Cẩn thận lắng nghe, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng người nhưng rất nhỏ, vài tiếng ong ong phát ra, ngoại trừ như vậy thì còn có tiếng bước chân cố ý đi rất nhẹ.
“Khi cậu đến Washington thì dùng thân phận gì?” Không muốn kinh động cha của hắn ở trong phòng, Feston tiến về phía trước rồi thấp giọng hỏi.
“Macro Ventress, Judy đã thu xếp thỏa đáng mọi chuyện, giấy chứng nhận không có vấn đề gì nữa.” Giật giật ngón tay, Phong Triển Nặc cũng thấp giọng trả lời, “Tôi sẽ không ngốc đến mức không chuẩn bị gì cả, FBI đang truy nã tôi, tôi chưa quên điều đó.”
Sớm đã quen với việc che giấu và ngụy trang, bất cứ thời điểm nào cũng không muốn xảy ra sai lầm, chỉ có một lần sai lầm duy nhất thì đang ở ngay bên cạnh hắn, đi ngang qua bên cạnh Feston, tấm thảm lõm xuống dưới chân của Phong Triển Nặc, hắn lặng lẽ đi về phía phòng khách.
“Không nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, đối phương có thể là FBI, không chừng anh sẽ gặp lại bạn cũ của mình.” Tầm mắt nhìn ra phía trước, hắn nghiêng đầu, Feston từ phía sau kéo hắn lại, “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho chuyện đó đừng xảy ra.”
“Nếu thật sự xảy ra thì tình cảnh của anh sẽ càng khó khăn hơn hiện tại rất nhiều.” Cân nhắc có nên rời đi hay không, Phong Triển Nặc thu hồi lãnh ý dưới đáy mắt.
“Nếu thật sự xảy ra thì cậu lại gánh thêm một cái tội nữa, thân phận giả của cậu sẽ đi tong, hoàn toàn lãng phí.” Feston thật sự không muốn để cho chuyện này xảy ra, “Cậu đi ra cửa sau đi, hy vọng người của bọn họ chỉ tập trung ở trước cửa.”
“Nếu may mắn thì bọn họ không có nhiều người, sẽ không bao vây nơi này, dù sao đây cũng là nhà của người sáng lập tập đoàn Kada, muốn gì cũng phải nói với chủ nhân, đúng không?” Phong Triển Nặc quay đầu lại, ở sau lưng bọn họ, cánh cửa phòng làm việc vẫn đóng cửa.
Feston nhận ra vẻ mặt nghi ngờ của Phong Triển Nặc, “Không phải ông ấy, nơi đó không có điện thoại, khi ông ấy ở trong phòng làm việc thì không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy.”
“Thật xin lỗi vì đã nghi ngờ cha của anh.” Nếu không phải là ông ấy thì có thể là một người nào đó ở trong phòng khách, hoặc là không ai báo cảnh sát, chẳng qua là FBI tự tìm được hắn.
Đã từng giết rất nhiều người cho nên Phong Triển Nặc sẽ không nương tay, nhưng vẫn chưa biết tình hình bên ngoài như thế nào, nơi này là nhà của Feston, trong khi hắn do dự thì Feston liền hướng ra ngoài, “Tôi đi trước, nếu tình hình không đúng thì cậu cứ đi ra cửa sau, xuyên qua hành lang cây trà, ở phía đầu bên kia.”
Để lại những lời này, Feston liền đi ra phía phòng khách.
Một mình Phong Triển Nặc đứng trong bóng tối, hắn chán cảm giác bị trói tay trói chân, bởi vì một người nào đó mà phải thay đổi hành vi của mình, nghĩ đến Feston cũng không thích sẽ xảy ra bắn giết trong nhà này, nhưng tình thế bức bách, bọn họ đành phải nhượng bộ.
Nếu quả thật có người tìm đến tận cửa thì Phong Triển Nặc nhất định sẽ đánh trả, Feston cũng chỉ có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, nhưng trước đó Feston sẽ bảo đảm người bắt đầu cuộc chiến không phải là Phong Triển Nặc.
“Feston–” Lize nhìn thấy hắn xuất hiện thì lập tức giữ chặt lấy hắn, “Những người này nói là đến tìm người.” Bà ta khẩn trương hạ thấp giọng, “Tìm người bạn kia của con.”
Trong phòng khách quả thật có thêm vài người khách, bọn họ mặc âu phục đồng bộ, vẻ mặt cứng ngắc, trong đó có một người đứng ra, “Feston Kada, đội trưởng đội đặc nhiệm ST, hiện tại bị đình chỉ công tác, chúng tôi cần anh giao ra một người, căn cứ vào tin tình báo thì hắn ta chắc là đang ở cùng với anh.”
Loại đối thoại kiểu nhà nước này thật dong dài, nhưng hôm nay hắn không tính vòng vo cùng bọn họ, hắn khoanh tay, đôi mắt sắc bén hơi hơi chuyển động, “Kể khi nào thì CIA cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện trong nước?”
Sắc mặt của mấy người này lập tức thay đổi, Feston cười lạnh, nhìn ra xung quanh, bao gồm cả Greg, tất cả mọi người đều tránh ra theo yêu cầu, ở giữa có vài nhân viên CIA, “Người của tôi đều ở trong này, nếu có ai liên lụy đến hoạt động khủng bố thì mấy người có thể lập tức dẫn đi.” fynnz.wordpress.com
Nụ cười theo phép tắc này làm cho người ta thật sự không thoải mái, vừa nhìn thấy thì liền biết rõ thân phận của bọn họ, vì vậy càng làm cho người ta khó chịu, nhân viên của cơ quan tình báo trung ương vỗ tay, “Đã sớm nghe danh Ceasar, hôm nay rốt cục mới được nhìn thấy tận mắt.”
“Nếu mấy anh đến gặp tôi thì hiện tại đã gặp được, còn có chuyện gì khác hay không?” Hành động của CIA đã nằm trong dự kiến của Feston, nhưng không nên nhanh như vậy, khi hắn nói chuyện không hạ thấp âm lượng, Phong Triển Nặc nghe thấy lời nói của hắn, hiện tại Phong Triển Nặc đã biết đối phương là ai thì có thể làm ra phán đoán chính xác hơn.
Đang lúc nghĩ như vậy thì người đáng lý phải trốn ở sau cửa lại đường hoàng bước về phía hắn.
“Đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, tôi đi ra để chào đón bạn cũ mà thôi.” Vẻ mặt thản nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, người đáng lý phải rời đi lại dùng nụ cười hữu hảo nhất để chào hỏi mấy nhân viên CIA.
“Bỗng nhiên tôi nhớ đến có lần tiếp nhận vài vụ giao dịch, giọng nói của người liên hệ với tôi rất đặc biệt, khắc sâu vào trong ấn tượng của tôi, không ngờ lại nghe thấy ở trong này, thật sự là trùng hợp nha.” Nâng cằm, ánh mắt của hắn đảo một vòng lên những người đó.
Nụ cười của sát thủ làm cho người ta si mê, trong đó lại có một phần lãnh lẽo khiến người ta cảnh giác, nhưng quan trọng hơn không riêng gì hắn nhận ra giọng nói của những người này mà mấy nhân viên CIA cũng đồng thời nhận ra hắn.
“U Linh.” Có người cắn răng gọi ra biệt danh của hắn.
Song phương đứng trong phòng khách, vẻ mặt khác nhau, Phong Triển Nặc mỉm cười, mấy nhân viên CIA dường như cảm thấy đau đầu và bất ngờ vì tình hình trước mắt.
Trong phút chốc Feston liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, “Mấy vị này không tự giới thiệu nhưng theo tôi được biết thì chỉ có người của CIA mới có thể tự che giấu kỹ như vậy.”
“Nói như thế thì chẳng lẽ mấy nhiệm vụ mà tôi tiếp nhận đều là do CIA giao cho tôi hay sao, đúng rồi, bọn họ có nói tôi đã làm cái gì hay không?”
Nghiêng đầu, Phong Triển Nặc hỏi một cách nghiêm túc.
“Thật đáng tiếc, mấy vị này vẫn chưa nói với tôi là cần phải giao ra người nào.” Một hỏi một đáp, Feston trả lời như thật.
Có người còn chưa hiểu được bọn họ đang đùa cái gì, vì sao sắc mặt của CIA lại càng lúc càng khó coi như vậy, người nọ chỉ vào Phong Triển Nặc, “Người mà mấy người muốn bắt ở tại chỗ này, hắn là sát thủ….” Greg bụm miệng của đối phương lại, “Chú Wesley, chú uống rượu nhiều quá rồi đó!”
George Kada lắc đầu, “Ngu ngốc.”
Ngoại trừ Wesley thì mọi người đều hiểu được, vì sao người muốn bắt đang ở trước mắt mà kẻ bắt người lại tái xanh mặt chôn chân tại chỗ.
“Xem ra FBI không nói rõ với các anh về người mà các anh muốn bắt là ai.” Vì thế mà Feston cảm thấy may mắn, mấy tên CIA này tất nhiên không thể ngờ đến.
Bọn họ chỉ dựa theo trình tự bình thường để đến bắt một sát thủ mang tội danh nghi phạm gián điệp, ai ngờ tên sát thủ này lại là U Linh mà ngành tình báo của bọn họ đã từng liên lạc để yêu cầu thực hiện vài vụ ám sát.
U Linh rất khó đối phó, quan trọng hơn là người này có liên quan đến cơ mật của quốc gia.
Trong những người mà U Linh giết chết có mục tiêu mà bọn họ đã ủy thác, nếu căn cứ vào tình báo của FBI mà bắt người này, tiếp theo cùng FBI điều tra thì sẽ liên quan đến nhiều vụ án trước kia.
Tuy rằng cùng một ngành trong cùng một quốc gia nhưng phạm vi của bọn họ lại khác nhau, vấn đề cạnh tranh cũng tương đối khốc liệt, không may là một nhân viên CIA lại bị Phong Triển Nặc nhận ra giọng nói nên bây giờ bọn họ phải đổi sang cách khác.
“Thật xin lỗi, không biết vừa rồi ý của ngài là gì, nam tước Macro Ventress, bởi vì tội danh nghi phạm gián điệp cho nên xin ngài đi theo chúng tôi một chuyến.”
Bỏ qua thân phận U Linh, CIA quyết định xử lý hắn bằng thân phận nam tước Anh quốc, chỉ cần phủ nhận thân phận sát thủ và xem đây là nam tước Anh quốc, nếu chỉ là nghi phạm gián điệp mà không liên quan đến án mạng giết người thì FBI không thể nhúng tay vào vụ này. fynnz810
Cho dù FBI cắn lấy không nhả thì CIA vẫn có thể dùng lý do như vậy để đuổi bọn họ trở về, sau khi quyết định như vậy, mấy nhân viên CIA đều cảm thấy rất thỏa đáng.
Phong Triển Nặc và Feston nhìn thoáng qua nhau, với ánh mắt của những người này thì bọn họ đều biết rõ mấy tên CIA có lẽ cảm thấy quyết định như thế không tệ, nhưng e rằng mấy người đó vẫn chưa biết chuyện này hoàn toàn là theo tính toán của bọn họ.
Có lẽ chỉ là xảy ra sớm hơn một chút, Phong Triển Nặc cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy khi hắn nghe ra giọng nói của người liên lạc các vụ giao dịch với hắn.
“Gián điệp? Tôi cũng không hiểu ý của các anh, tôi chỉ đến đây để làm khách mời mà thôi.” Mở ra hai tay, Phong Triển Nặc lại lộ ra vẻ mặt vô tội mà Feston đã từng rất quen thuộc.
Lúc trước Feston quả thật đã phải nghiến răng nghiến lợi đối với chiêu thức này của Phong Triển Nặc, hiện tại nhìn thấy Phong Tiển Nặc đối xử với người khác như vậy thì hắn lại cảm thấy vô cùng khoái chí.
Cho dù cuối cùng như thế nào, cho dù có bị mang đi thì Phong Triển Nặc có thể nghĩ cách bỏ trốn ở dọc đường, biến hắn chính là U Linh thì CIA sẽ phải cân nhắc nhiều hơn trong việc giúp FBI bắt người.
Suy nghĩ như vậy, Phong Triển Nặc trấn tĩnh thản nhiên, còn Feston lại là lần đầu tiên trở thành nhân chứng, “Cậu ấy là người mà tôi mời đến.”
Sát thủ trở thành nam tước bằng cách nào, Greg còn chưa hiểu được, nhưng việc làm nhân chứng thì hắn cũng đã từng làm, không ngờ lúc trước Feston còn răn đe hắn thì hiện tại đã trở thành người đứng về phe của U Linh, lời làm chứng được Feston nói ra một cách lưu loát.
“Thật xin lỗi, tốt nhất là mời nam tước theo chúng tôi quay về trụ sở một chuyến.” CIA vẫn kiên trì như cũ.
“….Thưa cậu chủ, bên ngoài có khách.” Người đầy tớ đột nhiên xông vào, “Là một người Anh.”
“Không cần thông báo, tôi đã vào.” Người đến phủi tuyết ở trên chiếc mũ xuống, sau đó đi vào phòng khách ấm áp, “Tôi đến từ đại sứ quán Anh, đến gửi lời thay mặt ngài đái sứ, nghe nói nam tước Ventress đến Washington, ông ấy muốn gặp ngài.”
Bông tuyết nhanh chóng tan chảy, chuyên viên Anh quốc mặc chiếc áo khoác ướt sũng, trực tiếp tiến về phía Phong Triển Nặc, “Mời ngài hãy đến đại sự quán một chuyến.”
CIA và đại sứ quán Anh, hai bên tìm đến tận nơi cùng một lúc, ánh mắt của Phong Triển Nặc chợt lóe, lập tức cân nhắc tình thế, không nhanh không chậm mà lộ ra một nụ cười vô hại, “Nhưng thật đáng tiếc là mấy người này bảo rằng tôi là nghi phạm gián điệp…”
……….