“Hey, tôi vẫn chưa chết….” Hắn giật giật ngón tay, phát hiện hắn tỉnh, trong lòng của Feston liền bình tĩnh trở lại, vội vàng nắm chặt tay của Phong Triển Nặc, “Cậu đương nhiên vẫn chưa chết, đã trải qua vô số chuyện, nếu cậu dám chết trong tù thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Nói một cách hung dữ, sau đó Feston nắm lên tay của hắn rồi hôn một chút, “Cậu dám nói với tôi là cậu đã vượt ngục, cậu muốn gạt tôi là cậu đã vượt ngục rồi sao?!”
Bác sĩ bảo rằng Phong Triển Nặc có thể tỉnh lại bất cứ khi nào, bởi vì câu này mà Feston vẫn chưa hề rời khỏi giường bệnh, hiện tại hắn thoạt nhìn rất tàn tạ, hơn nữa cũng rất tiều tụy, bộ dáng thịnh nộ càng khiến vẻ mặt âm trầm hơn bình thường.
Nhìn thấy dáng vẻ âm trầm của Feston, còn có mái tóc rối bù, Phong Triển Nặc cố gắng nâng tay lên để chạm vào mặt của đối phương, “Tôi thật xui xẻo, hóa ra người đó lại chính là anh.”
Hắn còn cố ý nói đùa, “Anh không giận đến mức muốn giết tôi ngay lập tức chứ?”
Feston cau mày, “Không tới phiên tôi ra tay thì cậu cũng đã gục ngã.”
Giờ phút này bên trong ánh mắt vốn âm u sắc bén chỉ còn lại cảm xúc nhu hòa, bao hàm tình cảm phức tạp, tình huống khi đó nhất định rất nguy cấp, Phong Triển Nặc cũng có thể tưởng tượng được, “Nhưng tôi vẫn vượt qua được, tôi nghe thấy anh luôn luôn gọi tôi.”
Hóa ra cậu ấy nghe được.
“Cậu là U Linh, cho dù người khác bảo rằng cậu chết chắc thì tôi cũng tin tưởng cậu nhất định sẽ sống sót, ý chí sống còn của cậu luôn mạnh hơn đại đa số mọi người, sự thật chứng minh là tôi đúng.” Feston hừ cười, vuốt ve mái tóc của Phong Triển Nặc, không nói ra tâm trạng lo lắng đến điên cuồng của mình vào lúc ấy.
“Thật xin lỗi.” Phong Triển Nặc giữ chặt tay của Feston, “Cho dù anh không nói thì tôi cũng biết khi đó anh nhất định rất giận tôi.”
Muốn hắn thành khẩn chấp nhận chuyện này thì cũng không khó, nhưng Feston hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ảo não như vậy của hắn, vì vậy chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên bàn tay của Phong Triển Nặc để an ủi, vẻ mặt của Feston lại trở nên nhu hòa, khuôn mặt căng thẳng trầm tĩnh trở lại, “Biết sai rồi đúng không? Lần này cậu thất bại là vì cậu bị tình cảm chi phối, nếu là nhiệm vụ không liên quan đến cậu thì cậu nhất định sẽ hoàn thành một cách gọn gàng, nhưng lần này không riêng gì Nile, mà còn là vì Glen….”
Không thể nói rõ là vui mừng hay là mất hứng, Feston tiếp tục nói, “Tôi không nhìn lầm, mặc kệ U Linh bị người ta nói là vô tình như thế nào thì cũng chỉ là một con người mà thôi.”
Chống lại tầm mắt của Feston, Phong Triển Nặc mỉm cười tự giễu, “Còn muốn tôi phải nói xin lỗi thêm mấy lần nữa đây? Làm ơn đi, người bị thương là tôi đó.”
“Tôi không cần cậu xin lỗi, tôi muốn cậu nhìn rõ hành động của mình nguy hiểm như thế nào, nhất là khi cậu không nói cho tôi biết.” Cố gắng không chỉ trích Phong Triển Nặc, bây giờ người này cần nghỉ ngơi, Feston tận lực nói với vẻ mặt ôn hòa.
Chẳng qua cho dù là như vậy thì Phong Triển Nặc cũng hiểu rõ ý tứ của Feston, “Hiện tại tôi cũng không muốn cãi nhau với anh, muốn một người nằm trên giường bệnh phải tiêu hao sức lực–”
Nụ hôn bất chợt của Feston ngăn chặn lời nói của Phong Triển Nặc, đột nhiên bờ môi bị cảm giác ấm áp bao phủ, ngón tay xuyên qua mái tóc bù xù của hắn, chậm rãi vuốt ve, Phong Triển Nặc vui vẻ đón nhận, nhưng sau khi hắn cảm giác Feston muốn làm sâu sắc nụ hôn này thì đối phương lại đột nhiên lui ra sau.
“Chết tiệt, hiện tại cậu cần phải nghỉ ngơi, tôi không nên nói những lời này với cậu! Cậu có thể sống là tốt rồi–” Dùng sức hít vào một hơi, dường như hiện tại Feston mới chính thức cảm giác được sự thật là hắn vẫn còn sống.
“Rõ ràng là tôi đã thầm nhủ sẽ không trách cậu nữa.” Cau mày lại một chút, Feston dường như đang trách cứ chính mình vì sao lại không làm được như thế, hắn cầm lấy một ly nước trên đầu tủ bên cạnh giường bệnh, bên trong có ống hút, “Uống một chút nước đi.”
Ánh mắt luôn luôn âm trầm và sắc bén nhưng hiện tại chỉ tràn ngập thân thiết, Feston không nói nữa, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc Phong Triển Nặc còn sống, hắn kê một cái gối ở sau lưng để cho Phong Triển Nặc nằm nghiêng thoải mái một chút. fynnz.wordpress.com
Cái gối và tấm lót giường vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, hiện tại là mùa đông, bên ngoài cửa sổ le lói một vài tia nắng chiều, thỉnh thoảng có vài tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở bên ngoài phòng bệnh khiến cho trong phòng càng thêm yên lặng, cũng làm cho người ta cảm thấy thật bình yên.
“Nói thật, đây không phải là lần đầu tiên tôi ở bên bờ vực sống chết như vậy.” Dựa vào gối, Phong Triển Nặc liếm giọt nước trên khóe môi.
Dường như chỉ cần Phong Triển Nặc tỉnh lại thì hắn sẽ tiếp tục để lộ ra bộ dáng thản nhiên thờ ơ của mình, Feston ngồi vào mép giường, sờ lên trán của đối phương, “Tốt lắm, không có phát sốt, cậu có thể nói tiếp.”
“Anh sắp thành y tá rồi đó.” Phong Triển Nặc trêu ghẹo, nhưng Feston lại không hề phủ nhận, “Cậu không biết à, những chuyện mà y tá phải làm đều được tôi giải quyết sạch sẽ, nhưng mà tôi chỉ làm y tá cho một người, những người khác thì tôi mặc kệ.”
“Thật là đáng tiếc, tôi nghĩ là chẳng thiếu bệnh nhân muốn được anh chăm sóc đặc biệt đâu.” Ngoắc ngón tay với Feston, Phong Triển Nặc bởi vì mệt mỏi mà trong mắt xuất hiện một chút ảm đạm, “Mội cái hôn cũng chưa đủ.”
“Cậu vẫn là bệnh nhân, đừng tùy tiện câu dẫn tôi, trước tiên tôi phải cảnh cáo cậu, gần đây tôi rất dễ dàng nổi giận.” Tuy rằng nói như vậy nhưng Feston vẫn đến gần, nhẹ nhàng nắm bờ vai của Phong Triển Nặc.
Cánh tay chống trên mép giường, không cho trọng lượng cơ thể của mình tạo thành ảnh hưởng đối với người ở trên giường, động tác thật cẩn thận của Feston làm cho Phong Triển Nặc không biết nên khóc hay nên cười, “Anh tưởng tôi là nữ sinh trung học à?”
“Tôi không có hứng thú đối với nữ sinh trung học.” Vài nụ hôn nhạt dừng bên môi của Phong Triển Nặc, khi hắn vừa định kháng nghị thì Feston bỗng nhiên hôn mạnh một cái lên cổ của hắn, làn da như muốn bốc hỏa.
“Vết thương của cậu vẫn chưa lành lặn, đừng tùy tiện lộn xộn nữa.” Buông Phong Triển Nặc ra, Feston cởi ra chiếc áo khoác nhàu nhĩ của mình rồi nằm xuống ở bên kia giường, kê chiếc gối trước ngực, sau đó để cho Phong Triển Nặc nhẹ nhàng dựa lưng vào.
Hắn ôm Phong Triển Nặc ở trước ngực, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng bám trên tóc của đối phương, “Lần sau đừng như vậy nữa, nếu cậu còn dám chạy lung tung thì tôi sẽ đánh gẫy chân của cậu, để xem cậu còn dám chạy lung tung nữa không.”
“Thật hay giả vậy, chờ khi nào anh có thể làm được thì hẳn tính sau, cùng lắm thì chết chung thôi.” Bàn tay của Feston đặt trên thắt lưng của hắn, Phong Triển Nặc vuốt ve phần chai sần trên ngón tay của đối phương, người cầm súng lâu ngày đều có vết chai giống như vậy.
“Tôi không nói đùa với cậu, thay vì để cậu chạy ra ngoài đi giết người lung tung thì không bằng nhốt cậu lại trong nhà.” Feston lại hôn lên đầu ngón tay của Phong Triển Nặc, “Dù sao mục tiêu của tôi ngay từ đầu chính là bắt cậu, nhốt trong tù không bằng nhốt tại nhà của tôi.”
Nhìn không thấy vẻ mặt của Feston, Phong Triển Nặc hiện tại rất khó chấp nhận đây không phải là vui đùa, Feston một khi trở nên bí hiểm thì sẽ làm cho tất cả mọi người đều nhìn không thấu.
“Thiếu chút nữa tôi đã chết, chẳng qua tôi đã nói đây không phải là lần đầu tiên, lần nào tôi cũng đều có thể tỉnh lại.” Cố gắng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Phong Triển Nặc có ý đồ trấn an cảm xúc của Feston, nhưng hắn làm vậy chỉ càng phản tác dụng.
“Nhưng cậu không thể cam đoan lần nào cũng may mắn như thế!” Dường như Feston muốn cắn nuốt tất cả da thịt của hắn, hô hấp dày đặc phà bên cổ của hắn, “Hiện tại cậu không phải chỉ có một mình, ít nhất cậu cũng phải nghĩ đến tôi, nếu đổi lại là tôi thiếu chút nữa đã chết ở trước mặt cậu thì cậu sẽ có cảm giác gì?”
“Tôi cũng không muốn, nhưng cậu lại làm cho tôi phải đối mặt với khả năng như vậy.” Feston có lý do để nổi giận, nắm chặt cơ hội hiện tại, hắn muốn Phong Triển Nặc nghe lời của hắn, “Nghe đây, chuyện cậu tự tiện quyết định rõ ràng là sai lầm, tôi từng nghĩ đến việc có phải vì cậu không còn tin tưởng tôi hay không…”
Phong Triển Nặc muốn mở miệng giải thích thì lại bị Feston ngăn cản, “Hãy nghe tôi nói hết đã.”
“Nhưng tôi biết đây không phải là không tin tưởng, sự thật là tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, bởi vì dù sao tôi cũng là một FBI, cậu không muốn tôi liên lụy vào chuyện này, tôi có thể hiểu rõ, cho nên hiệu tại tôi quyết định….”
Khi Feston tạm dừng thì Phong Triển Nặc liền dự cảm được điều gì đó, hắn lập tức quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt vững vàng của Feston, “Tôi sẽ từ chức khỏi cục điều tra liên bang, chỉ cần tôi không phải là FBI thì cậu sẽ không phải băn khoăn như vậy.”
“Đợi đã! Anh nói cái gì vậy?” Hắn quả thật không thể tin được mình đang nghe cái gì.
Feston nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Phong Triển Nặc thì liền cười khẽ, “Bất ngờ đến như vậy hay sao, tôi nói tôi muốn từ chức, nhưng cậu cũng đừng cao hứng quá sớm, tôi đã quyết định thì cậu cũng phải quyết định, như vậy mới công bằng.”
Bị đôi mắt trầm ổn kiên quyết này nhìn chằm chằm, hiện tại Phong Triển Nặc mới nhận ra Feston đang nói cái gì, “Anh muốn tôi buông tha cho nghề sát thủ à?”
“Tôi mặc kệ, cậu cũng phải thu tay lại, giết người không phải là một nghề tốt, cho dù cậu chỉ được huấn luyện để làm việc này, nhưng tôi tin tưởng chỉ cần là cậu thì nhất định có thể tìm được công việc khác thích hợp với cậu, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau làm một vài chuyện mà chúng ta đều am hiểu.” Theo nét mặt của Feston thì thật sự rất khó phán đoán hắn rốt cục đang nghĩ đến chuyện gì.
Nhưng Phong Triển Nặc rất xác định Feston đang nói nghiêm túc, “Anh thật sự quyết định từ chức? Sau khi thật vất vả mới có thể phục chức?”
“Kraft muốn lợi dụng quan hệ của chúng ta để đạt được lợi ích cho ông ấy, ông ấy tưởng rằng tôi muốn trở nên nổi bật ở cục điều tra liên bang, chẳng qua ông ấy sai rồi, Feston Kada này không phải chỉ có thể làm việc ở cục điều tra liên bang, sở dĩ tôi lựa chọn nơi đó là vì nó có cơ cấu của chính phủ, có thể thuận tiện cung cấp nhiều thứ mà tôi cần, đương nhiên cũng không thiếu những mặt hạn chế, sau khi gặp được cậu thì điều này càng ngày càng rõ ràng.”
Đôi mắt màu xám tro lóe lên, Phong Triển Nặc nhìn chăm chú vào khuôn mặt góc cạnh sắc nét của Feston rồi nhướng mày.
Bởi vì hắn tránh được một kiếp cho nên Feston hoàn toàn an tâm, hết thảy lo lắng, sốt ruột, bất an, tất cả cảm xúc phức tạp đều đã biến mất, chỉ cần hắn còn sống thì người này vẫn là Caesar của trước kia.
Feston luôn biết rõ mình muốn cái gì, “Chờ cậu xuất viện thì tôi sẽ thu xếp để cậu đi gặp Glen, lần này cậu bị thương rất nghiêm trọng, nhưng có thể lợi dụng chuyện này, tôi có thể dời cậu đến nhà tù của Glen, nhưng cậu phải cam đoan với tôi là cậu sẽ ném cục diện rối rắm này cho cậu ta…”
“Dù sao Nile là con của cậu ta chứ không phải là con của cậu.” Bổ sung thêm một câu, Feston vừa hôn tóc của Phong Triển Nặc vừa nói. fynnz810
“Anh không cho tôi cơ hội để phản bác, tất cả đều là do anh định đoạt à? Ngài cảnh sát Kada?” Phong Triển Nặc không trả lời ngay lập tức, Feston dường như cũng không nôn nóng.
“Cậu có quyền lên tiếng, nhưng đúng vậy, hiện tại là do tôi định đoạt.”
…………
P/S: Có chồng thế này thì cứ an tâm mà hưởng thụ, nhưng bé Nặc ko phải loại người ăn ko ngồi rồi mà hưởng thụ đại gia chu cấp :>.