Là Rắn mối nói cho bọn họ biết Greg sẽ bị ám sát, mà hiện tại trong viện bảo tàng lại lắp đầy xác chết của đám sát thủ, Rắn mối hoàn toàn không biết gì cả hay là đã sớm biết….
Không kịp gọi lại Feston, Phong Triển Nặc sờ vào túi áo, trong túi áo choàng mà Feston khoác cho hắn quả nhiên có thuốc lá.
Trong hiện trường hỗn loạn, hắn dựa vào vách tường rồi chậm rãi hút thuốc, đó là một góc không khiến người ta chú ý, nhưng lại có thể quan sát tất cả mọi hướng, đây quả thật là một góc có tầm nhìn rất tốt.
“Sếp đâu?” Jonathan từ phía xa vội vàng chạy đến, không ngừng nhìn xung quanh rồi thấp giọng hỏi, “Ian, sếp không ở cùng với anh à?”
“Anh ấy đi bắt người rồi.” Phong Triển Nặc lười biếng dựa vào vách tường, thoạt nhìn có một chút mệt mỏi, dù sao mất không ít máu, nhưng nụ cười tươi tắn trên mặt vẫn không hề ảm đạm, hắn nâng cằm về phía Jonathan, “Chuyện kế tiếp chắc là sẽ giao toàn quyền cho cậu, một ngày nào đó cậu sẽ phải tiếp nhận, Jonathan.”
“Giao cho tôi tiếp nhận? Ý của anh là sếp nhất định sẽ từ chức à? Các anh đã thảo luận rồi sao? Sẽ không đổi ý?!” Nghe xong lời này thì Jonathan liền biến sắc, “Thật sự không còn cách nào khác nữa sao? Sếp không cần phải từ chức đâu, chúng tôi đều chấp nhận quan hệ của hai người, đây là sự thật, cho dù trước kia không tin tưởng anh nhưng hiện tại hoàn toàn không thành vấn đề! Tôi cam đoan mọi người đều nghĩ như vậy!”
Nóng lòng biểu đạt suy nghĩ, Jonathan vội vàng lên tiếng, Phong Triển Nặc thản nhiên phả khói, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt kia mang theo nụ cười, nhưng có thể hóa thành khuôn mặt lạnh lẽo và cương quyết bất cứ lúc nào, vẻ mặt đó làm cho Jonathan nghĩ đến người đàn ông mà bọn họ đang thảo luận, Feston, sếp của bọn họ.
Chỉ cần quyết định cái gì thì Feston cũng luôn cương quyết như vậy, cực kỳ quyết đoán.
“Không liên quan đến các cậu, đây là vấn đề của tôi và anh ấy, chỉ cần anh ấy là FBI thì thân phận này sẽ là chướng ngại giữa hai chúng tôi, dù sao tôi cũng là sát thủ, cho dù tôi mặc kệ thì tôi cũng từng là một sát thủ, cảnh sát làm sao có thể ở cùng với sát thủ, cậu đã nghe thấy chuyện nực cười như vậy hay chưa?”
Nhướng mày, điếu thuốc lúc sáng lúc tối giữa ngón tay của Phong Triển Nặc, đó là màu sắc của sự hủy diệt, cũng có thể là hồi sinh, “Cho dù chúng tôi đều có thể mặc kệ nhưng không biết đến khi nào thì sẽ bị người ta lợi dụng mối quan hệ này, chẳng lẽ cậu nguyện ý nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra hay sao? Tôi không muốn, anh ấy cũng không muốn.”
Cục trưởng cục điều tra liên bang Kraft đã từng làm như vậy, Jonathan biết đại khái, vì vậy không thể mở miệng, kỳ thật hắn muốn phản bác lời của Phong Triển Nặc nhưng rốt cục phát hiện hắn căn bản không thể làm được.
“Nếu không có sếp thì đội đặc nhiệm ST tồn tại còn ý nghĩa gì nữa, muốn tôi làm đội trưởng…” Jonathan cười khổ rồi lắc đầu, “Không có Feston Kada thì đội ST sẽ không còn là đội ST nữa.”
“Không tự tin à, đây là cấp dưới của Feston hay sao?” Trên vai của Jonathan bị đánh một cú, “Nếu có một ngày anh ấy rời đi thì đội đặc nhiệm ST sẽ do cậu quản lý, tuy rằng anh ấy chưa nói nhưng mà tôi có thể nhìn ra ý định của anh ấy, cậu có thể tiếp nhận, nếu không thì có thể giao cho người khác.”
Từ khi nào thì chính mình lại quan tâm đến tình hình của nội bộ FBI như vậy, Phong Triển Nặc nhìn làn khói khuếch tán ở trước mặt.
Cách đó không xa là người đến kẻ đi, thi thể của đám sát thủ được bỏ vào túi to rồi chuyển ra ngoài, hiện trường bớt hỗn loạn hơn lúc nãy, các phóng viên liên tục tác nghiệp, đang phỏng vấn những công dân vừa thoát nạn chạy ra.
“Còn có ai có thể tiếp nhận ST cơ chứ? Ít nhất là hiện tại trong hệ thống của FBI không có người như vậy, có lẽ vài năm sau mới có khả năng.” Jonathan chấp nhận sự thật, nói thế nào thì cũng vô ích, Ian đã lên tiếng thì nhất định là suy nghĩ của sếp, vì vậy hắn cũng không hề nghi ngờ lời của tên sát thủ này.
“Lúc trước anh nghĩ thế nào về sếp? Chúng tôi đều nghĩ là sếp hận anh thấu xương, không ngờ là cuối cùng lại trở thành như vậy.” Lúc trước bọn họ đều thề phải lôi U Linh ra trước công lý, Jonathan giống như cảm thấy tò mò nên đưa ra nghi vấn.
“Tôi nghĩ là khi đó anh ấy thật sự hận tôi.” Phong Triển Nặc nhún vai cười khẽ, “Tôi cũng không thể nào thích anh ấy, trước nhất anh ấy là cảnh sát, kẻ thù không đội trời chung. Nhưng ai biết được, khi tôi hôn anh ấy thì trong nháy mắt nó đột nhiên xảy ra, cái loại cảm giác này rất khó nói rõ ràng.” Quan sát vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ của Jonathan, Phong Triển Nặc đột nhiên kề sát vào, “Trừ phi cậu cũng thử xem, nếu không thì cậu vĩnh viễn sẽ không biết.”
Hắn dựa vào rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thuốc lá, Jonathan giật nảy mình, lập tức rút lui vài bước, dán chặt lưng vào tường, “Đừng hãm hại tôi!”
Phong Triển Nặc cảm thấy thú vị, “Cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình cảm của tôi và Feston, chẳng lẽ cậu có…”
“Không có! Tuyệt đối không có!” Jonathan liên tục lắc đầu, không cho Phong Triển Nặc nói tiếp, nhưng tầm mắt của hắn lại vô thức nhìn về phía đám đông.
Phong Triển Nặc nhìn theo tầm mắt của hắn, phương hướng kia chính là những thành viên trong đội đặc nhiệm ST, Jonathan vội vàng lái sang chuyện khác, “Vì sao sếp vẫn chưa trở về nữa? Sếp đi bắt ai vậy?”
Phong Triển Nặc thuật lại đại khái sự việc cho Jonathan nghe, nói đến Rắn mối, khi Jonathan biết được Feston một mình đi bắt Rắn mối thì vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Sếp không sao chứ, đi lâu như vậy mà còn chưa trở về.”
“Anh ấy không sao, cho dù là đấu với tôi thì anh ấy cũng chưa thua nữa mà, Rắn mối thì càng không có cửa.” Đây là tin tưởng hay là vì người trong cuộc thường nhìn không hết vấn đề, Jonathan liền nhắc nhở, “Nhưng đó là vì sếp có cảm giác đối với anh, anh ấy không ra tay được với anh, anh cũng không thể ra tay với anh ấy, cho nên hai người vẫn vô sự, nhưng mà Rắn mối–”
“Nếu Rắn mối đột nhiên xuất hiện là có mục đích…” Phong Triển Nặc lập tức dụi tàn thuốc rồi đứng dậy, Jonathan bị sắc mặt âm trầm của hắn dọa ngây người, “Sếp gặp nguy hiểm sao?!”
“Cho dù anh ấy mất một cọng tóc thì tôi cũng sẽ bắt Rắn mối phải đền mạng.” Phong Triển Nặc nắm chặt khẩu súng trong tay, máu tươi và sát khí nhất thời nổi lên trong không khí, hắn đuổi theo hướng mà Feston đã rời đi, bước chân cực kỳ vội vàng.fynnz810
Ánh hoàng hôn bao phủ một màu đỏ ửng trên người hắn, Jonathan bất an đi lòng vòng tại chỗ, nhìn xem bóng dáng của sát thủ, hy vọng lo lắng của bọn họ không phải là sự thật.
Nhưng nếu Bạch quỷ có thể cài sát thủ vào bên cạnh Greg để dụ bọn họ tiến vào cạm bẫy trong viện bảo tàng thì vì sao lại không thể sử dụng Rắn mối dụ bọn họ tiến vào một cạm bẫy khác cơ chứ?
Phong Triển Nặc cũng ý thức được sự lo lắng của Jonathan, hắn tin tưởng nếu chỉ có một Rắn mối, cho dù là thêm vài Rắn mối thì Feston cũng có thể hoàn toàn đối phó được, nhưng Bạch quỷ biết rõ bọn họ, nếu Bạch quỷ muốn ra tay thì tuyệt đối không chỉ dùng nhân số để chiếm ưu thế.
Chết tiệt! Quan tâm quá sẽ hóa loạn, Phong Triển Nặc rất muốn bắn cho mình một phát súng vào đầu, làm sao mà hắn lại không nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?!
Nếu lại là một âm mưu của Bạch quỷ, mà Rắn mối vẫn đang nghe lệnh của Bạch quỷ thì một mình Feston phải ứng phó như thế nào?!
Cho dù năng lực của Feston tương đương hắn nhưng cũng chỉ là một người mà thôi, Phong Triển Nặc không tự cao đến mức nghĩ rằng bản thân mình là vạn năng, hắn không phải vạn năng, Feston cũng không phải.
Đi ra khỏi đám đông, những con phố bên ngoài viện bảo tàng vẫn còn không ít biển người nghe tin mà tiến đến, đều nghe ngóng sự kiện bắt cóc con tin này, Phong Triển Nặc cầm súng dấu bên dưới áo choàng, làm cho chính mình bình tĩnh, sử dụng tất cả cảm quan để phán đoán hướng đi của Feston.
Xung quanh là biển người dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi, Phong Triển Nặc đi từng bước ra ngoài, bất an trong lòng dần dần gia tăng, đột nhiên cảm giác sau lưng có người tiếp cận.
Xoay người lại, họng súng nhắm ngay kẻ tiếp cận ở sau lưng, nhưng đối phương giống như đã sớm đoán được phản ứng của hắn, lập tức nghiêng người đồng thời tấn công vào cổ tay của hắn, tay kia thì ấn lên vết thương trên cánh tay phải của hắn.
Có áo choàng che khuất băng gạc cho nên bề ngoài Phong Triển Nặc không có gì khác thường, vậy mà đối phương lại biết hắn có thương tích, cau mày lại, hắn ra tay độc ác hơn, đối phương lại đột nhiên thả tay của hắn ra, không chịu tiên hạ thủ vi cường mà lại thuận thế lôi kéo hắn vào trong lòng, “Là tôi.”
“Biết ngay là anh mà.” Vẻ mặt vừa rồi còn tàn ác thì ngay lập tức liền xua tan sát ý, bàn tay đáng lý sẽ bóp cổ họng của đối phương lại chuyển thành nắm nhẹ, nhìn thấy Feston bình yên vô sự thì Phong Triển Nặc liền bình tĩnh trở lại, ôm lấy cổ của Feston, “Trừ anh ra thì không ai dám chơi chiêu này với tôi cả.”
“Người nào dám thì đã chết hết rồi có phải hay không?” Không phải ai cũng có thể đùa giỡn được từ sau lưng của một sát thủ siêu cấp, Feston tiếp tục nói đùa, xem như là nói ra sự thật.
“Anh đi đâu mà lâu vậy?” Xác nhận Feston quả thật không bị gì thì hắn mới kéo Feston lại gần, cũng không kiêng kỵ xung quanh còn có người đi đường, hắn đẩy Feston vào góc tường rồi đặt lên một nụ hôn sâu.
“Rắn mối đâu, anh giết cậu ta rồi à?” Đè lại sau cổ của Feston, hơi thở của Phong Triển Nặc là mùi thuốc lá mà Feston rất quen thuộc.
“Cậu ta đang ở ngay đây, cậu không thấy hay sao, ở ngay phía sau lưng của tôi.” Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Feston rất hưởng thụ nụ hôn này, vẫn không buông Phong Triển Nặc ra, “Đi truyền máu chưa, hay là cậu lại tiếp tục muốn thử cảm giác mất máu như lúc trước nữa?”
Ở trong tình trạng thách thức chính mình đến cực hạn thì mới biết bản thân mình sau khi lâm vào cùng loại tình trạng như vậy thì nên chú ý cái gì, sau đó Phong Triển Nặc mới nhắc đến thời điểm ban đầu khi gặp Feston, tình trạng thân thể của hắn rất tồi tệ, đó là cái giá phải trả để hoàn thành nhiệm vụ, về phương diện khác cũng chính là vì bản tính thờ ơ của hắn.
Vì thế Feston đã nghiêm mặt dạy dỗ hắn chừng một tiếng đồng hồ, ngay lúc đó thật ra Phong Triển Nặc biểu hiện thái độ rất vừa lòng, hơn nữa nếm thử chỉ cần một lần là đủ rồi, hắn đã biết bản thân mình có thể chịu đựng đến mức nào.
Đáp án là chỉ cần đối thủ không có cấp bậc như Feston thì hắn có thể tự mình bảo vệ tốt chính mình.
“Không ngờ chuyện này lại xảy ra như vậy, nghe nói có sự cố thì tôi mới biết đây là âm mưu của Bạch quỷ.” Chỉ mới xuất hiện thoáng qua nhưng Rắn mối vẫn bị Feston dẫn về, cũng có thể nói là hắn tự nguyện xuất hiện.
“Hy vọng hai người tin tưởng chuyện này không phải do tôi cố ý tạo thành, tôi không ngờ là Bạch quỷ cố ý tiết lộ tin tức để tôi truyền lời cho hai người.” Đi ra từ trong đám đông, Rắn mối tựa hồ không nhìn thấy nụ hôn bên vách tường của hai người, cũng có thể là giả vờ như không phát hiện.
……….
P/S: Đấy, em Jo nhìn em Hase nhé, phát hiện nhé, vậy mà còn chối đây đẩy.