Feston đè lại cánh tay của hắn, “Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, trước tiên chờ cậu ra ngoài hẳn tính sau.”
Hắn thoạt nhìn vẫn trấn tĩnh như cũ, mặc dù vừa rồi và hiện tại hắn làm ra một chuyện mà cảnh sát không nên làm, Phong Triển Nặc nhìn Feston vài giây, sau đó thả lỏng, đem hết trọng lượng thân thể dựa lên tay của Feston, “Nói không chừng một lát nữa sẽ nhìn thấy thi thể của Mason, Glen đã thay đổi, nhưng tôi biết rõ cậu ta, người giống chúng tôi rất khó thay đổi bản chất.”
Hắn nhìn xuống đất rồi cười lạnh, Feston dùng tay sờ lưng của hắn, “Tôi hiểu rất rõ bản chất của cậu, hiện tại đừng nhiều lời nữa, Mason có lẽ không đối phó được với cậu ta nhưng còn có tôi.”
Phong Triển Nặc không nhanh không chậm mà đi theo Feston ra ngoài, Mason là do Feston thu xếp vào đây, phát súng mà Mason nã vào người của Glen đương nhiên cũng không phải thật, nếu Feston đã sớm thu xếp ổn thỏa thì đương nhiên sẽ không để cho bất cứ chuyện gì đi chệch hướng.
“Có một đặc vụ FBI làm việc cho tôi thì quả nhiên thoải mái hơn nhiều.” Câu này có lẽ nên phân loại là đang khen ngợi, chẳng qua khi Phong Triển Nặc nheo mắt nói ra những lời này thì hiệu quả có thể sẽ khác biệt, Feston vỗ một cái lên mông của hắn, “Sẽ nhanh chóng cảm thấy khó chịu thôi.”
Feston sắp rời khỏi cục điều tra liên bang, nghĩ đến giao ước của bọn họ, Phong Triển Nặc muốn biết có phải Feston đã xác định chắc chắn chuyện này hay chưa.
Phát hiện Phong Triển Nặc đang nhìn mình chăm chú, Feston đón nhận ánh mắt của đối phương, trên mặt không hề có dấu hiệu do dự, hắn dẫn Phong Triển Nặc đi vòng vèo vài con đường, “Tôi để Mason và Glen ở trong này.”
Đây có thể xem là nhà kho, hoặc có thể nói là nhà xác.
Ngay kế bên khu phòng giam có một nhà kho rất lớn, bên trong chứa đủ loại công cụ lao động, bởi vì bạo loạn, có người chết người bị thương cho nên không ai trông coi nơi này, sau khi Phong Triển Nặc đi vào thì liền nhìn thấy Glen đang nằm trên băng ca.
Máu tươi nhuốm đỏ mặt, máu ở trước ngực cũng giống như máu ở trên bộ đồng phục quản giáo của Phong Triển Nặc, cũng là đạn giấy, không có đạn thật, chỉ có thuốc nhuộm màu, hai tay hai chân của Glen đều bị trói trên lan can giường, còn bị bịt mồm lại.
Hắn mở to mắt nhìn bọn họ, chỉ cần nhắm mắt thì tựa như một cái xác, cuộc sống trong ngục bấy lâu nay làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt, thân thể gầy yếu vì hít thuốc phiện, hơi thở u buồn vẫn quấn quanh trên người, Mason ở bên cạnh đang đeo găng tay y khoa vào, trên người của Mason mặc một bộ quần áo của nhân viên cấp cứu. fynnz.wordpress.com
“Nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ nói là tôi bị ép buộc.” Mason tự giải thích, bo bo giữ mình, “Trên thực tế là tôi bị ép buộc, phải vượt ngục cùng mấy người, tôi còn chưa muốn đi ra ngoài nhanh như vậy đâu!”
“Còn có người muốn ở tù à?” Phong Triển Nặc nở nụ cười, hắn tiến lên nhìn Glen, Mason khoanh tay hừ lạnh, dùng nón y khoa trùm lại cái đầu bóng lưỡng cùng hình xăm dày đặc của mình, “Mày còn sống, tao đi ra ngoài thì sẽ bị đuổi giết, tao đi ra ngoài chẳng phải là tự đâm đầu vào cái chết hay sao?”
“Hắn không biết nên đối mặt với đám người của bang Hắc Báo như thế nào.” Feston nâng lên cổ tay để xem đồng hồ, khi hắn nâng mắt lên thì Phong Triển Nặc liền cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, vừa sắc bén mà lại thẳng thắn, “Hắn vẫn chưa quyết định được, nhưng tôi muốn biết cậu đã quyết định hay chưa?” Đối mặt với ánh mắt của Feston, Phong Triển Nặc đi về phía hắn, khi không được ai giúp đỡ thì hắn đi đường quá nhanh sẽ làm cho sống lưng co rút đau đớn, “Còn phải nói nữa à, chẳng phải anh biết rất rõ quyết định của tôi hay sao?”
Nâng cầm của Feston lên rồi hôn xuống, bọn họ có thể nghe thấy tiếng súng và những âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài, đầu lưỡi của Phong Triển Nặc bị Feston hút mạnh, “Không có thời gian.”
Để cho Mason giúp đẩy băng ca, Feston đi phía trước, Phong Triển Nặc bỗng nhiên nghe thấy Mason ở sau lưng quát to một tiếng, khi quay đầu lại thì đã nhìn thấy hắn té ngã xuống đất, đáng lý không còn năng lực để phản kháng nhưng không biết bằng cách nào mà Glen lại mở ra được còng tay, trên đầu của Mason bị đập trúng một cú.
Phong Triển Nặc chưa kịp hành động thì Feston đã xoay người rút ra một ống tiêm, dường như đã sớm chuẩn bị, cánh tay của Glen bị bẻ gập lại, rên rỉ một tiếng đau đớn, trên tay bị đâm một mũi, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, Feston trói Glen lại trên giường một lần nữa, lần này là dùng dây thừng, cuối cùng dùng khăn đậy lại, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Glen.
“Được rồi, đi thôi.” Hắn nói với Mason đang lòm còm đứng dậy.
Đối phó với loại người như Glen thì Feston hiển nhiên rất có kinh nghiệm, Mason xoa xoa cái trán đầy máu, mắng chửi vài câu, lại kiểm tra còng tay của Glen cho chắc chắn.
Phong Triển Nặc không xa lạ đối với cái còng này, “Cái này thật sự làm cho người ta hoài niệm.” Hắn nhìn cái còng màu bạc kia, lại nói thêm một câu, “Đương nhiên ý của tôi không phải là hoài niệm khoảng thời gian bị còng tay.”
“Khi đó biểu hiện của cậu tốt hơn cậu ta nhiều, ít nhất tôi không cần phải chích cậu.” Không tiếp tục nói đùa nữa, Feston cầm ống tiêm rồi ra hiệu một chút, “Thuốc mê ở đây cũng đủ làm cho cậu ấy bất tỉnh đến khi chúng ta an toàn rời đi.”
Feston sẽ không làm cho chuyện bất trắc xảy ra, Phong Triển Nặc căn bản không cần lo lắng Mason có thể bị Glen giải quyết hay không, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, một nhân viên cảnh sát lên kế hoạch vượt ngục cho phạm nhân.
“Anh sẽ là một tội phạm xuất sắc đó Feston.” Phong Triển Nặc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Feston, dường như hắn làm cái gì cũng đều rất bình tĩnh, ngay cả lúc phạm tội cũng vậy.
“Nếu xem điều này là khen ngợi thì tôi xin nhận.” Feston giơ tay lên, chủ động chào quản giáo ở phía xa xa.
Nhìn bọn họ đẩy băng ca cùng vết máu ở trên giường, quản giáo vội vàng mở cửa sắt, khi đến cửa thì cũng chỉ nhìn lướt qua thẻ căn cước của Feston, hết thảy thoạt nhìn rất bình thường, đây không phải là người đầu tiên bị đưa ra ngoài, toàn bộ nhà tù đều hỗn loạn, hôm nay e rằng lại là một biến cố lớn.
Hỗn loạn bên trong dần dần được dẹp ổn, chẳng qua điều này không còn liên quan đến bọn họ, hai người thong thả đi ra ngoài, tận mắt nhìn thấy từng cánh cổng được khép lại, Mason ở sau lưng bọn họ lén lút nhìn vào trong, không khỏi cảm thán, “Chúa ơi, đất trời đảo lộn rồi.”
Rõ ràng hắn mới là người của băng đảng xã hội đen, nhưng hết thảy lại không phải do hắn bày ra, mà là ngài cảnh sát ở trước mặt.
Trước cửa có một chiếc xe cấp cứu, nếu Feston làm theo kế hoạch thì đương nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Mason kéo xuống khẩu trang bịt mặt rồi ngồi vào trong xe, Phong Triển Nặc đi một đoạn đường, còn chưa hoàn toàn lành lặn cho nên trên trán của hắn toát mồ hôi hột, Feston ngồi xuống bên cạnh, đưa cho hắn một chai nước, “Hatton, lái xe đi.”
Hắn nói với người ở phía trước.
“Hatton? Người của Hecate?” Phong Triển Nặc nghe thấy lời của Feston, hắn liền nhoài người ra phía trước rồi nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy người điều khiển cũng không tính là xa lạ, một trong những thân tính của Stephanie.
“Một cuộc giao dịch, chuyện của cậu không tiện dùng người của ST, như vậy rất nguy hiểm, Stephanie là bạn của cậu, dùng người của cô ta thì có thể bảo đảm bí mật.” Feston giải thích với hắn.
Phong Triển Nặc nghe thấy vài câu này thì liền hiểu sơ sơ, “Anh tìm Hecate nhờ giúp đỡ, như vậy…..cuộc bạo động hôm nay không phải là trùng hợp.”
Chậm rãi bóp chặt chai nước, hắn dựa vào tấm đệm ở sau lưng, có một chút mất hứng, “Chuyện này anh hoàn toàn chưa nói với tôi.”
“Chẳng phải cậu nhìn thấy tôi thì liền hiểu được mọi chuyện hay sao.” Sắc mặt của Phong Triển Nặc không tốt lắm, Feston cởi nút áo của Phong Triển Nặc ra, “Cậu cũng có rất nhiều chuyện không nói với tôi, chúng ta xem như là huề nhau.”
Phong Triển Nặc hé miệng, Feston khoanh tay nhìn hắn, còn hắn thì nhún vai.
“Vì để an toàn, chúng ta sẽ đến bệnh viện trước, đến lúc đó mới chuyển đi.” Vết thương sau lưng của Phong Triển Nặc vẫn chưa khỏi hẳn, Feston cau mày đối với lớp băng gạc quấn trên người của Phong Triển Nặc, dựa theo kế hoạch đã định, vì để che giấu, bọn họ phải đến bệnh viện một chuyến.
Phong Triển Nặc không có ý kiến, còn Mason thì không đến phiên hắn phát biểu ý kiến, xe chạy về hướng bệnh viện gần nơi này nhất, đại đa số phạm nhân bị thương trong cuộc bạo động được đưa đến đây, phòng cấp cứu bận rộn ngược xuôi.fynnz810
Ngay trong tình huống này, Feston thu xếp một bác sĩ thay băng cho Phong Triển Nặc, vết thương trên trán của Mason cũng được khâu lại, đương nhiến hắn đã sớm cởi xuống bộ đồ nhân viên cấp cứu ở trên xe, thừa dịp hỗn loạn, nhân viên của Hecate ở bên ngoài hỗ trợ tiếp ứng.
Nếu có người để ý thì sẽ phát hiện có vài người xuất hiện rất đột ngột, lại nhanh chóng biến mất trong đám đông hỗn loạn.
“Thù lao của cậu đây.” Sau khi lên xe của Hecate, Feston tiếp nhận thứ mà Hatton truyền đến rồi đưa cho Mason.
“Bao nhiêu tiền?” Trên trán của Mason được khâu mấy mũi, trên đầu còn có vài dấu màu đỏ do hắn tự cào đầu mình, cộng với cả một cái đầu đầy hình xăm, tổng thế khuôn mặt muốn quái cỡ nào thì sẽ quái cỡ đó, sờ lên phong bì, hắn bất mãn nhe răng há miệng.
“Ông anh, làm ơn đi, ít nhiều gì thì tôi cũng phải chạy thoát thân, mấy ngàn đô chẳng đủ dùng đâu!” Tự nhận là mình xui xẻo, Mason nhìn thấy Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn hắn một cái, căn cứ theo kinh nghiệm ở chung một phòng giam với người này, tuy rằng chỉ là vài ngày nhưng hắn tin tưởng cái liếc mắt của Phong Triển Nặc có ý nghĩa rất lớn.
Mở ra phong bì, bên trong là một xấp giấy chứng nhận, Phong Triển Nặc chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Mason, “Đây là cho tôi hả?” Hắn ném phong bì, vội vàng lật một bộ hồ sơ chứng nhận ra.
“Quả nhiên như tôi đoán.” Đó không chỉ là giấy chứng nhận mà còn là một thân phận mới, Phong Triển Nặc nhìn Feston một cái, Feston gật đầu, “Đây là tất cả hồ sơ mà cậu cần, bao gồm hộ chiếu, nếu muốn bắt đầu lại một lần nữa thì chỉ ra tù là không đủy, cậu phải cam đoan từ nay về sau sẽ rời xa bang Hắc Báo, cậu có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, hiện tại cậu không còn là trường hợp cá biệt nữa, cho nên đừng tiếp tục viện cớ.”
Feston dứt lời, nhưng không nhìn Mason mà là nhìn Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc mỉm cười, “Dựa vào chuyện của Mason mà thuyết giáo với tôi, thật đúng là anh.” Chống lại ánh mắt của Feston, rất khó nhìn ra bên trong đôi mắt màu xám kia là cao hứng hay mất hứng, giống như đại dương, chờ người trên bờ tự động đến gần rồi bị nó bao phủ.
Mason không để ý đến ánh mắt giằng co của hai người, hắn vỗ vỗ xấp hồ sơ trong tay, hưng phấn gãi đầu, “Thứ này thật tốt! Tôi không biết nên nói cái gì cho phải, ít nhất tôi có sự lựa chọn, quá tuyệt vời!”
Phong Triển Nặc cũng không có quá nhiều sự lựa chọn, chẳng qua đây có lẽ cũng là lý do hắn yêu Feston, hắn thích một đối thủ mạnh mẽ.
Đến nơi ít người, Mason được thả xuống, trước khi đi thì Mason để lại một câu, “Mày khác với đám sát thủ ở trong ấn tượng của tao, không thể nói rõ là như thế nào, dù sao tao cũng không ghét mày, chúc mày và ngài cảnh sát kia thuận buồm xuôi gió.”
Phong Triển Nặc không xác định lúc Mason nói ra ba từ ngài cảnh sát thì có ý trêu chọc hay không, Mason chỉ cười ha ha rồi gật đầu với bọn họ, sau đó đóng cửa xe, Feston lập tức bảo Hatton lái xe đi.
“Đi đâu?” Hatton không biết địa điểm kế tiếp.
“Ian sẽ chỉ cho cậu.” Feston nhìn Phong Triển Nặc, một tên sát thủ xảo quyệt sẽ luôn chuẩn bị tốt đường lui cho mình ở mỗi thành thị, hắn tin tưởng lần này Phong Triển Nặc cũng sẽ không làm cho hắn thất vọng.
“Cái gì anh cũng biết hết vậy?” Vừa cười vừa liếc mắt nhìn Feston, Phong Triển Nặc khoanh tay dựa vào bên cạnh, Feston đỡ lấy bả vai của hắn rồi hôn lên đỉnh đầu của hắn, “Cậu nên nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ cậu thức dậy thì sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm.”
Glen bị hôn mê, bị trói ở kế bên ghế lái, chờ hắn tỉnh lại thì hắn sẽ nhìn thấyNile– con trai của hắn.
……………
P/S: Làm cảnh sát mà anh Phê còn *tà* như vậy, nếu làm trùm xã hội đen thì sao…