Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 45: Xưa kia thề chưa thành không




Hôm sau, liền truyền ra tin tức Bạch Thế Phi sau yến tiệc cảm thấy không khỏe, tính khí không tốt, cần nằm trên giường tịnh dưỡng.
Trương Lục Dang nghe được tin tức chạy tới trước tiên, nhưng vừa mới tới cửa Thùy Hoa gần Đệ Nhất Lâu, đã bị nô bộc giữ cửa ra vào cung kính chặn lại, giải thích nói trong viện có trận pháp cao cường do tiên sinh bày bố để thúc đẩy tài vượng, nghiêm cấm bật luận nữ tử nào đi vào.
Trương Lục Dạng rầu rĩ bĩu môi, hừ nói, “Thật đáng ghét!” Dẫn Mạc Ngôn xoay người rời đi.
Bọn sai vặt nhẹ nhàng thở ra, vừa mới tản đi, đã thấy Hạ Nhàn Phinh cũng dẫn theo nha hoàn từ khóm hoa phía rừng cây đi ra. Mọi người lại vội vàng lần nữa cúi đầu vấn an.
Hạ Nhàn Phinh phất tay áo, chặn ngang lời Bạch Kính nói, “Vừa nãy ngươi nói chuyện với Tam phu nhân ta cũng nghe được rồi, nếu Công tử quý thể không khỏe, ta cũng không muốn đi vào quấy rầy chàng, hãy để chàng dưỡng bệnh thật tốt đi”. Có chút nghiêng đầu ra sau, “Chiêu Đề”.
“Có nô tỳ”. Chiêu Đề lên tiếng tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một ít bạc vụn, nói vài lời tốt đẹp rồi nhét ít bạc vào trong tay mấy nô bộc đang tránh ở phía sau, vẻ mặt lại tươi cười mà đem một thỏi bạc đặt vào tay Bạch Kính, “Sau này còn phải làm phiền các vị giúp đỡ Tiểu thư của chúng ta một chút”.
“Nhất định, nhất định”. Bạch Kính cười híp mắt, ngược lại quay đầu mắng, “Mấy người các ngươi thật ngu xuẩn không biết phân biệt, còn không mau tạ phu nhân ban thưởng”.
Trên mặt Hạ Nhàn Phinh lướt qua vẻ hài lòng, rốt cục cũng dẫn Chiêu Đề rời đi.
Mãi đến lúc hai người đi xa rồi, Bạch Kính mới nhìn theo bóng lưng Hạ Nhàn Phinh giả làm cái mặt quỷ, tung tung nén bạc trong tay, sau đó mặt sắc bén xoay mình trầm tĩnh lại, có vài phần uy thế quát với bọn sai vặt, “Bất kể là vị phu nhân nào ban thưởng, các ngươi cho dù nhận hay không nhận, nhưng vẫn phải biết làm như thế nào cho đúng, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, chuyện gì có thể làm chuyện gì lại không thể làm, đều cầm theo cái mạng nhỏ mà suy nghĩ cẩn thận cho ta, vạn nhất xảy ra chuyện sai lầm gì khiến Công tử trách tội xuống, dù ta có muốn cũng không bảo vệ được cho các ngươi đâu!”
Cả bọn đều không ngớt lời đồng ý.
Bạch Kính xoay người đi vào, đem mọi chuyện cẩn thận thuật lại một lượt cho Bạch Thế Phi đang nằm trên giường đọc sách.
Bạch Thế Phi cười cười dùng sách che miệng, miễn cưỡng ngáp nhẹ, phất tay cho hắn lui ra.
Sáng sớm ngày thứ ba là ngày lại mặt của hai vị tân phu nhân, Bạch Thế Phi cũng y theo lệ lúc đón dâu, ai cũng không đi cùng, sau khi biết Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng đều đã về phủ nhà, hắn liền ra khỏi Đệ Nhất Lâu, thẳng hướng qua Sơ Nguyệt Đình.
Lúc đi đến cửa chính vừa vặn gặp Vãn Tình đang từ trong ra, hắn ngừng bước chân, từ trong tay áo rút ra một phong thơ, “Đem cái này giao cho Đại phu nhân”.
Ánh mắt đảo qua trong cửa, trong phòng không một bóng người. Xem ra, nha đầu kia dường như cũng không có ở bên trong. Tại cửa ra vào đứng như vậy một lát, bàn chân thủy chung không hề bước vào trong, lát sau mới xoay người rời đi.
Không được vài bước chân đã đến sân nhỏ chỗ cổng vòm, đưa tay vén cành hoa rũ xuống, nháy mắt sau đó đã thấy hoa mắt, từ bên ngoài cổng vòm một thân hình nhỏ nhắn đang vội vàng đi vào trong, thiếu chút nữa là đụng phải hắn, mà Thượng Trụy còn chưa kịp phản ứng, bóng người nhanh nhẹn đã chắn trước mặt nàng.
Bạch Thế Phi lại cười nói, “Chào buổi sáng, tiểu mỹ nhân.”
Đầu vấn hai búi tóc, tầm mắt hắn lướt qua tóc mai nhìn nàng cúi đầu chào, nàng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chầm chậm cất giọng nói, “Chào buổi sáng Công tử, Thượng Trụy thỉnh an Công tử”. Mắt rũ xuống nhìn ô gạch xanh trên mặt đất, trong lòng không tự chủ được mà nghĩ, hắn sao lại ở chỗ này? Hôm nay không phải cùng hai vị tân phu nhân đi lại mặt sao.
“Đi đâu vậy?” Hắn hỏi.
Đôi mắt nhìn vào phần tóc mai rũ xuống của nàng, bên trên buộc bằng sợi dây tua ngũ sắc, nét cười trên mặt dần dần biến mất không thấy gì nữa, đây rõ ràng là trang phục của phụ nữ đã đính hôn, dùng để tỏ rõ thân phận là người đang đợi gả.
“Hôm qua Nhậm ngự ý đến phủ, thuận đường có tới Sơ Nguyệt Đình bắt mạch xem bệnh cho Tiểu thư, nói là hôm nay sẽ cho người đưa thuốc bổ bồi dưỡng sức khỏe sang đây, nô tỳ vừa mới đến chỗ Đại quản gia lấy”.
Bạch Thế Phi nhìn chằm chằm vào nàng bởi vì nháy động mà hàng mi dày run rẩy, cúi đầu xuống, thắt lưng thêu chỉ vàng chuyển động, bức bách nàng không thể không giương mắt nhìn lại, đôi đồng tử đen lóe lên mang theo ý lạnh nhạt, giống như đang tận lực che dấu ngàn vạn cảm xúc mà cố tự trấn định mình, nhưng trong khoảng cách gần như vậy, phảng phất cả hai người đều có thể nghe tiếng tiếng tim đập của đối phương, giờ phút này trên mặt nàng không thể thấy một tia biến hóa dù rất nhỏ, đều là tự nhiên ánh vào trong mắt hắn.
Không nhớ đến chuyện cũ, ngược lại cũng không nói gì.
Một nụ cười tươi mát như ánh năng ban mai hiện ra trên nét mắt, phảng phất lơ đãng cong lên khóe môi, ôn nhu hỏi, “Ngày tân hôn đại hỉ của ta, nàng không chúc ta vài lời tốt đẹp sao?”
Đôi đồng tử câu hồn đoạt phách ở ngay trước mắt, đôi mắt ẩn chứa ngàn vạn vui vẻ phảng phất ôn nhu chứa ẩn tình, mềm giọng đưa đẩy, nhưng mi mắt chớp động sóng mắt lưu chuyển lại biến thành hồ sâu, huyền bí đến mức có thể khiến bất kỳ kẻ nào cũng nhìn không thấu trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ gì.
Sắc mặt Thượng Trụy bình tĩnh, “Nô tỳ chúc Công tử cùng hai vị phu nhân vĩnh viễn liền cành, sớm sinh quý tử”.
“Ngoan thật”. Hắn cười yếu ớt khen ngợi, lại bỗng nhiên đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, hai bên gò má tức khắc nổi lên vết đỏ, lúc nàng vừa quay đầu đi hắn đã thu tay về, ống tay áo rơi xuống sau lưng, giọng điệu lãnh đạm nói, “Ta muốn nàng đợi ở trong phủ nhìn ta thành thân, chính là muốn cho nàng nhìn thấy tận mắt, ta có vị phạm lời thế lúc trước với nàng hay không, hôm nay nàng còn có thể nói gì?”
Bất kể hắn nói đến vậy, Thượng Trụy vẫn im lặng, Bạch Thế Phi lướt qua người nàng đi thẳng.
Đứng yên tại chỗ một lát, Thượng Trụy mới nhấc váy bước vào Sơ Nguyệt Đình.
Hai người đi về hai hướng khác nhau, ai cũng không quay đầu lại.
Vừa vào nhà chỉ thấy Vãn Tình đang thất kinh mà đứng trước cửa phòng Yến Nghênh Mi, Thượng Trụy không khỏi ngạc nhiên, “Ngươi làm sao vậy?”
Vãn Tình chạy vội tới bên người nàng, vội vàng hạ giọng nói, “Công tử vừa đưa tới một phong thư cho phu nhân, nào ngờ phu nhân vừa xem xong sắc mặt lập tức đại biến, nước mắt rơi xuống tại chỗ, làm ta sợ hãi, nhìn quanh bốn phía lại không thấy ngươi, khiến người ta vội muốn chết! Ngươi mau vào xem đi!”
Thượng Trụy nghe xong, vừa vội vừa sợ, trực tiếp đẩy cửa vào. Tờ giấy tiên trên chiếc bàn gỗ tử đàn trong phòng còn đó, Yến Nghênh Mi hai mắt sưng đỏ ngồi ở trên giường, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thượng Trụy cẩn thận hỏi, thừa dịp chậu nước bên cạnh vẫn còn ấm, vắt khăn đem tới lau mặt cho nàng.
“Bạch công tử mang hộ thư tay của mẹ viết gửi tới, nói cha ta bị liên lụy trong vài vụ án, hiện giờ đã bị cách chức, giao cho Ngự sử đài thẩm tra xử lý”.
Thượng Trụy trợn mắt há hốc mồm.
“Mẹ sợ triều đình giáng tội xuống, cho nên bảo ta thời gian này không được về nhà, nói Bạch gia dù sao ít nhiều cũng có chút quan hệ sâu xa với Thái hậu, ta bây giờ là thê tử của Bạch Thế Phi, thân phận này có thể sẽ bảo vệ được cho ta một mạng”.
Thượng Trụy nghĩ nghĩ, “Sao tỷ không đi mời Bạch công tử giúp lão gia tra rõ tội tình?”
Yến Nghênh Mi bị một lời cảnh tỉnh, sau khi xem xong thư tâm loạn như ma, nhất thời bối rối, hoàn toàn không nhớ nổi cái người có năng lực nhất kia đang ở gần ngay trước mắt.
Nhưng mà, lúc chủ tớ hai người đến trước cửa Đệ Nhất Lâu thì được cho biết sau khi Công tử ra ngoài vẫn chưa hề trở lại, một mực tìm khắp từ Lâm Uyển đến sân trước, toàn bộ Bạch phủ đều không thấy bóng dáng Bạch Thế Phi đâu, hắn dường như đột nhiên biến mất rồi, mãi đến khi gặp được Bạch Kính trong phòng quản sự, mới biết được Bạch Thế Phi đã cùng Trang Phong Tuyền rời phủ. Về phần đi đâu, lúc nào trở về thì không ai biết, trước khi hắn đi ra ngoài cũng không nhắn nhủ gì.
Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.