Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 35: Tình thâm




Yến phu nhân cũng cho nhóm tùy tùng tỳ nữ lui xuống, ngoại trừ hai mẹ con chỉ để lại Thượng Trụy, hòa ái nói, “Trụy nhi, con cũng ngồi xuống đi”.
Thượng Trụy tạ ơn, cũng không ngồi xuống, chỉ là lùi xa hơn một chút ở bên cạnh bàn đứng hầu.
“Mẫu thân, thật sự đã xảy ra chuyện gì?” Yến Nghênh Mi mở miệng hỏi.
“Ta tìm con về là có chuyện muốn hỏi con”. Yến phu nhân cẩn thận chu đáo nhìn nét mặt con gái, trầm ngâm một chút, giống như rót từ câu trước câu sau thăm dò hỏi, “Con ở nhà chồng sống như thế nào?”
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này”. Yến Nghênh Mi nhàn hạ cười rộ lên, “Mẫu thân xem dáng vẻ con gái của mẫu thân có giống người trải qua chuyện tồi tệ gì không?” Mặc dù không thể nói là tiêu dao vui vẻ, nhưng cũng coi như không lo không nghĩ, chẳng những cuộc sống ăn uống hằng ngày hết sức thỏa đáng, ngoài ra còn được chăm sóc chu toàn, hơn nữa hành động cũng có thể nói là tự do.
“Vậy à…” Chân mày Yến phu nhân nhẹ khóa, lại hỏi, “Vậy —— phu quân đối xử với con tốt chứ?”
Thượng Trụy đứng bên cạnh lặng yên không một tiếng động, đầu cúi thấp xuống, mười ngón tay có chút bất an mà hơi xoắn lấy dải lụa.
Yến Nghênh Mi nâng chung trà lên nhấp nhẹ, “Mẫu thân có lời gì không ngại nói thẳng ra là được.”
“Ta nghe bên ngoài đồn đãi, nói con và Bạch công tử cảm tình bất hòa, có việc này không?”
Yến Nghênh Mi phun một tiếng, “Mấy chuyện tán gẫu đầu phố cuối ngõ mà mẫu thân cũng tin sao? Mẫu thân cũng không ngẫm lại, con gái của mẫu thân gả cho người phong lưu cỡ nào, một lời thị phi về chàng nói ra cũng phải không dưới năm sáu chỗ, mỗi ngày cũng không biết có bao nhiêu câu nói bừa về chuyện của chàng, cứ thế ở mấy chỗ trà dư tửu hậu mà truyền đến truyền đi”.
Yến phu nhân thở dài, “Không phải ta nhạy cảm, mà là con thành thân lâu như vậy, trong bụng thủy chung vẫn không có chút tín tức, hôm qua phụ thân con nói với ta, nói người kia định cuối tháng này trong cùng một ngày cưới con gái hai nhà Hạ Trương, con nói mẫu thân làm sao có thể không lo lắng?”
Thượng Trụy chợt ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Yến phu nhân, đôi mắt kinh hãi nhanh chóng chuyển hướng sang Yến Nghênh Mi.
Yến Nghênh Mi cũng như nàng rất đỗi ngạc nhiên, Bạch Thế Phi cưới không phải Hạ Nhàn Phinh sao? Tại sao lại nhiều thêm ra một con gái của Trương gia nữa? Lại còn cùng một ngày đón dâu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nàng cẩn thận không lộ ra sơ hở trước mặt mẫu thân, chỉ cười cười nói, “Phu quân cũng có chỗ khó xử của chàng, Thái hậu rõ ràng là phải đem vị cô nương Hạ gia kia nhét vào phòng chàng, chàng mặc dù rất không muốn nhưng cũng không chống đỡ được, về phần Trương gia…” Nói đến đây, giống như hơi buồn mà nhẹ thở dài một tiếng.
Không nắm được nội tình, Yến phu nhân quả nhiên đón nhận được chuyện này, “Nghe nói Trương Lục Dạng kia là thanh mai trúc mã của hắn?”
Yến Nghênh Mi hàm hồ mà ừ một tiếng, nghĩ thầm thì ra là nàng ta, ánh mắt hơi nghiêng nhìn lại, sắc mặt Thượng Trụy đã trắng như giấy, phảng phất giống như người cũng đứng không vững nữa, tay nhẹ nhàng vịn vào góc bàn, có chút lung lay sắp ngã.
Yến Nghênh Mi không khỏi có chút bận tâm, lập tức nói với mẫu thân, “Mẫu thân cứ yên tâm đi, bất kể là Hạ gia cũng được Trương gia cũng thế, muốn leo lên đầu con cũng không dễ dàng đâu”. Vừa nhàn hạ nói vài câu, liền lấy lý do trong phủ còn có việc, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Thượng Trụy vẫn không nhúc nhích, đứng bất động tại chỗ như hồn phách đã lìa khỏi thể xác, thần sắc mờ mịt dại ra, đến khi Yến Nghênh Mi lên tiếng kêu to, ánh mắt nàng mới tan rã nghe tiếng mà dời đi, bình tĩnh nhìn Yến Nghênh Mi một lúc lâu, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, bước chân đi như có như không, thân thể mềm nhũn phần bụng liền đâm trúng vào góc nhọn trên bàn.
Yến Nghênh Mi kinh hãi, bất chấp mẫu thân đang ở ngay bên cạnh, cuống quít đi qua đỡ lấy nàng đang khom lưng xuống vì đau, cử chỉ của hai người hiển nhiên đã khiến Yến phu nhân hồ nghi, đang muốn hỏi Yến Nghênh Mi đã xảy ra chuyện gì, nàng đã kéo lấy Thượng Trụy vội vã cáo từ.
Sau khi ra cửa, thần sắc Thượng Trụy đã bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng chấp nhất đẩy Yến Nghênh Mi đang nắm cổ tay mình muốn nàng buông ra, giật giật khóe miệng, giống như muốn cười nhưng đến cùng vẫn không cười nổi, giọng khàn khàn, “Muội không sao”.
Yến Nghênh Mi bất đắc dĩ mà nhìn nàng, “Muội cũng đừng nổi giận, trước tiên về làm rõ mọi chuyện đã”.
Thượng Trụy một lời cũng không nói.
Không lâu sau đã trở lại Bạch phủ, Yến Nghênh Mi bước vào đại sảnh liền gọi nô bộc đến trước mặt, “Sao không thấy Thiệu quản gia?”
“Hôm nay có một số rương tủ bàn ghế được đưa đến đây, Đại quản gia đi cho người thu dọn lại Hoán Châu Các và Ẩm Lục Cư rồi ạ”.
Nếu là bình thường, nghe được những lời này Yến Nghênh Mi cũng sẽ không cảm thấy lạ, nhưng hôm nay đã biết Thiệu Ấn có việc muốn che giấu, nên nghe lời nô bộc nói như vậy xong, không khó khăn gì mà nghĩ ra ngay Thiệu Ấn đã bắt tay vào chuẩn bị kỹ lưỡng cho chỗ ăn ở bên kia rồi, từ đó có thể biết ông ta đã âm thầm làm được không biết bao nhiêu chuyện, thật sự là đáng giận, lập tức sai người tìm ông ta về.
Trong khoảnh khắc, Thiệu Ấn vội vàng chạy đến.
Yến Nghênh Mi nhìn theo ông, “Đại quản gia gần đây bề bộn chuyện gì vậy?”
Thiệu Ấn vừa nghe khẩu khí của nàng không tốt, người đứng ở phía sau kia thì sắc mặt tái nhợt, không khí rõ ràng khác thường, trong lòng không khỏi căng thẳng, cung kính đáp, “Hồi phu nhân, thật ra lão nô cũng không có gì bề bộn cả, cũng chỉ là một ít chuyện lộn xộn vặt vãnh thôi”.
“Thật sao? Không có gì bề bộn cả à? Vậy thì thật là lạ, sao ta nghe nói Đại quản gia lén cho người làm mới các đồ dùng bàn ghế? Đúng rồi, Hoán Châu Các và Ẩm Lục Cư đã dọn dẹp xong hết rồi hả? Bạch phủ là một trong nhưng phú hào đứng hàng nhất nhì ở trong thành Biện Lương, Đại quản gia đặt mua đồ vật cho hai gian phòng đó, thì mỗi một chỗ cũng phải ngàn vạn không thể chọn đồ ở cấp bậc thấp kém mới được, cho dù không bằng được chi phí hàng ngày của Công tử, nhưng tốt xấu gì thì so với Sơ Nguyệt Đình cũng phải quý giá vài phần mới tốt, nếu không bị đồn đãi ra ngoài e sẽ khiến cho Hạ Trương hai nhà hiểu lầm, là ta cố ý khi dễ người mới vào cửa đấy”.
Trên trán Thiệu Ấn chảy ra mồ hôi lạnh, cuống quít quỳ rạp xuống đất, “Lão nô đáng chết!”
Yến Nghênh Mi cũng không gọi ông đứng lên, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Ấy, Đại quản gia ông làm sao vậy, đang êm đẹp sao tự nhiên ông lại đáng chết?”
“Đều là lão nô sai, lão nô ngàn không nên vạn không nên dối gạt phu nhân mọi chuyện”.
“Giờ ông mới biết là không nên”. Yến Nghênh Mi cười lạnh, vốn còn muốn kéo dài chỉ trích ông ta thêm vài câu, muốn thay Thượng Trụy cho ông ta một vẻ mặt hung dữ, không ngờ Thượng Trụy ở sau lưng lại nhẹ nhàng đụng đụng nàng, giống như ra hiệu cho nàng đủ rồi, nàng dĩ nhiên cũng biết mọi chuyện không thể toàn bộ trút hết lên đầu Thiệu Ấn, bĩu môi một cái, “Ông đứng lên đi”.
Thiệu Ấn lên tiếng trả lời đứng lên, khóe mắt liếc nhìn qua chỗ Thượng Trụy ở sau lưng nàng, khom người nói, “Kính xin phu nhân cho lão nô to gan nói một câu, Công tử —— kỳ thật cũng là có ý tốt, không muốn chuyện này làm tổn hại —— đến tâm tình của Trụy cô nương, lúc ngài vừa ra đến trước cửa đã nhắn nhủ, sau khi trở về sẽ đích thân giải thích rõ ràng với Trụy cô nương”.
Thượng Trụy từ đầu vẫn một mực không nói gì rốt cục mở miệng, “Đại quản gia biết chuyện này lúc nào?” Dừng một chút, bỗng nhiên thản nhiên nói, “Có phải từ lúc Đại quản gia qua bên chỗ Trương phủ trở về?”
Trong lòng Thiệu Ấn rùng mình, có chần chừ, nhưng lại không thể không thành thật bẩm báo, “Cũng không phải lúc đó ——là không lâu sau đó”.
Quả nhiên, là từ lúc người nọ ở trong môn phòng với nàng.
“Lúc nào thì đưa sính lễ qua bên Trương gia?”
“Bảy ngày trước.”
Bảy ngày trước, sau khi hắn đi, nói như vậy trước khi hắn đi ra ngoài đã thu xếp mọi chuyện xong xuôi hết rồi, chỉ dối gạt riêng nàng.
Bên môi Thượng Trụy lộ ra nét cười mơ hồ thê lương, người nọ chỗ nào là sợ nàng không vui, chỉ e là không muốn chính hắn không vui thôi, biết rõ nàng khó có thể tiếp nhận cho nên dứt khoát ẩn giấu đến cùng, trước tiên tìm cách chiếm lấy thân thể nàng, khiến nàng không đường thối lui.
Những lời thề nguyền hắn đã nói còn văng vẳng bên tai, không ngờ mới quay người lại, chân tướng sau lưng đã không thể chịu nổi rồi.
Một lần lại một lần, đau đến chết lặng.
“Tiểu thư, muội muốn xuất phủ một chút”. Một khắc cũng không đợi nổi nữa.
Yến Nghênh Mi và Thiệu Ấn âm thầm liếc nhau, cũng không dám ngăn cản tiểu tổ tông này, hai người đi theo nàng ra đến cửa đại sảnh, Thiệu Ấn nháy mắt một cái ra hiệu cho người hầu đứng gần đó.
Còn chưa đi được vài bước, Thượng Trụy đột nhiên hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn ẩn chứa lạnh lẽo, “Đừng đi theo”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.