Hoàng hôn ngày hôm đó, trong Bạch phủ có một vị khách đến thăm, Thiệu Ấn cung nghênh đón hắn vào phòng khách, mời trà thơm xong, liền phân phó đám người hầu tản đi.
Trong sảnh rộng đẹp đẽ quý giá bày biện cái bình phong mười hai mặt gấp bằng đá Vân Mẫu lộng lẫy, cái bệ làm bằng cây tử đàn trên bề mặt khảm gỗ Hoàng Dương có quét một lớp sơn đen bóng loáng, bên trên dùng hoa văn lấy ba màu chủ đạo hồng lục tro tạo thành hoa văn hình mây và rồng, màu xanh đậm uốn lượn trên thân rồng đan xen với bốn ngọn lửa ở chỗ vảy và móng tiêu sái mà linh hoạt, con rồng ngẩng cao đầu cưỡi mây đạp gió dạo chơi, kiện tráng không hề bị cản trở, bay lượn trên không trung, bốn phía bình phong dùng chu sa đen vẽ hoa văn hình mây nối liền nhau, màu sắc tươi đẹp mà lóa mắt lạ thường.
Một bàn thư án trang trọng hùng hậu bằng gỗ tử đàn đặt ngay giữa trung tâm trước tấm bình phong, trên bàn bày biện một cái ấm và chén trà nhỏ bằng bạc khắc hoa, Bạch Thế Phi cùng Nhậm Phiêu Nhiên ngồi ở hai bên bàn thư án sơn hình chim ưng với ghế rộng có tay vịn ở bên trong.
Cầm chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm, lúc khép lại Bạch Thế Phi thoáng ho nhẹ một cái.
Nhậm Phiêu Nhiên nghẹn ngào mà cười, chế nhạo nói, “Ngươi vẫn là đừng giả bộ nữa, hoặc giả có muốn giả bộ thì phải thêm chút khạc nhổ, cái tiếng ‘khục khục’ thanh trong thế này, êm nhẹ nhu hòa như thế, có chỗ nào giống với người mắc bệnh đâu chứ?”
“Ngươi đó, cái danh ‘Tiên thủ y đồng’ này có thể đổi thành ‘Tiên nhĩ y đồng’ được rồi.” Bạch Thế Phi cười hắc hắc, “Tình hình trong triều hôm nay thế nào?”
“Quan viên bị Thái hậu đuổi ra khỏi triều trước sau tổng cộng tầm khoảng mười vị”.
“Những người bù vào chỗ khuyết kia an bài thế nào?”
“Nói chung là theo như kế hoạch của ngươi mà tiến hành, thông qua người ở trong kinh thành đưa vào giới thiệu cộng với cho người bên ngoài giả trang ném vào, trong đám quan viên mới có năm người là đứng đầu trong danh sách của ngươi,ngoài ra ở trong đám môn hạ, Khu Mật Viện, Tam Ti, Ngự Sử Đài cùng với Gián Viện Lí, Hoàng thượng cũng đã âm thầm an bài”.
Bạch Thế Phi nhẹ gật đầu, “Nghe nói thủ lĩnh bộ tộc Đảng Hạng ở phía Tây Bắc Triệu Đức Minh bởi vì mang bệnh trong người, cuối năm nay có ý định để con trai của ông ta vào cung diện thánh, muốn chúc mừng năm mới cùng với đem theo lễ vật tặng cho triều đình nữa?”
“Ừ, lúc đó người đến sẽ là con trai thứ hai Triệu Nguyên Hoan”.
Bạch Thế Phi khẽ giật mình, “Chấp sự không phải là con trai trưởng Triệu Nguyên Hạo của ông ta sao?”
“Phụ trợ Triệu Đức Minh trông coi bộ tộc vẫn là Triệu Nguyên Hạo, nhưng trong thư hàm nói lần này người tới không phải hắn ta mà là Triệu Nguyên Hoan”.
Bạch Thế Phi trầm tư, bên môi dần dần nổi lên một chút hứng thú.
“Sao vậy? Trong đó có ẩn chứa huyền cơ gì sao?” Nhậm Phiêu Nhiên hiếu kỳ hỏi.
Bạch Thế Phi lắc đầu, “Chỉ là có chút suy nghĩ thôi, bất qua bây giờ nói ra vẫn còn qua sớm”.
Triệu Nguyên Hạo kia dường như còn chưa ngồi vào chỗ đã có ý không muốn giao hảo với triều đình, nếu có một ngày Triệu Đức Minh lâm bệnh chết đi, mọi quyền hành của Đảng Hạng rơi vào tay hắn, đã hơn hai mươi năm qua loa lấy lệ, giáp trụ ở biên phòng Tây Bắc ‘hữu canh vô chiến’, nói không chừng sẽ khơi lên một trận khói lửa mới.
Nhậm Phiêu Nhiên che dấu ý cười, bắt đầu nói chuyện chánh sự.
“Ngày trước Thái hậu từng lệnh cho Tập Hiền Viện cùng lễ quan bàn luận kỹ càng chuyện nghi chú phục sức khi vào yết kiến thái miếu, sau đó lễ quan có tấu trình với Thái hậu khi hành lễ chỉ có Hoàng thượng mới mặc áo long cổn, đeo trang sức có mười sáu gốc long hoa, cùng với mười hai chuỗi ngọc rũ xuống ở trước sau mũ vua”.
“Bà ta muốn khoác trên mình áo long cổn đầu đội mũ vua vào thái miếu tế tổ?” Bạch Thế Phi tuy rằng lời nói mang ý kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại không có vẻ ngoài ý muốn bao nhiêu, dường như loại hành động này của Lưu Nga hoặc ít hoặc nhiều đã nằm trong dự liệu của hắn.
“Hoàng thượng hi vọng có thể ngăn cản bà ta”. Nhậm Phiêu Nhiên nói, chính bởi vì sự tình trọng đại, cho nên Triệu Trinh mới lệnh cho hắn tới đây tự thân truyền lời nhắn.
Nếu lúc tế tổ, Thái hậu khoác trên vai đích thực là trang phục Hoàng đế, vậy vị Hoàng đế chân chính Triệu Trinh kia mặc sẽ là cái gì? Đường đường nam nhi sáu thước, còn mặt mũi nào đi theo bà ta cùng nhau vào thăm viếng liệt tổ liệt tông của Triệu gia.
Khuôn mặt Bạch Thế Phi chậm rãi ngưng trọng, “Việc này thực không dễ làm”.
Bao nhiêu năm rồi Lưu Nga vẫn muốn hưởng thụ đãi ngộ của Thiên tử, hiện giờ quyền thế của bà ta ở trong triều rốt cục đã như mặt trời ban trưa, ngày lễ mừng yết kiến thái miếu long trọng nhất trong năm, đúng là cơ hội tốt để bà ta hướng đến văn võ bá quan chứng tỏ bản thân, muốn ngăn cản bà ta làm việc này nói dễ vậy sao.
“Cả ngươi cũng không có cách sao?” Nhậm Phiêu Nhiên hỏi.
“Cách không phải là không có”. Đánh liều chịu mất mát một trong hai vị trọng thần trong triều theo nghi lễ mà cật lực can gián, có lẽ có thể kiềm chế được bà ta chút ít, “Cái ta lo lắng là sau khi nghi điển kết thúc kia”.
“Ngươi sợ bà ta đối phó ngược lại?”
“Cứ xem bà ta một tay che trời thái độ tôn vinh như thế, làm sao có thể để người bên ngoài nửa điểm làm trái ý, huống chi ở nghi thức yết kiến thái miếu vô cùng trọng yếu này kéo chân sau của bà ta, chỉ sợ sau đó cả ngươi và ta còn có Hoàng thượng đều không có một ngày tốt lành mà trôi qua”.
Nhậm Phiêu Nhiên cười khẽ, “Khó trách trước khi ta đi Hoàng thượng có nói một câu.”
“Nói gì?”
“Hoàng thượng nói hiện giờ ngài ấy rất quyết tâm, cho nên ngươi cứ thẳng tay mà làm, không cần để ý hậu quả thế nào”.
“Ngài ấy quả thật nói như vậy sao?” Bạch Thế Phi khẽ cười đứng lên, ánh mắt sáng nhấp nhoáng lóe lên khác thường.
“Hiển nhiên là thật”. Loại lời này ai dám bịa đặt nửa câu, Nhậm Phiêu Nhiên nhẹ giọng thở dài, “Cũng không thể trách Hoàng thượng ác tâm muốn đập nồi dìm thuyền, hành động của Thái hậu thời gian gần đây càng lúc càng ngạo mạn rồi”. Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục.
“Nếu Hoàng thượng đã quyết tâm như thế, không thể nói trước ta và ngươi cần dốc lòng trợ giúp ngài ấy”. Dừng một chút, Bạch Thế Phi nhìn về phía Nhậm Phiêu Nhiên, đôi mắt sáng lên hiếm thấy trở nên sắc bén như lưỡi kiếm, giọng nói lạnh mà trầm đến cực độ, “Trước và sau nghi điển, ngươi hãy ở trong cung thật cân thận mà chăm sóc cho ngài ấy”.
Khuôn mặt Nhậm Phiêu Nhiên thoáng giật mình, ngay cả âm giọng cũng khẽ biến đổi, “Ý của ngươi là ——”
Trầm mặc hồi lâu, âm giọng của Bạch Thế Phi mới hòa hoãn trở lại, “Ngươi suy nghĩ một chút, Thái hậu vốn đem Sở Vương Triệu Nguyên Tá – cháu của Triệu Tông Bảo trường kỳ nuôi dưỡng trong nội cung, bây giờ lại một mực giữ lấy Kinh Vương Triệu Nguyên Nghiễm vào cung làm thư đồng cho Hoàng thượng…”
Có lẽ bà ta không nhất định có tâm tư hiểm ác như vậy, nhưng hôm nay muốn xung đột chính diện, hắn không thể không phòng ngừa vạn nhất.
Nhậm Phiêu Nhiên cả kinh khuôn mặt trắng bệch, trên trán cơ hồ chảy ra mồ hôi lạnh.
Lưu Nga muốn bất quả chỉ là một con rối, nếu ngày nào đó vị Hoàng thượng Triệu Trinh này không chịu nghe lời, khiến bà ta cảm thấy không hài lòng thuận ý, đến lúc tất yếu, sẽ đem một dòng dõi hoàng thất khác có niên kỷ nhỏ hơn dễ dàng thao túng mà đưa lên long ỷ để thay thế, chuyện thế này cũng không phải là không có khả năng.
Thường có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mà chuyện đó còn chưa thích hợp dùng ở trong nội cung, chỉ cần nhìn vào Võ Tắc Thiên tiền triều đã đối xử như thế nào với con trai ruột của mình là đủ biết, những chuyện đấu tranh giành vương quyền tàn khốc chưa bao giờ nói đến cốt nhục tình thân, mà chỉ có đem thắng làm vua thua làm giặc ra để luận bàn thôi.
Sau khi Nhậm Phiêu Nhiên rời đi, Bạch Thế Phi gọi Đặng Đạt Viên đến.
“Có vài chuyện ta cần ngươi sáng sớm ngày mai thay ta đi xử lý, trước tiên đến tửu quán ở chỗ đông người náo nhiệt tung ra tin tức, nói y quan Phiêu Nhiên y thuật siêu quần đã giúp ta thuốc đến bệnh trừ, sau đó an bài cho ta và phu nhân trở về Yến phủ thăm viếng, ta cần gặp mặt Yến đại nhân một lần, còn nữa, lệnh cho người ở các Châu Phủ vùng Tây Bắc quan sát chặt chẽ, chỉ cần người của tộc Đảng Hạng Triệu Nguyên Hoan vừa vào ải quan thì lập tức truyền thư về phủ thông báo ngay”.
Đặng Đạt Viên nhận lệnh xong vội vàng đi an bài.
Thần sắc Bạch Thế Phi thanh tĩnh nhưng lạnh lẽo vô cùng, một mình một người ở trong sảnh ngồi thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy.
Chậm rãi trở lại Đệ Nhất Lâu, hơi nghiêng đầu nói với Bạch Kính ở sau lưng, “Đi hâm nóng một bình Tiên Lao đến đây”. Tự mình bước vào hành lang gấp khúc.
Bên trong Lâm Uyển cành khô thưa thớt, mặt hồ vốn dĩ màu ngọc bích nay đã kết thành một lớp băng mỏng, tầng mây u ám lộ ra bầu trời không trăng không sao, không có bóng cây che lấp lộ ra con đường đá đầy tuyết, chỉ có do sương tuyết mà trở nên cực kỳ trơn ướt lầy lội.
Bạch Kính đưa rượu đến, hắn vẫn như cũ im hơi lặng tiếng ẩn mình trong Phù Đình, lẳng lặng nhìn mặt hồ băng cách đó không xa phản chiếu chút ánh sáng lên Thủy Các, lắng nghe tiếng sáo cô lạnh u thanh vang lên trong đêm tối mênh mông, trong bóng tối một người chậm rãi tự rót rượu uống một mình.