Xin Chào, Chú Lâm!

Chương 3



Cứ như vậy thời gian dần trôi, cô theo đuổi anh cũng đã được vài tháng, theo đuổi một người đàn ông từ hạ sang đông, cho đến vài ngày nữa là đến lễ giáng sinh, mọi người háo hức vui vẻ cùng nhau chuẩn bị những món quà để tặng người mà họ yêu quý nhất, Dương Tử Nghi và Lâm Tiểu Lan cũng vậy, hai cô gái cùng nhau đến Trung tâm thương mại để chọn những món quà mang đi tặng bạn bè cùng người thân.

Dương Tử Nghi nhìn thấy Lâm Tiểu Lan chọn những món đồ tặng cha mẹ cùng chú ba, thì cô cũng không tỏ vẻ lạ lùng, nhưng cậu ấy lại chọn thêm một chiếc cà vạt màu xanh xám chắc chắn là dành cho một người đàn ông trẻ tuổi, mà người phụ nữ chọn món đồ này cho đàn ông chính tỏ là người đó mặc tây trang. Mà nếu so sánh chắc chắn bộ tây trang đó không hề rẻ, cô đều có thể suy ra được người đàn ông đó, chắc chắn thân phận không hề tầm thường:

- Ây, Tiểu Lan nhà chúng ta có để ý đến nam nhân rồi sao, thận phận người này chắc chắn không tầm thường nhé!

- Tiểu Nghi, cậu không chuẩn bị quà cho ai sao?

- Mình đều chuẩn bị xong rồi, chỉ có điều không biết chú ba của cậu có chịu nhận không thôi!

- Cậu đã tặng chú ấy nhiều đồ vậy rồi, đã lần nào chú ấy nhận chưa.

- Vậy nên lần này mình nhờ cậu đưa cho chú ấy được không? Dạo gần đây mình đến công ty chú ấy còn không gặp được chú ấy nữa.

- Tiểu Nghi, có bao giờ cậu chùn bước muốn dừng lại không?

- Ây già, mình chẳng phải nói với cậu rồi sao, mình nhất định sẽ theo đuổi chú ấy bằng được thì thôi, mình biết chú ấy từ mùa hạ đến nay đã là mùa đông, vậy là ba mùa, sáu tháng mình đều gặp chú ấy, đã bỏ qua ngày nào đâu, mình tự tin bản thân mình làm được mà.

Lâm Tiểu Lan nhìn khuôn mặt của Dương Tử Nghi đang hồng lên vì những cơn gió lạnh, hiểu được sự quyết tâm của cô bạn thân khiến cô cũng muốn kiên trì đối mặt lại một lần. Hai người cùng nhau đi dạo những nơi còn lại của trung tâm tâm thương mại thì lại gặp được Hứa Minh Thành và Lục Triển Vũ, Dương Tử Nghi nhìn thấy Hứa Minh Thành liền nhanh chóng chạy đến đá thật nhanh vào khuỷu chân anh, khổ nổi anh cũng là người từng luyện võ, mình anh cũng có thể đánh được chục người đàn ông khoẻ mạnh. Cú đá của Dương Tử Nghi vốn không mảy may gì đến Hứa Minh Thành còn khiến cô bật ra đằng sau xíu nữa thì té ngã xuống đất, cũng may là Lục Triển Vũ nhanh chóng dùng tay đỡ lại được cô. Thấy cô như vậy Hứa Minh Thành chỉ quay lại cười khổ.

Bởi vốn dĩ tất cả những cô gái anh quen biết ở nơi thành phố này, ai cũng giống thục nữ, chỉ có riêng Dương Tử Nghi cô là muốn đánh anh. Mà nào có phải anh không biết đâu, chỉ cần nghe điệu bộ muốn chạy đến đánh anh là anh đã biết là cô rồi. Anh quay lại chỉ có thể nhìn cô cười và nói:

- Anh nói em nghe này Tử Nghi, em có thể giống con gái đôi chút có thể Lâm Dật sẽ để ý đến em đó. Ngày ngày nhìn thấy anh là em đánh anh, làm gì có người đàn ông nào nhìn trúng em chứ.

- Em mới không cần người khác nhìn trúng, bên ngoài mọi người nhìn thấy em giống đàn ông, chỉ cần bên trong Lâm Dật nhìn thấy em yểu điệu giống phụ nữ vậy là được rồi, cần gì cho người khác biết.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

- Tử Nghi, con gái không nên nói ra những lời như vậy đâu em. - Lục Triển Vũ nghe cô nói vậy liền cốc đầu cô nhắc nhở.

Dương Tử Nghi thấy vậy liền cười rồi hỏi hai người có quà cho cô không. Hứa Minh Thành liền nói em thích đồ gì ở trung tâm thương mại này anh đều có thể mua cho em, vậy mà lời anh vừa dứt xong liền bị cô lườm anh lại cái, tặng quà như vậy cũng chẳng có tý thành ý nào. Vậy là bốn người liền cùng nhau đi xung quanh vừa xem đồ, vừa tán ngẫu.

Cho đến buổi tối khi Dương Tử Nghi đã trở về nhà liền nói chuyện cùng Lâm Tiểu Lan, cô hỏi cậu ấy đã giúp cô chuyển quà đến cho Lâm Dật chưa, cô ấy chỉ nói rằng đã đưa cho anh ấy, chỉ là anh ấy không hề bóc ra xem. Xong cô liền hỏi cậu ấy, liệu có phải anh ấy thích người phụ nữ có tính cách hiền dịu không. Cuối cùng Lâm Tiểu Lan cũng kể lại cho cô nghe một chuyện.

Nhiều năm trước Lâm Dật có từng yêu một cô gái, cô ấy luôn nhẹ nhàng ân cần đối đãi với tất cả mọi người, thậm chí, đến một người ăn xin vô gia cư hay một đứa trẻ đều được cô ấy đối sử cùng rất tốt. Nhưng năm đó khi bị kẻ địch truy sát, không hiểu vì lý do gì khiến cho hai người bị tách dời đoàn người hỗ trợ, cuối cùng cô ấy giúp chú ba đỡ một viên đạn đến mất mạng, từ đó đến sau này, chú ba chưa từng động lòng với bất kì ai. Cho đến hiện tại, người duy nhất ở bên cạnh chú ba cho đến bây giờ chỉ có em gái của người phụ nữ kia.

Nhưng Lâm Tiểu Lan nhớ rằng, em gái người phụ nữ kia từng nói vì cứu anh với chị gái nên bị làm nhục, nên từ đó, em gái người đó ở bên cạnh với thân phận là bạn gái của chú ba, cũng là người duy nhất chú ba của cô động vào. Người đó hai người đều đã từng gặp, đó cũng chính là thư ký của anh - Trương Bích Hoạt.

Nhưng ấn tượng của Dương Tử Nghi người phụ nữ đó lúc nào cũng tỏ ra vẻ mỏng manh, nhưng lại tâm cơ đến sợ, trên khuôn mặt của cô ấy luôn là một mặt son phấn, cộng với mùi nước hoa rất khó chịu. Dương Tử Nghi cô vốn không phải người chưa từng trang điểm, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vẽ lên mặt mình giống như đi diễn tuồng như vậy.

Càng nghĩ nhiều Dương Tử Nghi lại càng thấy có điều không đúng, bởi đối với Trương Bích Hoạt mà nói, cô ấy chỉ là thế thân cho chị gái cô ta, Lâm Dật chỉ vì mong nhớ người cũ mà coi cô ấy là người phụ nữ kia giữ cô ta bên cạnh, còn nếu so sánh, Trương Bích Hoạt đó làm sao có thể có vị thế cũng giống như sắc vóc giống như cô.

Dương Tử Nghi suy nghĩ một đêm, liền đưa ra quyết định lớn, cô phải thay đổi, phải dịu dàng một chút để có thể theo đuổi được người đàn ông cô đã nhắm trúng kia.

Quả nhiên sự thay đổi của cô khiến chính Dương lão gia và Dương Thành Nghị cảm thấy choáng váng. Cô gái mười bảy tuổi nhà họ cuối cùng cũng biết mặc váy và đi giày cao gót một cách nhẹ nhàng giống thục nữ.

Dương Thành Nghị còn thầm nghĩ, công nhận một người dùng đủ mọi cách để uốn nắn không bằng dính vào con quỷ tình yêu, chỉ có điều, em gái anh lại đâm đầu yêu vào người không lên yêu. Mà con bé cũng cố chấp đâm đầu.