Mấy ngày nay, lúc tảo triều quả thật có đại thần một lần nữa thỉnh cầu cho con trai của Kinh Vương xuất cung, Lưu Nga vẫn lấy lý do muốn giữ hắn ở trong cung làm thư đồng cho Triệu Trinh đùn đỡ, Lữ Di Giản nói, “Kỳ thật Hoàng thượng hẳn là cần dùng nhiều thời gian để thân cận với những nho thần trong triều, nhờ vậy mới dễ dàng dưỡng thành Thánh Đức”.
Không ít người đứng ra tán thành, loạn xạ nói lời của Lữ thừa tướng rất có lý.
Lưu Nga thấy đông người dâng tấu, nhất thời cũng không tìm được lý do gì tốt hơn, ngẫm lại Kinh Vương gần mười năm nay thủy chung vẫn ru rú trong nhà, cũng không vào triều hỏi chuyện triều chính, càng không cùng lui tới với các quan viên, đối với bà đã hoàn toàn không tạo thành uy hiếp, nếu còn tiếp tục giữ Triệu Kỳ ở lại trong cung quả thật cũng không có tác dụng gì, không bằng cứ thuận theo ý của quần thần lộ ra chút rộng lượng, vì vậy chuẩn tấu.
Bởi vì Trang Phong Tuyền đến, nên Bạch Thế Phi vốn muốn đi ra ngoài đã trì hoãn lại hành trình, ngày ngày cùng Trang Phong Tuyền, Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy bốn người ở trong phủ ra vào một đôi, đám người hầu đối với loại tình hình này cũng sớm tập mãi thành thói quen.
Vào đêm trước khi Trang Phong Tuyền rời đi, Bạch Thế Phi vẫn vì hắn mở yến tiệc tiễn biệt tại Đệ Nhất Lâu.
Trong bữa tiệc Trang Phong Tuyền hỏi, “Thế Phi, đệ ở cửa hàng vận chuyển hàng hóa từ thành đô phủ lộ Ích Châu đến Thiểm Tây và Tịnh Châu Thái Nguyên Thành à?”
Bạch Thế Phi đáp, “Tuy là triều đình ở Ích Châu cũng có mở một cửa hàng vận chuyển, do một hai vị quan trong triều đạm nhiệm làm giám quan, còn bố trí sao chép giấy tờ để xuất hàng ra cửa hàng, hành động này quả thực không tệ có thể ngăn chặn tệ nạn làm giả, nhưng cửa hàng của triều đình mỗi chuyện đều phải trình báo lên trên, nói thế nào thì so ra cũng kém hơn cửa hàng tư nhân của chúng ta, chuyển tiền tới lui lại nhanh”.
Trang Phong Tuyền gật đầu, “Cửa hàng vận chuyển của Bạch thị đều dùng chất liệu giấy thượng đẳng, hoa văn rất đáng chú ý, màu đỏ thẫm giao nhau, chỗ cuống giấy còn có ký hiệu ngầm, lại còn tự tay vẽ ký hiệu lên, khiến cho người ngoài khó có thể làm giả”.
“Đúng vậy, hơn nữa cửa hàng vận chuyển của đệ luôn tuân thủ nghiêm ngặt tín dụng, tùy đến tùy lấy, Tần Tấn thương nhân trong lúc giao dịch sổ sách đều không muốn đem tiền thật vận chuyển tới lui, vì để tránh phiền toái, bọn họ dần dần tạo thành thói quen sử dụng ngân phiếu của cửa hàng thay cho tiền hàng hóa”.
“Có một điểm ta vẫn nghĩ không ra, cửa hàng vận chuyển tuy là tiện lợi, cũng được quan phủ cho phép, nhưng thủy chung cũng chỉ ở thành đô mà thôi, đường cái ở Thiểm Tây và Hà Đông to như vậy, nếu cho sử dụng rộng rãi thì tất cả các Châu Phủ ở vùng phụ cận kinh đô cùng với phía nam cũng không thông dụng, đệ lại ở phương Bắc giống trống khua chiên mà khuếch trương cửa hàng vận chuyển, dụng ý lại ở chỗ nào?”
Bạch Thế Phi nói, “Còn không phải vì nó là một cơ hội kiếm tiền hay sao, phải biết rằng hiện thời những thương nhân mua bán đều là ngồi một chỗ cầm ngân phiếu của hàng xuất ra, mỗi một chỗ đều cần đưa cho cửa hàng 30 văn tiền lãi”. Khoản phí tổn này không thể không nói là khá khả quan.
“Đệ mở cửa hàng vận chuyển vẻn vẹn chỉ vì doanh thu?” Trang Phong Tuyền hoài nghi mà nhíu mày.
“Cũng không hẳn vậy, mục đích của đệ là muốn ở nơi này, trong cái nghề này tạo ra uy tín lưu truyền danh thơm tiếng tốt”.
“Trong nghề này?” Trang Phong Tuyền trầm tư một chút, trừ bỏ việc lưu hành tiền giấy này, ở kinh thành thậm chí là cả nước còn có lưu thông một loại nữa đó chính là —— sao chép muối, ánh mắt lóe lên, hắn rất kinh ngạc nhưng rõ ràng là thế, “Chẳng lẽ đệ muốn ngăn chặn ——” đường đi của quốc khố?!
Bạch Thế Phi cười cười, như không có chuyện gì nâng chén rượu lên, thấy Thượng Trụy ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, Yến Nghênh Mi càng vì chuyện ly biệt sắp tới mà có chút rầu rĩ không vui, liền tận lực thay đổi đề tài, tán gẫu đến những chuyện lạ lùng ít người biết tới.
“Kể chuyện vui ọi người nghe nhé, có một người đến từ Duyện Châu tên là Trương Sơn, ở Câu Lan dựa vào lời nói trêu đùa mà sống, hắn ta sở dĩ nổi danh là vì tự tiện đem 17 câu thơ từ ra châm chọc nhóm các vị quan lại quyền quý, thành Khai Phong không ít kẻ có tiền vì muốn miễn cho bị cái miệng của hắn phỉ báng, thường thường sẽ sai người đưa đến cho hắn chút rượu, đồ nhắm và tiền bạc. Lại nói có một lần, một vị đại thần nào đấy ở trong triều chết đi, có người làm bài thơ 17 câu để trêu đùa, việc này truyền ra, sau khi quan phủ biết được liền treo giải thưởng truy bắt người làm thơ, lúc ấy không khỏi hoài nghi là Trương Sơn đã làm bài thơ đó, nên bắt hắn đến thẩm vấn”.
Thượng Trụy nghe đến mê mẩn, “Sau đó thì sao? Là hắn làm à?”
“Cái tên Trương Sơn kia ngược lại không hề sợ hãi, ở trên công đường nói, ‘ta ở trên kinh thành mưu sinh đã vài thập niên, làm thơ 17 câu là vì kiếm tiền sống tạm, sao có thể cầm chén cơm của mình hay nói đùa mà đi trêu cợt quan đại thần trong triều cho được chứ? Huống hồ đề mục này mà để cho ta ghi, cũng sẽ không bị ghi đến bết bát như vậy’, phủ doãn nghe xong cười ha ha, rồi cho thả hắn ra”.
Lời nói chưa dứt ba người đang ngồi nhịn không được cười ra tiếng.
Bạch Thế Phi thấy thế vội rèn sắt khi còn nóng, kêu lên, “Chúng ta xoay vòng đổi người đi, kể không được thì phạt rượu! Kể được mà không buồn cười cũng phải phạt rượu! Đại ca, huynh trước đi”.
Trang Phong Tuyền nhanh nhạy nghĩ nghĩ, cười nói, “Trong các truyền thuyết về Phật Giáo có truyện kể về xứ Câu Lan, ta từng nghe kể qua một truyện ngắn như thế này. Có tên hòa thượng bị phạm tội, quan phủ phái một vị nha sai đến áp giải hắn ta, hai người nghỉ đêm ở một quán trọ nhỏ, hòa thượng kêu rượu đến rủ rê uống rượu, nha sai uống say đến nỗi không còn biết gì, hòa thượng liền cạo hết đầu tóc của nha sai kia sau đó đào tẩu. Sau khi nha sai tỉnh lại tìm khắp nơi cũng tìm không thấy hòa thượng đâu, sờ sờ đầu của mình, phát hiện đã trụi lủi, nghẹn ngào hoảng sợ nói, ‘Hòa thượng đã ở đây, vậy còn ta đang ở đâu?’ “
Mọi người nghe chuyện xong ôm bụng cười không thôi.
Bạch Thế Phi nghe rộng hiểu nhiều, Trương Phong Tuyền học vấn uyên thâm, còn Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy đều là dựa vào những câu chuyện đọc được trong sách vở kể ra thôi, mà riêng ở điểm này Yến Nghênh Mi so với Thượng Trụy lại nhỉnh hơn một chút, sau một vòng thao thao bất tuyệt Thượng Trụy bắt đầu vét bụng ra, sau khi đem số ít những chuyện cười của bọn trẻ con đã nghe từ bọn nha đầu kia ra kể xong thì cũng đến đường cùng.
Qua mấy vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã bị Bạch Thế Phi rót rượu đến đỏ bừng.
Đầu hơi chóng mặt nàng liên tục xua tay, dứt khoát kêu, “Không được! Không được rồi!”
Bạch Thế Phi cười to, “Không được thì phải phạt ba chén!” Một tay cầm chén rượu đưa qua, một tay nâng cằm của nàng lên, làm bộ như muốn trực tiếp rót rượu vào trong miệng nàng.
Thượng Trụy vội vàng tránh ra, chạy khỏi chỗ ngồi, tránh khỏi phạm vi vây bắt của hắn, “Lúc đầu đâu có nói quy định này đâu!”
Bạch Thế Phi cầm chén rượu lên vòng quanh cái bàn đuổi theo nàng, hét lớn, “Bây giờ đã có! Đừng chạy! Uống nhanh!”
“Sao có thể nói có là có!” Nàng tức giận tới mức kêu to, dưới chân cũng không dám ngừng.
“Trong phủ này ta là lớn nhất! Lúc nào ta nói có là có!”
“Ta chỉ biết trong phủ này heo là lớn nhất! Giờ mới biết thì ra đó chính là chàng!”
“A! Còn mắng ta! Nàng nhất định phải chết!”
Hai người ở trong phòng ngươi truy ta đuổi, bắt bẻ lẫn nhau, làm cho Yến Nghênh Mi cười đến mức ngồi dậy không nổi.
Thượng Trụy bị Bạch Thế Phi bức vào trong góc, đã không còn chỗ nào để trốn, mắt thấy sắp bị bắt, nàng hoảng hốt chạy bừa thét chói tai xoay người xông vào cánh cửa bên cạnh, vừa chạy vào đã cảm thấy không xong, lúc xoay người muốn quay trở lại đã bị Bạch Thế Phi đang đuổi theo vừa vặn ôm trọn trong vòng tay, hắn kéo cao yết hầu đắc ý cười to.
Nàng đỏ mặt khẽ gọi, “Nhanh cho ta ra ngoài đi!”
Bạch Thế Phi sững sờ, tức thời hiểu được, thì ra bọn họ đã chạy vào đến phòng ngủ của hắn.
Trên mặt hắn bày ra nụ cười tà ẩn chứa chút ít bụng dạ ác liệt khó lường, khiến nàng bất giác nhớ tới buổi sáng hôm nào lần đầu tiên gặp hắn ở ngoài cổng Sơ Nguyệt Đình, hơi hơi khủng hoảng mà lấy tay chống đỡ ở trước ngực của hắn, màn rượt đuổi qua đi nàng có chút thở không ra hơi, “Chàng muốn làm sao…”
Không trả lời, tay trái hắn ôm chặt trên lưng nàng, một vòng xuân sắc trước ngực rơi vào đáy mắt, gương mặt nhỏ nhắn cứ thế nhiễm một màu hồng như hoa đào, đôi mắt đen như ngọc lúc này trở nên mông lung mờ mịt, càng bởi vì không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mãnh liệt của hắn mà trở nên thẹn thùng đặc biệt quyến rũ động lòng người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch, khiến cho đan điền của hắn trở nên rung động khác thường, ánh mắt mang ý cười nhanh chóng thối lui dần dần dâng lên một ý niệm.
Đem chén rượu trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên môi nàng, chén sứ trắng xuôi theo cánh môi mà nghiêng xuống, kèm theo đó là đầu ngón tay đang cầm chén rượu nhẹ nhàng mơn trớn, hắn chậm rãi từng chút từng chút một đút rượu vào trong khóe miệng đang hơi mở ra của nàng, một giọt rượu lơ đãng rơi xuống, dừng lại ở địa phương cao vút trên áo của nàng lan ra một đốm ẩm ướt, đôi mắt hắn cũng xuôi xuống nhìn vào chỗ rất tròn của nàng có chút phập phồng đang chống đỡ trước ngực hắn.
Ánh mắt vẫn không nhúc nhích, hắn thì thào nói khẽ, “Tiểu tâm can.”
Lúc giọt rượu cuối cùng được đút vào xong, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị hắn che kín, đầu lưỡi càn quét mút đi chút rượu còn sót lại trên cái lưỡi thơm mùi đinh hương của nàng sau đó đùa giỡn quấn lấy, gót chân im hơi lặng tiếng khép hờ cánh cửa phòng lại.
Chén rượu rơi trên mặt đất, bàn tay hắn nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ dục niệm lan tràn.
Tình thâm như lửa, lửa cháy lan ra đốt cháy cả đồng cỏ.
Mơ mơ màng màng, nàng bị hắn nửa ôm nửa kéo ép xuống lớp chăn đệm uyên ương ở trên giường, áo bị hắn kéo tới mất trật tự lộ xuống một nửa, ngay cả nút thắt của chiếc yếm ở phía sau cổ chẳng biết lúc nào cũng đã bị hắn cởi bỏ, chiếc yếm rơi xuống chân giường. Hắn nâng tay lên, nhìn vạt áo của nàng rộng mở không hề che lấp hoạt sắc sinh hương, da trắng như tuyết lộ ra, trên vòng tròn no đủ mềm mại hiện từng mảnh phấn hồng đều do hắn vân vê tạo thành vết tích, sau khi bị kích thích mà thở gấp nàng dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo sau này không biết làm thế nào đi ra ngoài nhìn người.
Hắn cúi đầu xuống bên tai nàng thấp giọng cười cười, “Bọn họ đã đi rồi”.
Nàng đẩy hắn ra, hắn thuận theo tình thế ngồi thẳng lên thổi tắt ánh nến, bắt được nàng xoay người ngồi dậy, tay phất một cái buông màn gấm xuống một lần nữa đem nàng áp trở lại trên giường, trong bóng tối hắn nhẹ nhàng nói, “Tiểu Trụy, qua tối nay, địa vị của nàng ở trong phủ coi như định rồi”.
Nàng nghe xong ngẩn ra, giây lát liền hiểu được, hắn muốn trước khi đón dâu thiết lập thân phận của nàng, đáy lòng chua ngọt khó biện giải, tiếp theo đó là cảm giác say xông lên đỉnh đầu, đồng thời mũi nhọn ở trước ngực siết chặt, đã bị hắn ngậm trong miệng.
Cả thân thể bị hắn bao phủ ôm vào ấm áp dưới hạ thể, đầu ngón tay của hắn đi đến chỗ nào đó, động tác xấu hổ kia đem chút mơ hồ cuối cùng của nàng đánh tan, nàng muốn được thoát ra, nhưng thân thể lại vì bị hắn đè ép nên không thể động đậy, cái đầu bất lực mà trái phải lắc lư, trong miệng nhỏ nhắn bất giác bật ra tiếng rên rỉ thấp giọng.
Tiếng thở dốc mềm mại đáng yêu tận xương tủy nghe vào trong tai hắn có thể so với ‘thúc tình thánh dược’, trên trán sớm phủ lên một tầng mồ hôi, thân thể đã nhịn được đau đớn lúc này không thể chờ đợi được nữa, cánh tay ôm lấy đầu gối của nàng mở ra hai bên, đỉnh cứng rắn bỗng nhiên dùng sức đâm tới, chỗ tiếp xúc đã có chút vào sâu bên trong trơn mềm của nàng, nàng tức thời nghẹn ngào kêu đau, khoái ý xông thẳng lên đỉnh đầu của hắn, nhẫn nhịn không được bị tiếng khóc của nàng thúc đẩy dùng sức, lại bị mạnh mẽ chặn đường đi.
“Đau quá! Chàng mau ra đi! Ta đau quá…” Nàng đè nén thanh âm kêu khóc.
Nàng khóc lại khiến lòng hắn thương yêu không dứt, cúi đầu ở bên tai nàng liên tục thấp giọng an ủi, hắn đem chính mình liều chết trong rối rắm nhẹ rút ra, ma sát làm cho khoái ý lại một lần nữa tràn lan qua sau lưng, nghĩ thầm nếu tối nay không hoàn thành được chuyện này, chỉ sợ ngày sau rất khó lại có cơ hội.
Thừa dịp tiếng khóc của nàng được trấn an dần dần ổn định lại, hắn cắn răng một cái, bàn tay đặt ở sau thắt lưng nàng, mông cưỡng ép đâm mạnh vào, dùng môi che lấp tiếng kêu trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ‘Nhất Cổ Tác Khí’ đem vật cứng rắn mới vào bên trong được một nửa dùng lực đánh tới, cuối cùng đem tầng tầng bao quấn của nàng hoàn toàn xỏ xuyên qua.
Mồ hôi theo chân mày của hắn nhỏ xuống, cùng với nước mắt rơi xuống bên tóc mai của nàng hòa nhập vào nhau, hắn cắn lấy đôi môi đang thở dốc của nàng, giống như ủy khuất nói, “Ngoan, đừng khóc, ta cũng thiếu chút đau chết rồi”.
Bị tra tấn không chịu nổi, nàng mặc dù khó hiểu hắn cớ gì nói ra lời ấy, lại thiếu chút nữa bật cười trong nước mắt.
Cuối cùng nhịn không được bị hắn khi dễ, nắm tay nhỏ xiết chặt hung hăng đánh xuống tấm lưng cường tráng của hắn, vẫn chưa hết oán hận, vừa nện xuống vừa cắn răng mắng, “Tốt nhất là đau chết chàng đi!”
Hắn khẽ kêu a a, cười ra tiếng, giữ chặt nàng liên tục co rúm, “Hai ta cùng chết sẽ tốt hơn…”