Cơn gió tháng ba không lạnh khẽ lay hàng liễu rủ, trời quang mây tạnh, hoàng thành được tưới tắm trong nắng ấm mùa xuân, ngói xanh tường đỏ, vàng son lộng lẫy, hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tiệc đầy tháng của Hoàng trưởng tôn cử hành tại Thái Hòa cung, lúc trời mới tờ mờ sáng, văn võ bá quan đã y phục chỉnh tề, mang theo lễ vật trân quý đợi ngoài cửa cung, chỉ chờ cửa cung rộng mở thì sẽ vào cung chúc mừng Hoàng trưởng tôn đầy tháng.
Trời chưa sáng, phủ Thái tử đã bắt đầu bận rộn lu bù, mặc dù không bố trí tiệc đầy tháng trong phủ, nhưng cả phủ vẫn giăng đèn kết hoa, dưới mái hiên hậu điện treo đầy đèn lồng đỏ, hạ nhân trong phủ xếp hàng lĩnh tiền đồng và trứng gà đỏ, cao giọng chúc mừng việc vui của chủ tử, khung cảnh náo nhiệt phấn khởi.
"Giờ lành sắp tới rồi, ta phải mang Nghiêu nhi vào cung, có lẽ sẽ trở về trước khi đóng cửa cung. Nàng ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, nếu cảm thấy buồn chán thì sai Điền Hỉ mời gánh hát vào phủ, hát một khúc cho nàng giải buồn."
Tấn Trừ mặc xong cát phục, đón lấy con từ tay Điền Hỉ, ôm đến trước giường Lâm Uyển. Vầng sáng đèn lồng mờ ảo xuyên qua chao đèn chiếu vào trong giường được che màn thật dày, bóng sáng nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt ngái ngủ của nàng.
"Ta biết rồi." Nàng nhấp môi khẽ đáp một tiếng, nói xong thì chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, lại bị hắn ngăn lại.
"Trời lạnh, nàng đừng dậy, đợi lát nữa chúng ta đi rồi, nàng ngủ thêm một lúc đi."
Thể chất của nàng kém, dù đã ngồi cả tháng nhưng toàn thân vẫn mệt mỏi. Tấn Trừ càng không thể để cơ thể nàng mạo hiểm, huống hồ quy củ trong cung phiền phức, hắn sợ nàng không chịu nổi, cho nên không để nàng tham gia tiệc đầy tháng của con. Đợi nàng bồi dưỡng thêm, chờ tiệc trăm ngày và tiệc đầy tuổi của con sau này cũng không muộn.
Canh giờ này trời còn chưa sáng rõ, trước giường nàng cũng phủ màn che, cho nên dù trong phòng có thắp đèn vẫn cảm thấy ánh sáng lờ mờ.
Nhưng cảm giác tồn tại của người đứng trước giường cực mạnh, một thân cát phục đỏ thắm, trên cát phục thêu đoàn long năm móng ngậm sợi vàng, quý khí bức người, không cho người ta xem nhẹ. Lúc này một tay hắn khẽ vén màn che sắc kim rủ xuống, một tay ôm con, đứng trong ánh đèn xen lẫn sáng tối, nhìn nàng có vẻ muốn nói lại thôi. Ánh mắt nóng rực, tha thiết, nhưng lại kiềm chế.
Lâm Uyển thoáng nhìn qua, tránh khỏi ánh mắt hắn.
Trong mắt Tần Trừ phủ một tầng u tối rồi lại lập tức biến mất, chỉ im lặng ôm con tiến lên nửa bước, nghiêng người đưa về phía nàng.
"Hôm nay là ngày vui đầy tháng của Nghiêu nhi, nàng không ôm một cái sao?"
Ánh mắt Lâm Uyển bất ngờ rơi trên người đứa nhỏ trong ngực hắn. Một tháng nay, số lần nàng gặp con có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần thấy tinh thần nàng tốt hơn chút, Tấn Trừ luôn nghĩ cách ôm nó tới để nàng thân cận, nhưng mỗi lần nàng đều lấy lý do tinh thần không tốt, sợ ồn làm lý do khước từ. Có lẽ là sợ phản tác dụng, hắn không quá miễn cưỡng nàng, nhưng luôn sẽ mượn miệng người khác để truyền đạt tình hình của con vào tai nàng.
Đôi mắt nàng ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ gần trong gang tấc, so với lần trước gặp hình như nảy nở hơn chút, tóc máu tích góp thành bím tóc nhỏ buộc ở đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ nần nẫn thịt, đôi môi đỏ thắm, ngũ quan giống như phụ thân nó. Có thể thấy nó được nuôi nấng vô cùng tốt, trắng trẻo mập mạp, đúng như nhũ mẫu nói là thích ầm ĩ thích quẫy đạp. Lúc này nó mặc cát phục đỏ chót không khác gì phụ thân nó, chỉ là trên cát phục thêu mãng [1], càng tôn lên vẻ bụ bẫm đáng yêu của trẻ con.
[1] Thêu như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt.
Hai khuôn mặt tương tự một lớn một nhỏ rơi vào trong mắt nàng, dường như khiến tầm mắt nàng đau đớn, khiến nàng vô thức hoảng hốt dời mắt đi.
Thấy phản ứng của nàng, trong lòng hắn nghẹn ứ, sinh ra chút khó chịu.
"Đến giờ rồi, vậy ta mang Nghiêu nhi đi trước..."
"Bá Kỳ."
Người đang đầy bụng thất vọng ôm con đứng dậy định đi, bất thình lình nghe nàng gọi một tiếng, lập tức ngạc nhiên quay đầu, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ chờ mong.
Lâm Uyển mấp máy môi: "Nếu con là ngươi mong đợi, vậy mong ngươi có thể đối xử tốt với nó, có thể... bảo vệ nó phần nào. Không cầu nó có thể phú quý vẻ vang, chỉ mong nó có thể cả đời bình an thuận lợi."
Tấn Trừ thở dốc nặng nề, hồi lâu sau mới kiềm chế được cảm xúc.
"Lời này của nàng có ý gì? Tại sao lại là ta mong đợi? Chẳng lẽ nàng làm mẫu thân lại không hề có mong đợi đối với Nghiêu nhi?" Nói đến đây hắn khó tránh có phần lạnh đi, giọng nói oán giận: "Cần gì phải nói kiểu như đối tốt với nó, chẳng lẽ ta sẽ bạc đãi Nghiêu nhi hay sao? Ta đối với nó như thế nào, trong lòng nàng sao lại không rõ ràng!"
Dứt lời, hắn ôm con xốc màn che, sắc mặt không tốt muốn rời khỏi, nhưng khi bước ra hai bước, trong lòng bỗng nhiên nảy lên.
"Đang yên đang lành, sao đột nhiên nàng lại nói lời này?"
Cách màn che dày dặn, hắn quay đầu gay gắt nhìn người trên giường, đôi mắt thanh mảnh tràn đầy cảnh giác và thận trọng.
Nhưng người sau màn che không trả lời, trong đầu hắn hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, gần như không kìm nén được muốn xông đến trước giường nàng.
Trước khi hắn nổi giận, cuối cùng phía giường mới truyền đến giọng nói cùng với tiếng ho khan của nàng: "Hoàng trưởng tôn bao giờ cũng chịu sự chú ý, thời thế dễ đổi... Nếu ngươi thực lòng muốn bảo vệ nó, thì để nó làm một người phú quý nhàn tản là được." . Ngôn Tình Trọng Sinh
Câu nói thâm ý của nàng vừa dứt, hắn giật mình tại chỗ.
Hắn hiểu lời chưa hết đằng sau cái nàng gọi là chịu sự chú ý.
Hoàng trưởng tôn, không phải Hoàng đích trưởng tôn, cho nên sự chú ý này đối với nó, không khỏi trộn lẫn rất nhiều ác ý.
Hắn cụp mắt nhìn đứa trẻ trong ngực, không nhịn được đưa tay xoa lên tóc máu trên đỉnh đầu nó. Ngoại trừ đứa trẻ trong ngực, hắn chưa từng nghĩ sẽ nhượng vị trí tương lai của mình cho đứa trẻ khác, huống hồ có hắn bảo hộ, có ai dám duỗi những ác ý đó lên người Nghiêu nhi của hắn.
Nhưng mà những điều này hắn cảm thấy còn chưa phải lúc nói với nàng.
"Nàng cứ yên tâm điều dưỡng sức khỏe, những cái khác không cần suy nghĩ nhiều, có ta ở đây, đảm bảo mẹ con nàng cả đời tôn quý."
Hắn bỏ lại lời này, sau đó ôm con nhanh chân rời khỏi điện, lên xe ngựa, mang theo một đám hộ vệ ra phủ, cuồn cuộn đi về hướng hoàng cung.
Điền Hỉ nhìn sắc mặt Thái tử trước khi đi không được tốt, trước đó ở ngoài điện loáng thoáng nghe thấy bên trong hình như có tiếng cãi vã, trong lòng phỏng đoán mấy phen, không khỏi có chút lo sợ.
"Lương đệ nương nương, người tỉnh rồi sao?"
Điền Hỉ ở ngoài nội điện nhẹ giọng gọi một câu.
Một lát sau, trong điện vọng ra tiếng của Lâm Uyển: "Tỉnh rồi, ngươi vào đi."
Điền Hỉ đáp lại, nói: "Vậy nô tài vào hầu hạ người rửa mặt."
Lâm Uyển đỡ người ngồi dậy, nghiêng đầu tựa vào đầu giường. Lúc này Điền Hỉ nhẹ chân đi vào, hai tay nâng khăn ướt đã vắt kĩ.
Lâm Uyển cầm lấy lau tay và mặt, sau đó lại đưa khăn cho hắn, nhíu mày ho khan vài tiếng.
Điền Hỉ vừa buộc màn che dày lên, lại vội vàng buông xuống: "Lương đệ nương nương bị lạnh sao?"
Lâm Uyển đưa tay ngăn hắn lại: "Buộc lên đi, treo bí hơi, huống hồ trong phòng đốt địa long, cũng không lạnh."
Điền Hỉ ngập ngừng đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn buộc màn che hai bên lên.
"Điền công công, ngươi lại gần đây một chút."
Điền Hỉ buộc màn che lên, nghe lời đến gần, ánh mắt thoáng nhìn nàng đưa tay sờ xuống dưới gối, sau đó rút ra một chiếc khăn mỏng.
"Nương nương đây là..."
Trên khăn tơ lụa màu đỏ thượng hạng thêu cá chép màu đỏ vàng giản dị đáng yêu, rất sống động, đường nét tỉ mỉ. Dù trên khăn chưa thêu nửa chữ, Lâm lương đệ cũng chưa nói nửa câu, nhưng sao hắn lại không biết, chiếc khăn này chắc chắn là thêu cho tiểu chủ tử.
Đầu ngón tay vuốt ve hình cá chép kia, Lâm Uyển nhẹ giọng nói: "Chỉ mong nó cả đời may mắn, suôn sẻ." Nói xong thì đưa khăn tới.
Điền Hỉ nhận lấy khăn, muốn nói lại thôi: "Vừa rồi sao nương nương không nói cho tiểu chủ tử nghe ngay trước mặt gia, như vậy không biết Thái tử gia sẽ vui vẻ bao nhiêu."
Lâm Uyển nhắm mắt: "Ngươi đi xuống đi, ta nghỉ thêm một lát."
Điền Hỉ không dám nhiều lời nữa, hai tay nâng khăn khom người lui ra ngoài.
***
Lúc này trong Thái Hòa điện Hoàng cung, cung nga bưng rượu ngon mỹ vị qua lại như mắc cửi, quần thần nâng chén chúc mừng, yến tiệc linh đình, vui vẻ hòa thuận.
Tiệc đầy tháng của Hoàng trưởng tôn, tất nhiên là Thái tử gia nổi bật không ai bằng. Hắn ôm con, mặt mày tươi cười nhận lời chúc của quần thần, cả người không còn thâm trầm âm u như trước, trở thành như gió xuân ấm áp.
Nếu nói một người nổi trội không kém khác, vậy thì chính là Lâm Hầu gia của Trường Bình Hầu phủ ngồi đó. Mặc dù ông cố kỵ mặt mũi của Thái tử phi tương lai nhà Lễ bộ Thượng thư Vu gia mà bày ra tư thái khiêm tốn, nhưng sự lấy lòng và chúc mừng của đồng liêu vẫn làm ông không nén được thỏa mãn.
Trên mặt người Vu gia đều tỏ ra chút không cam lòng, người hai nhà Ngô Lưu của hai vị Thái tử tần tương lai lại không nói nhiều, chỉ im lặng uống rượu.
Trong lòng chúng thần đều có chủ quản, nhưng mà đều là người khôn khéo, đương nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, kính rượu Lâm Hầu gia xong cũng sẽ mượn cớ kính rượu mấy nhà kia. Dù sao tương lai còn dài, ai biết người cười đến cuối cùng sẽ là vị nào, bây giờ có kết thân hay không thì chưa nói, dù gì cũng không thể để người ta ghi thù.
Phượng Dương công chúa bắt trọn trong mắt vẻ mặt của những mệnh phụ kia. Nàng ta cầm chén lưu ly vào tay, rót chén rượu thanh, từ tốn đưa lên môi đỏ.
"Nào, để Nghiêu nhi đến gần đây, trẫm nhìn xem."
Qua ba lần rượu, Thánh thượng vuốt râu cười nói.
Thái tử ôm đứa nhỏ đến gần, Thánh thượng vỗ vỗ tay, ôm lấy nó, cười ha ha nói: "Tiểu tử này cũng nặng lắm."
Thái tử cười nói: "Đều là mẫu thân nó chăm sóc tốt. Nó được nuôi trắng trẻo mập mạp, mệt mỏi lại là Lương đệ chịu ốm đau."
Thánh thượng nghe vậy chỉ "ừm" một tiếng, rồi không đón ý hắn, chỉ quay người hỏi Vương Thọ: "Ngươi thấy Hoàng trưởng tôn giống ai?"
Vương Thọ cẩn thận nhìn khuôn mặt mềm mịn nhẵn nhụi của Hoàng trưởng tôn, sau đó kinh ngạc nói: "Lão nô nhìn đi nhìn lại, đều cảm thấy Hoàng trưởng tôn giống như tiên đồng ngồi dưới Vương Mẫu nương nương, quả thực mang theo tiên khí."
Không đợi Thánh thượng nói tiếp, Hoàng hậu ngồi bên cạnh đột nhiên chen lời: "Không chỉ là tiên đồng làm người ta nhìn mà yêu. Diện mạo của Hoàng trưởng tôn thu hút ánh nhìn giống Thái tử như đúc."
Hoàng hậu vừa dứt lời, bầu không khí trong điện chợt yên lặng.
Người tinh tường đều nhìn ra tướng mạo Hoàng trưởng tôn theo Thái tử, nhưng quả thực không ai dám nhắc trước mặt Thánh thượng, bởi vì tướng mạo Thái tử theo cố Trưởng công chúa, mà phu thê thiên gia không hòa thuận đã sớm không phải là bí mật gì. Cố Trưởng công chúa giống như một cái gai đâm vào xương cốt Thánh thượng, ngay cả thái giám Vương Thọ cũng biết hết sức cấm kỵ không nhắc tới trước mặt, Hoàng hậu sao có thể không biết?
Chỉ là trong lòng bà ta vẫn luôn bực bội, mặt mũi của Trường Bình Hầu phủ kia làm bà ta không vui, lại nhìn đứa nhỏ này khó tránh khỏi nổi lên chút ác ý trong lòng.
Thánh thượng nhìn Hoàng hậu một chút, sau đó quan sát khuôn mặt Hoàng trưởng tôn một phen, gật đầu cười nói: "Là rất giống cố Trưởng công chúa, không, Ý Đức hoàng hậu."
Ý Đức là thụy hào truy phong cho cố Trưởng công chúa.
Tấn Trừ cũng liếc mắt nhìn Hoàng hậu. Sắc mặt Hoàng hậu thoáng cứng lại, sau đó cố gắng tự nhiên quay mặt đi, giả vờ nhỏ giọng nói chuyện với ma ma bên cạnh.
Hắn hít sâu một hơi kiềm chế nghẹn ứ trong lồng ngực. Hắn không sợ người ngoài mang chuyện tướng mạo của con ra nói, khuôn mặt con giống hắn, hắn chỉ có vui vẻ. Nhưng trường hợp hôm nay, hắn vốn muốn nhân cơ hội đề nghị với Thánh thượng nâng phân vị cho nàng, bây giờ bị phá rối chỉ đành phải thôi, điều này làm sao không khiến hắn giận.
"Trẫm thấy đứa nhỏ mệt rồi, chi bằng bảo người ôm nó xuống nghỉ ngơi đi."
Thánh thượng nói xong định đưa đứa trẻ cho Vương Thọ sau lưng, lại bị Tấn Trừ ôm lấy.
"Nghiêu nhi sợ người lạ, để bà vú ôm nó nghỉ ngơi bên cạnh là được, lúc nữa nó tỉnh không thấy nhi thần lại khóc nháo không thôi." Tấn Trừ nói bằng giọng đùa giỡn.
Thánh thượng lắc đầu bật cười.
Sau khi Tấn Trừ ôm đứa nhỏ xuống thì vẫy bà vú đến giao cho bà ta, thấp giọng dặn dò một phen rồi mới để bà ta mang đứa nhỏ ngồi nghỉ ngơi ở một chỗ cách hắn không xa. Điều này lọt vào mắt quần thần, không khỏi thêm phần khẳng định cha con Thánh thượng không hòa thuận, nhi tử cần phải trông coi ngay dưới mí mắt mình, như vậy phải không tín nhiệm Thánh thượng bao nhiêu đây.
Cảnh này rơi vào trong mắt người có lòng khác, ánh mắt không khỏi u ám. Thái tử quá coi trọng Hoàng trưởng tôn, nhất quyết làm trái quy chế, không, có lẽ phải nói là con quý nhờ mẹ, Thái tử đã phá lệ rất nhiều vì nữ tử kia, rất có xu thế sủng ái muôn ngàn.
Hai nhà Ngô Lưu im lặng nhìn nhau, sau đó mỗi người một hướng.
Mỗi hai canh giờ thủ vệ trong cung sẽ thay quân.
Hôm nay trong cung thiết yến, văn võ bá quan đều ở đây, nhưng thống lĩnh lớn nhỏ của Cấm Vệ Quân đảm nhiệm chức trách bảo vệ hoàng thành thì lại không vào ngồi. Dù sao chức trách quan trọng, nhất là vào thời điểm này càng phải giữ vững cương vị, đề phòng xuất hiện bất trắc.
Trước giữa trưa, chưa tới lúc thay quân, Lý phó thống lĩnh đã thấy Vương thống lĩnh mang theo một nhóm Cấm Vệ Quân, ít nhất cũng phải hai, ba trăm người, đang đi về phía cửa cung hắn canh phòng.
Tâm trạng Lý phó thống lĩnh căng thẳng, nhưng không đợi hắn tiến lên hỏi thăm, Vương thống lĩnh đã cầm lệnh bài trong tay, lạnh giọng bảo hắn mở cửa cung.
Lệnh bài là thật, đương nhiên Lý phó thống lĩnh phải nghe lời mở cửa cung, chỉ là hắn thoáng liếc nhìn ống tay áo Vương thống lĩnh lộ ra một đoạn màu vàng sáng, lập tức tim đập thình thịch, lập tức ý thức được kia là thánh chỉ.
Chờ đoàn người Vương thống lĩnh ra khỏi cung, Lý phó thống lĩnh càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lúc tiệc đầy tháng của Hoàng trưởng tôn, tại sao Thánh thượng lại sai người đi tuyên thánh chỉ? Nếu thật sự có chuyện gì cực kỳ lớn, hẳn bên phía Thái tử cũng sẽ sớm sai người tới thông báo cho hắn, dù sao hắn cũng là thân tín của Thái tử.
Nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy xuống, càng nghĩ càng thấy chỉ sợ việc này liên quan đến Thái tử. Hắn không kịp nghĩ nhiều, vẫy thuộc hạ tới dặn dò một phen, sau đó cắn răng mang theo mấy người vội vã đi về phía Thái Hòa điện.
Trên đường, đúng lúc hắn gặp được Lưu phó thống lĩnh thay quân. Lưu phó thống lĩnh là người Lưu gia, cũng làm việc dưới trướng Thái tử, cùng là thân tín của Thái tử giống hắn.
Sau khi Lý phó thống lĩnh nói với y suy đoán của mình, Lưu phó thống lĩnh trầm tư một lát, rồi cùng hắn đi về phía Thái Hòa điện. Lúc đang đi trên con đường nhỏ hẻo lánh trong cung, Lưu phó thống lĩnh nhìn người bước chân vội vã phía trước, chầm chậm nắm chặt vỏ kiếm.
Sau khi Vương thống lĩnh xuất cung, cầm lệnh bài đưa cho thủ hạ, ra lệnh: "Bọn ta đến phủ Thái tử trước, các ngươi đến nha môn cửa Bắc điều thêm ít người tới."
Trong phủ.
Tiểu chủ tử được gia bọn họ mang vào cung, bình thường Điền Hỉ đều loanh quanh bên tiểu chử tử hắn, chốc lát rảnh rỗi lại cảm thấy không quen. Hắn ta cầm chổi lông gà, qua loa phủi bụi trong đại điện.
Từ nơi xa loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, hắn ta kinh ngạc đứng dậy, bước vội mấy bước ra ngoài điện, đứng trên bậc thềm cao kiễng chân nhìn về phía xa. Đến khi nhìn thấy một đám người đông đúc từ xa đi về phía hậu điện bọn họ, sắc mặt hắn lập tức tái mét.
"Mau, mau đi ra hỏi xem xảy ra chuyện gì."
Hạ nhân kia cũng bị vẻ mặt của Điền Hỉ dọa cho trắng bệch mặt, không nói hai lời đã co chân chạy ra bên ngoài, chưa đợi chạy tới hỏi rõ ràng thì đã thấy thủ vệ hộ vệ vội vã chạy về phía này, cuống quít nói với Điền Hỉ trên bậc cao rằng Vương thống lĩnh trong cung mang thánh chỉ tới.
Lời này lọt vào tai khiến Điền Hỉ vọt một hơi từ bụng lên cổ họng, khiến hai hàm răng hắn cũng bắt đầu cầm cập.
Đi theo Thái tử gia bọn họ lăn lộn trong cung và quan trường nhiều năm như vậy, khứu giác chính trị của hắn ta nhạy bén hơn những hộ vệ này rất nhiều. Nhân lúc sơ hở Thái tử gia vào cung không ở trong phủ lại đến tuyên thánh chỉ, có thể là tuyên cái gì?
Ánh mắt hắn ta cứng ngắc nhìn về hậu điện, lúc này đám người kia cách nơi này càng thêm gần, đủ để hắn ta thấy rõ kiểu dáng y phục của bọn họ cùng với khí thế đằng đằng sát khí quanh thân kia.
Muốn tuyên thánh chỉ gì mà phải bày vẽ dùng đến Loan nghi vệ, còn là Cấm Vệ Quân giáo kim ngựa sắt? Đáp án không cần nói cũng biết.
"Đóng... đóng cửa điện!"
Điền Hỉ quát lớn một tiếng đánh động người trong hậu điện, bọn hạ nhân hoảng sợ vội vã chạy tới đẩy cửa điện, muốn đóng chặt hai cánh cửa điện nặng nề.
Đồng tử Vương thống lĩnh co lại, vung mạnh tay lên, chỉ huy đám Cấm Vệ Quân chạy tới.
"Điền công công, ngươi muốn kháng chỉ phải không!"
Điền Hỉ hoàn toàn không nghe lệnh gã, chỉ sai người nhanh chóng đóng cửa điện.
Đám người hợp lực đóng chặt cửa điện hai cánh nặng nề, thời khắc cài chốt cửa lên, hai đầu gối Điền Hỉ như nhũn ra quỳ phịch xuống đất, lúc này sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Điền công công, bọn ta phụng ý chỉ Thánh thượng đến đây tuyên chỉ, ngươi lại chặn bọn ta ở ngoài cửa, có coi Thánh thượng ra gì không!" Vương thống lĩnh ở ngoài cửa quát chói tai: "Mong Điền công công mở cửa điện, chớ để chúng ta khó xử."
Tiếng ồn ào ngoài cửa điện không dứt, trong điện lại lặng ngắt như tờ.
Điền Hỉ quả thực không thể tin được, đúng là Thánh thượng phái người đao thương sáng loáng giết vào phủ Thái tử. Đây là cung biến sao? Nói là tuyên chỉ, nhưng tại sao giống như có ý phế Thái tử? Cha con thiên gia này quả thực chưa từng ra bài theo lẽ thường.
"Ai ồn ào ở bên ngoài?"
Một giọng nữ êm ái từ phía sau vang lên, Điền Hỉ quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy Lâm lương đệ khoác xiêm y bên ngoài, che môi ho khan hai tiếng, rồi vịn khung cửa nâng mắt nhìn về phía cửa điện.
"Là Vương thống lĩnh Cấm Vệ Quân tới... tuyên chỉ."
Điền Hỉ lắp bắp nói.
Lâm Uyển nghe vậy, sau một thoáng giật mình thì hiểu ra, lựa chọn thời cơ này đến tuyên chỉ, tư thái lại như vậy, chỉ sợ là nhằm vào nàng, là muốn mạng của nàng.
Nàng hiểu, Điền Hỉ đương nhiên cũng hiểu.
Đối với việc này, trong lòng Lâm Uyển cũng không quá sợ hãi, dù sao Thánh thượng không chứa chấp được nàng, sớm muộn cũng sẽ đưa nàng lên đường, nàng đã dự cảm tình cảnh này từ lâu. Một nữ tử thân phận không trong trắng như nàng ở trong hậu viện của Thái tử, lại gây náo động lớn, làm Thái tử u mê nhiều lần, còn là mẹ đẻ Hoàng trưởng tôn, chỉ sợ đổi lại là ai làm Thánh thượng cũng đều sẽ diệt trừ nàng cho thống khoái.
Không phải trong lòng Tấn Trừ không có tính toán, hắn tra xét lai lịch hạ nhân trong phủ nhiều lần, tự tin bảo đảm trên dưới trong phủ không lọt một giọt nước, cho rằng người ngoài không thể thực hiện được âm mưu trong phủ hắn. Nhưng chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Thánh thượng không dùng âm mưu, mà là dương mưu.
Đao thương sáng loáng giết vào trong phủ hắn.
"Nương nương chớ lo lắng, lúc này hộ viện trong phủ không bao lâu sẽ nghe tiếng chạy đến, nhất định không cho bọn họ xông vào hậu điện. Ngoài ra những hạ nhân chạy ra khỏi phủ cũng sẽ ra roi thúc ngựa vào trong cung, báo tin cho Thái tử gia, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một lúc, chờ đến khi Thái tử gia hồi phủ xử lý bọn họ." Điền Hỉ vừa lau mặt vừa nói, lồm cồm bò dậy, thấp giọng đề nghị Lâm Uyển: "Để đề phòng vạn nhất, nô tài kiến nghị nương nương vào trong điện thay y phục nha đầu, nếu thật sự những kẻ không có mắt kia xông vào hậu điện, cũng có thể phòng ngừa người bị bọn họ đả thương."
Hắn ta vừa dứt lời, ma ma bên cạnh đã kinh hoảng kéo Lâm Uyển quay về điện thay y phục trên người.
Lâm Uyển cười khổ, trong lòng nàng rõ ràng, hộ viện sẽ không chống đỡ được. Có lẽ Tấn Trừ chưa từng nghĩ tới có một ngày phủ Thái tử của hắn sẽ bị người ta xông vào, cho nên hộ viện trong phủ cũng chỉ hai, ba trăm người mà thôi, hôm nay hắn vào cung còn mang đi một ít.
Mà số người Vương thống lĩnh mang theo đã có năm, sáu trăm. Còn bên ngoài thì sao, cụ thể lại có bao nhiêu người?
Quả nhiên khi nàng thay y phục xong đi ra đã nhìn thấy bên ngoài có người trèo vào tường viện, nhảy vào hậu điện. Trong lòng nàng không khỏi lạnh thấu.
Hậu điện một tràng tiếng thất thanh, hộ viện rút kiếm tiến lên chống cự, Điền Hỉ kinh hoảng đẩy Lâm Uyển trốn ra phía sau. Ngay sau đó hắn ta nhận ra điều không đúng, phần lớn bọn họ không biết Lương đệ, nhưng biết hắn ta. Nếu hắn ta che chở nàng, chẳng phải nói rõ cho người ta biết đây chính là Lương đệ hay sao?
"Lương đệ mau chạy, nếu có thể chạy ra thì tìm một nơi trốn đi trước, cho dù không thể chạy ra khỏi phủ cũng phải tìm chỗ trốn." Điền Hỉ nhanh chóng nói, mắt nhìn Cấm Vệ Quân nhảy vào hậu điện ngày càng nhiều, răng đánh vào nhau, đột nhiên lại hỏi nàng: "Lương đệ có lời gì muốn để lại cho Thái tử gia không?"
Lời nàng để lại, có thể là di ngôn cuối cùng.
Điền Hỉ biết hắn ta hỏi lời này là điềm gở, nhưng hắn không có ý định rút lại lời này, bởi vì nếu thật sự có ngộ nhỡ mà nàng không để lại chữ gì, vậy chỉ sợ Thái tử gia bọn họ sẽ tiếc hận suốt đời.
"Nói cho hắn biết, trong lòng ta coi Bá Kỳ và Tấn Trừ là hai người riêng biệt. Còn nữa, mặc dù con không phải ta mong muốn, nhưng đã sinh nó ra đời này, ta thực lòng trông mong nó cả đời mạnh khỏe."
Lúc Điền Hỉ đang giật mình, nàng để lại một câu "Chớ có liều chết chống cự, giữ lại tính mạng", sau đó không quay đầu lại rời đi theo hướng ngược với đám người.
Điền Hỉ chợt lấy lại tinh thần, nhìn quanh một lượt, sau đó xông về phía nào đó, bắt lấy một nha hoàn thân hình gầy gò, thấp giọng lệnh nàng ta ngậm chặt miệng, rồi gọi ma ma và hộ viện che chở nha hoàn này vội vàng chạy theo hướng khác.
Cửa lớn hậu điện bị người mở ra từ bên trong, Vương thống lĩnh dẫn người xông vào, ánh mắt sắc bén nhìn quanh một vòng, sau đó chỉ về phía Điền Hỉ hét lớn: "Người ở kia, bắt lại cho ta!"
Điền Hỉ nghiến răng nghiến lợi: "Vương thống lĩnh, ngươi đừng chấp mê bất ngộ! Ngươi ngông cuồng làm bậy như vậy, có từng nghĩ đặt Thái tử gia ở chỗ nào hay không?"
Vương thống lĩnh chắp tay về phía hoàng thành: "Ăn lộc của vua trung thành với vua, ta làm việc cho Thánh thượng, nếu Thái tử gia có gì bất mãn với ta, có thể cùng ta đến Kim Loan điện phân trần."
Điền Hỉ căm hận: "Vậy chúng ta chờ xem kết cục của ngươi."
Vương thống lĩnh trầm mặt u ám, gã âm hiểm nhìn Điền Hỉ một chút, sau đó phất tay sai người kéo nữ nhân được đám người che chở đến đây.
Ánh mắt nha hoàn kia tránh né, tay chân run rẩy, Vương thống lĩnh dò xét khuôn mặt thân hình nàng ta một chút thì biết đã bị mắc lừa.
"Lục soát! Bắt hết những người vừa chạy ra khỏi nơi này, một người cũng không được bỏ qua!"
Điền Hỉ một tay túm tay áo Vương thống lĩnh, mỉa mai nói: "Không phải Vương thống lĩnh đến tuyên chỉ sao, tại sao lại đến bắt người?"
Vương thống lĩnh chưa kịp quát lên, lúc này có Cấm Vệ Quân đến báo: "Báo! Thống lĩnh, Lâm lương đệ được người bảo vệ đang chạy về hướng cửa sau."
Vương thống lĩnh quát đuổi theo rồi nhấc chân định đi, lại đột nhiên bị Điền Hỉ ôm chặt lấy chân.
Ánh mắt Vương thống lĩnh dữ tợn, rút kiếm chém vào cổ chân Điền Hỉ. Điền Hỉ lập tức kêu thảm thiết một tiếng, ôm chân không ngừng kêu đau đớn.
"Phì, chó săn."
Vương thống lĩnh mắng to một tiếng, dẫn người xông thẳng về phía cửa sau.
Giờ Thân ba khắc, phố Trường Lạc trở về vẻ yên tĩnh thường ngày, trời chiều ngả về tây rải rác tàn đỏ, chiếu lên cây cao trên nóc nhà, bao trùm con sông dài của thành trì.
Thời khắc này, có người phong trần mệt mỏi về cung phục lệnh, có người máu me bê bết khóc ngã ngoài cửa cung.
Vương Thọ nhỏ giọng bẩm bên tai Thánh thượng vài câu, Thánh thượng vuốt râu gật đầu, sau đó vươn tay ra, cầm thánh chỉ màu vàng sáng từ chỗ Vương Thọ.
Quan lại trong điện không giờ khắc nào không chú ý đến động tĩnh của người ngồi trên, thấy hành động này không khỏi đều nín thở, âm thầm phỏng đoán mấy phen.
Thánh thượng cầm thánh chỉ xuống đài cao, lúc này tiếng nhạc dần ngừng, toàn bộ đại điện dần dần yên tĩnh lại, duy chỉ có tiếng khóc nỉ non lúc cao lúc thấp của Hoàng trưởng tôn lọt vào tai càng thêm rõ ràng.
Tấn Trừ đang đau đầu dỗ dành con, lúc này thấy Thánh thượng đi về phía hắn, vội nghiêm mặt đứng dậy.
"Nào, Hoàng gia gia ôm một cái."
Thánh thượng đi tới ôm Hoàng trưởng tôn khóc nháo lên, vỗ nhẹ lưng nó, cười nói: "Được rồi, khóc hai tiếng là được rồi, cẩn thận đừng để khóc sưng mắt lên."
Nói xong ông ta tỏ vẻ cẩn thận nhìn đôi mắt sáng ửng đỏ của nó, sau đó lại liếc nhìn Tấn Trừ ở bên cạnh, nắc nỏm một tiếng: "Chỗ nào cũng giống, duy chỉ có đôi mắt này lại không giống."
Đôi mắt thanh mảnh của Tấn Trừ co lại, sau đó đưa tay ôm con qua, nói: "Nghiêu nhi ngang bướng, chớ để nó quấy rầy thanh tịnh của phụ hoàng."
Thánh thượng dường như chưa phát hiện sắc bén cất giấu trong mắt hắn, chỉ thuận tiện đặt thánh chỉ màu vàng sáng trong tay vào lòng tiểu Hoàng tôn, lại đưa tay sờ tóc máu mềm mại kia, thở dài: "Biết ngươi mong muốn, lần này hẳn là sẽ hài lòng."
Ông ta nói xong lời khó hiểu này, rồi mang theo Vương Thọ ra khỏi Thái Hòa điện.
Hai mắt Tấn Trừ như đóng đinh trên cuộn thánh chỉ kia, hắn nhìn chằm chằm dấu vết màu đỏ sậm nghi là vết máu, giờ khắc này từ nơi sâu thẳm dường như hắn ý thức được cái gì, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân hắn vọt lên, nhanh chóng bò lên xương sống hắn.
Bà vú run tay đón lấy đứa trẻ trong tay Thái tử, sau đó ôm nó ra xa một chút.
Khi Tấn Trừ mở từng tấc thánh chỉ kia ra, toàn bộ Thái Hòa điện lặng ngắt như tờ.
Hắn không nhìn rõ một chữ những lời ca tụng trên thánh chỉ, duy chỉ có một câu cuối cùng, từng chữ như dao găm sắc bén, từng đao róc con mắt hắn, đâm vào đáy mắt hắn ——
Truy thụy Lâm thị làm Thái tử trắc phi!
Truy thụy, tại sao lại là truy thụy, tất nhiên là phong hào thêm vào cho người mất!
Hai mắt Tấn Trừ trừng trừng nhìn hai chữ kia một lát, thân hình chợt lảo đảo, sau đó hai mắt đỏ ngầu xông ra khỏi Thái Hòa điện.
Vừa ra điện thì gặp phó quan của Lý phó thống lĩnh, hắn nước mắt tèm nhem cuống cuồng nói chuyện Lý phó thống lĩnh bị ngộ hại, sau đó nói đến biến của phủ Thái tử.
Tấn Trừ như đang nghe sách trời, ngơ ngơ ngác ngác lên ngựa, dồn sức vung roi, đánh ngựa lao ra ngoài cung nhanh như chớp.
Bên ngoài cửa cung, Điền Hỉ ôm chân tàn khóc ngã dưới đất.
"Thái tử gia, nô tài bảo vệ chủ bất lực, tội đáng muôn chết..." Điền Hỉ khóc ròng ròng, lại đột ngột lớn tiếng gào khóc: "Lương đệ nương nương chết thảm! Nương nương bị người ta chém giết ở sông hộ thành, là bị Vương Xương điên cuồng mất trí kia chém giết ở sông hộ thành!"