Lâm Dật vốn là người của hắc bang, tính cách lạnh lùng ăn vào máu thịt, cô bé nhà anh lại là người ngây thơ thẳn thắn, làm sao hiểu được sự đen tối sau lưng cậu ta. Hơn nữa, anh lại càng rõ hơn, bên cạnh cậu ta đã có một người phụ nữ khác, không hiểu vì sao nhiều năm nay không có thêm một người phụ nữ nào khác người phụ nữ đó từng xuất hiện bên cạnh cậu ta nữa, nhưng đối với cậu ấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng quên đi người kia mà chấp nhận cô em gái nhỏ của anh được.
Tâm trạng của Lục Triển Vũ lại càng phức tạp hơn, anh là người duy nhất nhìn cô lớn lên cùng Dương Thành Nghị, bởi anh luôn là người bên cạnh cô những lúc cô ốm đau, hoặc đơn giản, chỉ là một vết thương nhỏ trên tay cô cũng khiến anh đau lòng. Anh ở bên cạnh cô âm thầm theo dõi, chăm sóc cô nhiều năm nay, anh thầm nghĩ đợi cô tốt nghiệp trung học sẽ thổ lộ lòng mình. Nhưng cô em gái anh nâng niu nhiều năm nay hiện tại lại đứng trước người bạn thân của anh bày tỏ sự cảm mến, vậy anh biết lên làm sao? Rốt cuộc là anh đã đúng hay là sai khi kìm nén lòng mình.
Mỗi người một tâm trạng nhưng ánh mắt lại đều không ngừng nhìn về phía cô gái nhỏ, cho đến khi Lâm Dật lên tiếng:
- Tôi là chú ba của Lâm Tiểu Lan, nói về tuổi tác, tôi không nhiều hơn cô là mấy, nhưng nếu đã là bạn thân của con bé, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chú ba giống con bé, tôi sẵn sàng chăm sóc cô giống như cháu gái của mình.
- Anh nói vậy là chê em còn nhỏ tuổi sao?
- Tôi không nói đến lần thứ hai, gọi tôi là chú.
Lời nói lạnh lùng của anh cũng khiến Dương Tử Nghi bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng có lẽ cũng là may mắn, bởi ít nhất anh cũng trả lời cô rồi.
- Được, vậy em gọi anh là Chú Lâm được không?
- Tuỳ cô.
Lâm Dật sau khi nói xong liền nhìn về phía cửa, có một người đàn em đang ra hiệu cho hắn, hắn nhẹ nhàng nhìn về phía những người bạn của mình nói rằng mình có việc phải đi trước, sau đó liền nhanh chóng dời khỏi bàn rượu của sáu người.
Mà khi bóng lưng anh khuất khỏi cánh cửa, Dương Tử Nghi vẫn nở nụ cười ngây thơ nhìn theo, khuôn mặt đầy si mê và ngưỡng mộ.
Hứa Minh Thành nhìn thấy biểu cảm của cô cũng chỉ có thể cười thầm suy nghĩ, cô bé này sau này chắc chắn sẽ dám yêu dám hận. Nhưng vẫn không quên châm chọc cô thêm một câu:
- Tử Nghi, miệng em chảy nước miếng rồi kìa.
Dương Tử Nghi biết anh châm chọc mình liền quay mặt lại lừ anh một cái, cô vốn dĩ biết con người của Hứa Minh Thành không hề xấu tính, chỉ là khuôn miệng của anh luôn là không đứng đắn chút nào. Hai người bạn của anh trai cô đều đã gặp, Lục Triển Vũ là thường xuyên gặp nhất, anh luôn tiện đường hoặc tình cờ gặp cô, thậm chí luôn là người chịu trách nhiệm cho cô mỗi lần cô gây họa, còn Hứa Minh Thành thì cũng luôn là người gặp cô nơi nào nơi đó liền trở lên ồn ào nhất. Nhưng Dương Tử Nghi vốn là người thẳn thắng, đối với hai người bạn này của anh mình chưa bao giờ nảy sinh ra ý tưởng theo đuổi, chỉ cho đến khi người đàn ông kia xuất hiện.
Cô đã rớt liên sĩ từ khi anh ấy xuất hiện rồi.
Bữa tiếc nhanh chóng kết thúc, trong lòng Dương Tử Nghi cũng không còn quan tâm đến những diễn biến sau đó, bởi từ khi người đàn ông kia dời đi, đầu cô chỉ để lại một vài điều ngây ngốc, cô nài nỉ ba người đàn ông kia cùng Lâm Tiểu Lan xin bằng được số liên lạc của anh, thậm chí còn hỏi Lâm Tiểu Lan bằng được địa chỉ công ty nơi anh làm việc.
Những ngày sau đó, cô luôn nhiệt tình theo đuổi anh cho đến không còn liêm sỉ.
Ba Dương cũng gọi điện cho con trai con gái của mình, nhưng Dương Tử Nghi nói rất nhiều đạo lý, nào thì yêu một người vốn không hề có lỗi, cô theo đuổi một người theo bản tính của mình, đó là tình cảm tươi đẹp nhất của tuổi mười bảy, sao lại có thể nói đó là sai trái.
Cô không hề phạm pháp, không hề giết người, không hề buôn bán chất cấm, chỉ là đơn giản theo đuổi người đàn ông cô yêu, những điều đó đều không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của nhà họ Dương hết, khiến ba Dương sau khi nói chuyện cùng cô cũng trở lên đuối lý, không biết nói gì với cô đành phải quay ra nói chuyện cùng con trai, khuyên em gái con, thậm chí ngăn nó làm những việc điên rồ đó lại. Cuối cùng ông nhận lại cũng chỉ là Dương Thành Nghị cũng phải bó tay trước cô em gái của mình.
Cô có hàng trăm hàng nghìn các lý do khiến anh không thể chối cãi, nhưng điều đó cũng không thể khiến Dương Thành Nghị ngăn cản cô được. Anh yêu chiều em gái hết mực, thấy cô như vậy, anh không thể làm gì hơn.
Dương Thành Nghị chỉ có thể nói với em gái dừng lại trước khi nhận lại tổn thương cho chính bản thân mình.
Dương Tử Nghi vẫn ngày ngày theo đuổi Lâm Dật, mặc dù anh không hồi đáp lại quãng tình cảm của cô, nhưng cũng chẳng tỏ ra muốn đá bay cô đi cho bớt phiền phức. Bởi anh không muốn quan hệ giữa anh và Dương Thành Nghị trở lên bất hòa. Lâm Dật anh vốn là người lạnh lùng kín kẽ, nhưng đối xử với những ngượi bạn thân này luôn nhiệt tình và không hề che giấu, đấy là lý do mà bốn người như bốn cực của la bàn có thể ngồi lại chơi chung với nhau.
Dương Thành Nghị đương nhiên cũng nhiều lần hỏi thăm đến Lâm Dật chuyện của em gái mình, cũng đã không ít lần nhờ anh nếu không có tình cảm nên dập tắt hi vọng của con bé. Nhưng Lâm Dật lại không làm như vậy. Anh từng nói với Dương Thành Nghị rằng, em gái của cậu hết sức đặc biệt, tôi sợ chỉ cần nói với con bé một câu, cho dù là phũ phàng đi đến đâu đi nữa, con bé cũng có thể suy diễn đến những diễn biến khác, vì vậy, tôi không nói chuyện, không nhắn tin, thậm chí, có gặp mặt cũng coi như không hề quen biết. Bởi sự nhiệt tình của con bé đối với tôi có thể chỉ là nhất thời, cứ kệ dần dần thời gian trôi đi, con bé sẽ tự động chán mà buông bỏ thôi.
Anh nghe những lời Lâm Dật nói cũng cảm thấy có lý, bèn một bên ngầm đồng ý cách làm của Lâm Dật một bên liền khuyên nhủ em gái mình buông bỏ hi vọng.
Nhưng Dương Tử Nghi nào phải người dễ dàng chịu khuất phục. Mỗi ngày cô đều gửi cho Lâm Dật một dòng tin nhắn "Chào anh, Lâm Dật, em là Dương Tử Nghi, em nhất định sẽ theo đuổi được anh đến khi anh bằng lòng gả cho em". Sau đó là chuỗi ngày dài đằng đẵng mỗi ngày cô đều đợi anh trước sảnh công ty chỉ để gặp anh và chào anh lấy một lần.
Người ta thường nói, nam nhân tán tỉnh phụ nữ khó, còn nữ nhân theo đuổi nam nhân chỉ cách một tầng áo mỏng, nghĩa là nam nhân rất dễ động lòng bởi người phụ nữ theo đuổi anh ta, bởi vậy Dương Tử Nghi cô vốn dĩ rất cố gắng. Cho đến khi cả giới thượng lưu của cái thành phố này đều biết cô theo đuổi Lâm Dật đến không cần mặt mũi, thì cả nhà họ Dương chỉ đành xấu hổ mỗi khi có người nhắc đến cô hai nhà họ Dương.
Dương Tử Nghi lém lỉnh ngày nào cũng xuất hiện nhưng Lâm Dật lại dường như chẳng mấy khi quan tâm đến cô, thậm chí chưa bao giờ nhớ đến tên cô, chỉ có thể đại loại nói với thư kí bên cạnh, em gái của Dương Thành Nghị, em gái của tên họ Dương đó chứ chưa bao giờ nghĩ đến một ngày anh sẽ gọi tên cô.