Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 16: Thúy phương khách lâm




Cỗ kiệu đi qua cửa hàng náo nhiệt nhất ở phía tây cầu Đắc Thắng, ngừng lại trước khu phố nổi tiếng chuyên kinh doanh ngọc trai, hương liệu, tơ lụa trong thành Khai Phong – Phố Phan Lâu.
Màn che được vén lên từ bên ngoài, Bạch Thế Phi dẫn đầu bước ra, sau đó đưa tay vào trong kiệu.
Chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé như phấn ngọc chần chừ duỗi ra từ sau tấm rèm, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của hắn.
Không ít người ở ven đường đã nhận ra kiệu của của Bạch phủ cùng Bạch Thế Phi, thấy tình cảnh này đều kinh ngạc mà dừng bước nhìn qua.
Thượng Trụy căn bản không tưởng tượng được, ở bên ngoài kiệu có chừng trăm ánh mắt đang tò mò nhìn qua đây, cho nên khi nàng bước ra khỏi kiệu, đứng thẳng người lên, chợt phát hiện bản thân đã bị người qua đường nhìn chằm chằm không tha như quái nhân trên núi cao, có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Thế Phi, bên trong đôi mắt to bốc lên ngọn lửa nhỏ.
Sợ tiểu giai nhân lại tức giận, hắn vội vàng xoay người không cho nàng nhìn thấy nụ cười yếu ớt vô tội trên mặt hắn.
Thật sự rất vô tội mà, cũng không phải hắn an bài để nàng và hắn ngồi chung kiệu, tại tên tiểu tử Bạch Kính kia giở trò hắn cũng không có cách nào chứ bộ, cười thầm không thôi, hắn dẫn nàng đi vào trong một ngõ nhỏ ở phía nam phố Phan lâu.
Chỉ thấy hai bên ngõ nhỏ, cửa hàng mọc lên san sát như rừng, cổng và sân đều nguy nga tráng lệ khiến cho người ta chùn bước, trong tiệm mua bán tranh thơ, đồ chơi quý báu, báu vật, tê ngọc, trân châu, hương liệu các loại… cái gì cần có đều có, vùng này đúng là nơi mua bán vàng bạc, tơ màu lớn nhất thành Khai Phong, mỗi một lần hợp đồng mua bán được hoàn thành cũng đều có giá trị hơn ngàn vạn lượng.
Lần lượt các chưởng quầy, những người ăn mặc như thương nhân đều tiến về phía Bạch Thế Phi chắp tay thi lễ, mỗi lần đều có ánh mắt kinh dị đến cùng vẫn sẽ nhanh chóng nghiêng nhìn qua Thượng Trụy ở phía sau hắn, nàng chưa từng ra ngoài đi dạo với hắn, hôm nay mới trải nghiệm mức độ được chú ý của hắn, cố ý thả chậm bước chân, ở xa xa đằng sau cách hắn chừng bốn năm người.
“Oa! Tiểu Tiên Nữ!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng gọi to làm Thượng Trụy sợ tới mức hoa dung thất sắc, không kịp thấy rõ người bổ nhào ở trước mắt là người nào, nàng đã nhanh chóng chạy vội tới bên người Bạch Thế Phi, nghe tiếng hắn không vui nói, “Vĩ Tấn”.
Thượng Trụy ở bên cạnh Bạch Thế Phi lặng lẽ nhìn lại phía sau, đứng trước mặt nàng là một cậu ấm tuổi hãy còn trẻ ăn mặc hoa lệ, xuất thân hiển nhiên không phú tất quý, cười hì hì giơ tay lên vẫy vẫy nàng, “Ha! Tiểu Tiên Nữ, còn nhớ ta không?”
Nàng khẩn trương rụt đầu lại, có chút ngạc nhiên, người trước mặt này gương mặt lờ mờ có chút quen thuộc, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi, bản thân mình từng gặp hắn lúc nào?
Bạch Thế Phi bỗng nhiên xoay người, ống tay áo mở ra ôm nàng đến trước mặt, mỉm cười nói, “Ngoan, ta giới thiệu với nàng”. Dứt lời tay kia ôn nhu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã rũ xuống cực thấp của nàng, “Vị này chính là Tập Hiền Điện Đại học sĩ Trương Sĩ Tốn đại nhân Nhị thiếu gia Trương Vĩ Tấn.”
Nàng sững sờ, ngước lên nhìn hắn, mi tâm cau lại dường như đang tự hỏi, ngày hội lò sưởi hôm đó đã tới phủ sao?
Hắn dùng ánh mắt nói cho nàng biết, không sai, đúng là hai tỷ đệ kia.
Trương Vĩ Tấn bị hai người trước mặt giống như tâm ý tương thông đang mắt đi mày lại mà buồn bực nói thẳng, “Đáng ghét! Các ngươi đừng làm ra vẻ như bổn thiếu gia không có ở đây có được không!”
Nào biết Bạch Thế Phi ôm Thượng Trụy xoay người rời đi, trong miệng còn nói, “Chúng ta đừng làm trở ngại Trương Nhị thiếu gia nữa”.
“Này! Nè! Ta còn chưa biết tên của nàng nữa đó!” Trương Vĩ Tấn gấp đến độ dậm chân, lại bị Bạch Kính ngăn lại tại chỗ không có cách nào theo vào.
Thượng Trụy được đưa vào bên trong một tiệm bán châu báu.
Nhìn chung quanh cửa hàng mặt tiền rộng mở, các bố cục bài trí bên trong lịch sự tao nhã, phát hiện không ít trang trí bên trên đều có điêu khắc hoa văn đặc biệt của Bạch phủ, lại thấy Bạch Thế Phi như vào chỗ không người, không đợi chủ tiệm tiếp đón đã vào thẳng gian bên trong, ngồi xuống chiếc ghế dùng để chiêu đãi khách quý bên cạnh bàn, không khỏi hiếu kỳ hỏi, “Trên con đường này có mấy cửa tiệm là của ngài?”
Bạch Thế Phi nháy mắt, ngàn vạn tiếc nuối, “Một nhà cũng không có”.
Chưởng quầy từ trong mái hiên vội vàng ra nghênh đón nghe nói lời ấy, nở nụ cười, tiếp lời hắn mà nói, “Chỉ có điều cả con đường hai bên cửa tiệm và mặt tiền đều là của Bạch công tử mà thôi, chúng tôi chỉ là thuê của Công tử một ít vốn làm ăn buôn bán”.
Thượng Trụy dùng tay che lại cái miệng nhỏ nhắn vì líu lưỡi mà mở tròn, nàng biết rõ Bạch phủ giàu có vô cùng, bất quá cho tới giờ cũng không nghĩ đến, “Thì ra ngài lại có tiền như vậy!”
Một hộp đựng châu ngọc được người bê từ trong phòng ra, cung kính bày ở trước mặt Bạch Thế Phi.
Hắn tiện tay cầm lên một cây trâm cài tóc bằng vàng khảm đầy ngọc thạch, vẫy tay gọi nàng qua, cắm lên mái tóc đen tuyền đơn thuần không hề trang điểm của nàng, cẩn thận xem xét vài lần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, có chút không quen giơ tay lên muốn kiểm tra cây trâm cài trên đầu, hắn nhỏ giọng cười trêu chọc, “Tay ngọc nâng cao vương gió mát, bước ngọc đong đưa vẫy trăng đầy”.
Kéo nàng qua gỡ cây trâm cài tóc xuống, hắn đổi sang cây trâm vàng khắc hoa tinh tế, mắt trái liếc qua, lắc lắc đầu, lại cầm hai viên ngọc trai quấn tơ vàng tinh xảo ướm lên tai nàng, mắt phải nhìn lại, vẫn lắc đầu, thay đổi một món lại một món, hắn gần như đem tất cả châu báu có trong tiệm ra cho nàng đeo thử một lần, mãi cho đến khi búi tóc của nàng trở nên mất trật tự.
Vậy mà hắn vẫn không hài lòng, một mặt lắc đầu nhíu mày, “Thật là quá xấu”.
Thượng Trụy bị hắn làm ất hết kiên nhẫn, ánh mắt bắt đầu buồn bực.
Chưởng quầy hầu hạ ở bên thắt lưng càng cúi càng thấp, sợ hãi mà dùng ống tay áo ấn ấn lên cái trán đầy mồ hôi, phải biết rằng nơi đây không chỉ vẽ ra các kiểu dáng đồ trang sức cho các phu nhân, tiểu thư nhà quan lại quyền quý, mà cũng là cửa hiệu được người trong cung đặt hàng lâu năm, toàn bộ khu phố mua bán châu báu trong Khai Phong thành đều không thể tìm đâu ra những trang sức mới đẹp như ở tiệm nhà mình, không ngờ giờ phút này một món cũng không lọt được vào mắt Bạch Thế Phi.
“Công tử, tất cả những thứ này đều là kiều mẫu hàng đầu nhất rồi…”
Bạch Thế Phi kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía chủ tiệm đang thấp thỏm lo âu, rất thành khẩn mà nói, “Chưởng quầy, những đồ châu báu này của ông đều rất đẹp, xấu chính là nha đầu này thôi”. Hắn hết sức bất đắc dĩ mà chỉ chỉ Thượng Trụy.
Chưởng quầy kia đang đổ mồ hôi đầy mặt tức khắc lúc xanh lúc trắng không nói được lời nào, khóe miệng co giật, gương mặt cứng ngắc vô cùng.
Qua một lúc sau, Thượng Trụy mới hiểu được bản thân lại bị chơi xỏ.
Nàng tức giận dùng ánh mắt giết người, giơ tay muốn đem những đồ châu ngọc kia lật đổ, Bạch Thế Phi vội vàng từ chỗ ngồi nhảy lên, bất chấp người bên ngoài đang nhìn, bắt lấy tay nàng cùng mười ngón tay của nàng đan xen nắm chặt vào nhau, xoay qua chưởng quầy ở bên cạnh đang không biết nên lộ ra biểu tình gì nói, “Đem những thứ vừa mới thử kia đều đưa đến phủ đi”.
“Chưởng quầy?” Gian ngoài tiệm bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi mềm mại.
Bạch Thế Phi nghe tiếng đôi mắt lóe lóe, một chút thất thần này liền bị Thượng Trụy đẩy hai tay hắn ra.
Hắn cười cười, ra hiệu cho chủ tiệm ra ngoài kia chào hỏi khách khứa, sau đó lướt mắt về phía Bạch Kính, lúc nhìn lại gương mặt Thượng Trụy, ôn nhu nói nhỏ, “Bạch Kính sẽ đưa nàng trở lại kiệu trước, chờ ta một chút, ta còn chút chuyện bàn bạc với chưởng quầy, nói xong mấy lời lập tức tới ngay, được chứ?”
Thấy hắn còn chuyện nghiêm túc phải làm, Thượng Trụy hiển nhiên là đáp ứng.
Bạch Kính lập tức bước nhanh qua bên này, thừa dịp Bạch Thế Phi xoay người đi, thì thầm với nàng, “Trụy tử, nếu ra gian ngoài kia bí mật khó giữ, sẽ bị nhiều người biết, không bằng ta và ngươi đi ra từ cửa sau nhé?”
Thượng Trụy nghe lời hắn nói thì bừng tỉnh, tâm trạng trống rỗng, nàng đến cùng cũng chỉ là một nha hoàn, tuy rằng Bạch Thế Phi ở mọi lúc mọi nơi đều biểu hiện như có tình với nàng, nhưng thân phận này của nàng, bất kể thế nào cũng không thích hợp cùng hắn lộ diện ra bên ngoài một cách không minh bạch, do khẩn trương nên chỉ trả lời Bạch Kính một tiếng ‘Được’.
Khi tiếng bước chân hai người vang lên, Bạch Thế Phi lặng yên quay đầu lại nhìn, thần sắc có chút khó hiểu mà dừng lại ở chỗ bóng lưng của Thượng Trụy, mãi đến khi nàng và Bạch Kính đi vào góc hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của hắn, mi mắt có chút rũ xuống, hắn mới vén rèm đi ra ngoài.
Trong tiệm, một bóng hình xinh đẹp dẫn đầu bọn nha hoàn chọn lựa châu ngọc giương mắt nhìn qua, thấy hắn thì gương mặt không khỏi vui cười, cuống quít đứng dậy cúi chào, “Chưa từng nghĩ đến Công tử cũng ở đây, Nhàn Phinh xin chào”.
Bạch Thế Phi kinh ngạc, sau đó khuôn mặt tuấn tú liền ôn nhu mỉm cười, hướng đến Hạ Nhàn Phinh chào, lời nói như tắm gió xuân, “Kẻ hèn cũng không ngờ sẽ ở đây tình cờ gặp được Hạ Tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
“Nhờ phúc của Công tử, Nhàn Phinh khỏe mạnh không có gì đáng ngại”.
Bên cạnh nàng một nha hoàn dáng vẻ thông minh bỗng nhiên lớn mật chen vào nói vài lời, “Tiểu thư, mấy món ở đây người chọn đi chọn lại cũng không biết chọn cái nào cho tốt, không bằng đúng lúc hôm nay có Bạch công tử ở đây, nhờ ngài ấy chọn giúp một hai món đi?”
Hạ Nhàn Phinh thu lại sắc mặt, “Chiêu Ngọc không được nói bậy, Công tử bận rộn nhiều việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà chọn giúp những thứ đồ của nữ nhi thế này, vẫn là không nên làm phiền đến ngài ấy thì hơn”. Lời tuy nói thế, nhưng đôi mắt đẹp đầy sức sống lại hướng về phía Bạch Thế Phi, không khỏi ngầm mang ý chờ mong.
Bạch Thế Phi cười mỉm mà đáp, “Ta cũng không vội, chỉ là đối với những món đồ châu báu trâm ngọc này thật sự không hiểu lắm, nếu để ta chọn, chỉ sợ chọn trúng mấy món đã bày lâu rồi mà vẫn không bán được, e lại khiến Hạ Tiểu thư cười đến rụng răng”. Dừng một chút, quay đầu nhìn về phía chưởng quầy bên cạnh, “Nếu muốn nói đến những món đồ này, ở trong Khai Phong thành còn ai có thể có tư cách hơn chưởng quấy chứ? Vì cớ gì Tiểu thư để ông ấy nhàn hạ ngay trước mặt mà không nhờ vả”.
Chưởng quầy là người làm ăn, đối với chuyện nghe giọng nhìn sắc mặt thì rất dày dạn, thấy Bạch Thế Phi phản ứng như vậy, rõ ràng là không có ý dừng lại lâu, lập tức bước lên phía trước giải vây, cười nói với Hạ Nhàn Phinh:
“Nếu Tiểu thư không chê ánh mắt tiểu nhân không tốt, hay là xem thử cây trâm phượng này đi? Chẳng những chế tác tinh tế, mà những hạt trân châu đều sáng bóng mượt mà, màu sắc bậc này cũng là trên đời hiếm thấy, cam đoan trong cả Khai Phong thành này chỉ có một cái, còn có cây trâm cài ngọc bích kia, ngọc phỉ thúy được chọn dùng đều là hàng thượng đẳng, do thợ thủ công nổi danh nhất trong thành bỏ ra ba ngày ba đêm chạm khắc mài dũa mà thành…”
Thừa dịp Hạ Nhàn Phinh bị miệng lưỡi lưu loát của chưởng quầy quấn lấy, Bạch Thế Phi mỉm cười cáo từ, thản nhiên rời đi.
Hạ Nhàn Phinh dõi theo bóng lưng tiêu sái của hắn, vẻ tươi cười trên mặt mất hết, tỳ nữ kia lén liếc trộm nhìn nàng một cái, cũng không dám nói gì nữa.
Từ trong phủ nghe được tin tức, nói trắng ra là cỗ kiệu của Thế Phi đang dừng ở trên phố Phan Lâu, cho nên nàng vội vội vàng vàng dẫn người ra đây, chỉ vì muốn cùng hắn gặp gỡ một lần, nàng coi như cũng là danh tài văn chương vang dội khắp kinh thành, mà Bạch Thế Phi đáng hận lại thủy chung vẫn đối xử ôn hòa với nàng, một lòng sâu cạn khó dò, khiến người ta bực bội bàng hoàng.
Ném cây trâm hoa đang cầm trong tay lên bàn, Hạ Nhàn Phinh trầm giọng nói với tỳ nữ thân cận Chiêu Ngọc, “Ngươi chọn đại vài thứ theo ta tiến cung đi, tìm vài thứ để khen thưởng ấy người bên cạnh Thái hậu”.
Bên ngoài, Bạch Thế Phi vén rèm lên tiến vào trong kiệu.
Thượng Trụy thấy hắn rốt cục đã trở lại, khóe mắt đuôi chân mày bất giác cong lên.
Trên đường trở về, Bạch Thế Phi giơ tay khều khều mái tóc đen của nàng, ôn nhu nói, “Vừa nãy có chọn được món nào không?”
Nàng lắc đầu, đối với những thứ châu ngọc kia cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
“Quả thực cũng không có mặt hàng nào tốt”. Hắn nói, mấy cây trâm cài kia không ngọc thì hoa, không thoát được những kiểu mẫu thường thấy, “Mấy ngày nữa ta tặng nàng vài món tinh xảo hơn”.
Nàng chớp chớp mi dài, “Tinh xảo như thế nào? Có phải tinh xảo đến mức có thể khiến người trên cả con đường đều động lòng?” Hai tay cố ý kéo thật dài ra, bày ra hình dáng của một khu phố.
Hắn nghiêng đầu bật cười, khó thấy nàng dí dỏm hoạt bát như vậy khiến lòng hắn cực kỳ vui mừng, trìu mến mà nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đáy mắt lại thoáng hiện lên chút thần sắc phức tạp tối tăm, giống như có tâm sự khó tả, lại như đang mơ hồ lo lắng điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.