Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 6: Kiều sắc lúc này nghiên




Tọa lạc ở hướng Bắc nhìn về phía nam Bạch phủ là một sân nhỏ tiến vào năm tòa nhà hùng vĩ cao lớn rực rỡ hiếm có.
Bước vào cổng chính, đập vào mắt là sân trước rộng 30 trượng vuông* cực kỳ rộng lớn, mặt đất trải đầy đá trắng, bước vào trong lần lượt hai bên là hai cánh cổng mở ra gian môn phòng rộng rãi, phòng khách, chính đường, hậu đường cùng với phòng ăn, mỗi lần đi qua một đình viện thì trên mái ngói đều là lợp bằng gạch lưu ly xanh, cột trụ bằng đá, bệ sáng hợp mái nhà, huyền sơn đấu củng, ngũ tích lục thú, các song cửa bên cửa sổ đều được điêu khắc tinh tế.
((1 trượng = 10m, nội cái sân thôi đã to hơn nhà mình gấp chục bận))
Phòng khách bày trí tinh xảo lộng lẫy là nơi đón khách, hai bên có đại sảnh rộng rãi, thư phòng cùng trí bảo trai, hai bên chính đường sắp đặt phòng vẽ tranh, phòng đánh đàn và cả phòng trà, hậu đường có phòng chuyên dùng để tiếp đãi nữ quyến, còn lại là phòng quản sự, nhà kho, trai đường, sân tập võ, chỗ ở của nô bộc không phải là ít, căn cứ theo thứ bậc công việc mà phân bổ ở hai bên gian nhà của chủ tử.
Ra hậu đường, ước chừng 200 bước là hành lang điêu khắc có mái hiên họa tiết nguy nga khí phái, kéo dài đến tận cùng là khu vực phòng ngủ theo kiểu Tinh La dành cho quý tộc, phía đông là Sơ Nguyệt Đình, phía tây có Ẩm Lục Cư, đông bắc là Thính Phong viện cùng tây bắc là Hoán Châu Các, đình viện lịch sự tao nhã tất cả đều tạo thành một phong cách riêng, theo bốn phương hướng mà ôm lấy tòa cảnh viên Đệ Nhất Lâu của Bạch Thế Phi ở giữa.
Đi qua sân nhỏ khu phòng ngủ xa hơn vào bên trong là Bạch thị Lâm Uyển và Hồ Thu Thủy bát ngát dùng Thạch Tham xếp xen lẫn vào nhau, hoa và các loại cây cảnh chen chúc, khu vực sau núi giả yên tĩnh vắng vẻ từ trên nhìn xuống có thể thấy từ đường của Bạch phủ.
Ra vào phủ nhiều lần, Thượng Trụy đã nhanh chóng quen thuộc cảnh vật chung quanh.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi thành thân, Yến Nghênh Mi dẫn theo nàng ra khỏi Sơ Nguyệt Đình, cùng Bạch Thế Phi về nhà mẹ ruột làm lễ lại mặt, lúc ở Yến phủ có uống chút rượu, tán gẫu nửa ngày, theo như tục lệ cũ, Yến gia gói kỹ các loại bánh trái bằng vải gấm đủ màu sắc, còn mời một đội nhạc công đến nhà diễn tấu sáo và trống tiễn bọn họ về.
Lúc tiến vào môn phòng thì Thiệu Ấn ra đón, “Công tử, Trang Trung vệ lang tới đã lâu”.
Sắc mặt Bạch Thế Phi hiện ra vẻ chế nhạo, “Người đang ở đâu?”
“Đang ở trong sảnh dùng trà.”
Bạch Thế Phi xoay qua nói với Yến Nghênh Mi, “Phu nhân đi theo ta, để ta giới thiệu với nàng một vị tri giao.”
Khóe mắt âm thầm liếc nhìn thần sắc trên mặt hai người Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy, người phía trước đột nhiên nghe thấy thì vui mừng sau đó là cau mày, còn người phía sau gương mặt tức khắc trắng bệch, ngón tay vô ý thức nắm chặt dây lưng bằng gấm, giống như có chút kinh ngạc xen lẫn bất an.
Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy đùa thật vui, tiểu nha đầu này quả là thú vị.
Lúc nhóm ba người bước vào đại sảnh, nam tử ở bên trong đang chắp tay sau lưng ngắm nhìn bức Sơn Chá Kinh Tước đồ treo trên tường quay đầu lại, ánh mắt như bó đuốc sáng ngời dường như xung quanh không có gì để nhìn, thẳng tắp rơi vào trên mặt Yến Nghênh Mi ở phía sau lưng Bạch Thế Phi.
Yến Nghênh Mi chỉ cảm thấy dưới chân đứng không vững, Thượng Trụy nhanh chóng nhẹ nhàng đỡ nàng lên.
Đã không còn người ngoài ở đây, Bạch Thế Phi một phát nắm lấy cổ tay Thượng Trụy, trong lúc nàng kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn không cách nào phản ứng kịp đã kéo nàng đến bên cạnh mình, cười nói, “Tiểu mỹ nhân, chúng ta qua phòng bên đi, ta có thứ tốt muốn tặng cho nàng”. Dứt lời cưỡng ép lôi kéo nàng ra ngoài cửa.
Thượng Trụy tức thì vừa gấp vừa thẹn, ngầm dùng chút lực, lại thế nào cũng giãy không ra cái tay đang nắm của Bạch Thế Phi, bị hắn kéo thẳng vào thư phòng bên cạnh, đến bên bàn thư án, lúc hắn nghiêng đầu nhìn sang đã thấy sắc mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của nàng, không chút nào áy náy còn hướng về phía nàng cười hắc hắc, cuối cùng thu hồi lại ý muốn trêu đùa trong đầu, buông nàng ra, cầm lấy cây sáo trên bàn đưa tới.
Đáy mắt thấy được ánh xanh, thân sáo màu ngọc bích trong suốt cứ như có thể thấm vào ruột gan, dây tơ vàng buộc trên đỉnh tạo vẻ sáng bóng lộng lẫy, hoàn toàn không giống với loại tơ sợi thông thường, cơn tức giận của Thượng Trụy nhất thời bị kinh ngạc thay thế, đáy lòng không kiềm chế được ngạc nhiên hỏi, “Sao Cô gia biết nô tỳ biết thổi sáo?”
“À…” Không đề phòng được nàng sẽ hỏi câu này, Bạch Thế Phi chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng nhíu mũi, sau đó khóe miệng cười thật to, rất vô lại mà quay đầu, “Tất cả những chuyện lớn nhỏ trong phủ, có chuyện nào mà bổn công tử không biết chứ?”
Không thể để nàng biết, mấy đêm này, lúc nàng ở trong Thủy Các thổi sao, hắn đều ở tại Phù Đình bên hồ uống rượu.
Cái nơi yên tĩnh vắng tiếng người cười đùa kia, từ lúc song thân qua đời, ba năm qua hắn vẫn một mình ở đó.
Không ngờ có một đêm nào đó, bỗng nhiên lại có tiếng sáo tựa như tâm tình của hắn xâm nhập một phen, hắn rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì nàng không có ý định quấy rầy hắn, cho nên hắn cũng không đi quấy nhiễu nàng, sau khi phụ mẫu qua đời hắn đã sâu sắc hiểu được, lúc người ta đứng trong đêm tối tĩnh lặng thế này là muốn một mình cách ly hoàn toàn với thế gian.
“Vậy —— không biết vì sao Cô gia trọng thưởng cho nô tỳ?” Thượng Trụy lại hồ nghi hỏi, nàng từ nhỏ lớn lên ở Yến phủ nghe thấy được nhiều thứ, cây sáo này vừa đập vào mắt đã biết không phải vật tầm thường.
“Mấy ngày trước không phải ta lấy của ngươi mấy cành hoa?”
Hôm đó tiến cung gặp Lưu Nga, từ lúc sinh ra đến nay vẫn cho phú quý chỉ là phù phiếm, mà bản thân đọc rộng hiểu nhiều nên đối với các loại bảo vật hắn vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, cây sáo ngọc trên bàn trà kia là do một loại ngọc tuyệt thế mài dũa tinh xảo mà thành, nghĩ thầm dù sao trước mắt bất kể thế nào cũng đều phải đáp ứng yêu cầu của Lưu Nga, nên dứt khoát làm càn một chút đòi hỏi báu vật của bà ta, thứ nhất có thể khiến cho Lưu Nga đối với hắn yên tâm không nghi ngờ nữa, thứ hai vừa hay đúng lúc hắn muốn đoạt đóa hoa tình của nha đầu này.
“Về sau, đừng gọi ta là Cô gia nữa”. Hắn nói, ngồi xuống sau thư án, ra hiệu Thượng Trụy lui ra ngoài, chấp bút bắt đầu phê duyệt sổ sách buôn bán từ các nơi gửi về.
Nàng lại không di chuyển, mắt nhìn mấy cành cây bên cạnh thư án đã khô héo vẫn còn trong bình mai, lại nhìn về phía hắn đang cúi đầu phê sổ sách, nhẹ giọng kêu, “Công tử —— “
Hắn ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nàng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn nàng, hắn ôn nhu nói, “Nói đi.”
“Nếu sáng mai nô tỳ —— lại cho Công tử mấy cành hoa gãy, chẳng phải là Công tử lại có thể —— cho nô tỳ một món đồ?” Nàng nhẹ giọng chậm rãi nói.
Hai hàng chân mày như vẽ nghiêng về phía tóc mai, Bạch Thế Phi bật cười, vuốt tay áo buông cây bút son ra, hai tay đan chéo nhau rất hào hứng nhìn về phía đối diện thư án, người kia hẳn là nô tỳ đầu tiên trong lịch sử Bạch phủ có ý đồ trao đổi điều kiện với hắn.
Nàng có khuôn mặt trái xoan trắng nõn yêu kiều xinh đẹp tuyệt không đến 17 tuổi, da như phấn mài, đẹp mắt nhất vẫn là dưới đôi chân mày như chiếc lá kia là đôi đồng tử tựa như bảo thạch, đen bóng khiến người ta liên tưởng đến hồ nước sâu, lúc nhìn xung quanh thì lấp lánh như ẩn như hiện, khi nàng nhìn chăm chú vào ai đó, đồng tử sẽ giống như giếng cổ hồ sâu, có một loại cảm giác đặc biệt hàm súc thú vị nói không nên lời, hấp dẫn người khác không tự chủ được mà cùng nàng tương vọng, mà nàng dường như cũng tự biết mình có đôi mắt quá mức gây chú ý, nên lúc nào cũng rũ mắt xuống tận lực che dấu.
Bốn mắt nhìn vào nhau, hai người đều không nói lời nào.
Lúc hắn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt dưới ánh sáng dần dần có chút lửa nóng, cuối cùng vẫn là nàng nhẹ quay đầu đi, không chịu nhìn về phía hắn nữa.
Trong lòng hắn hơi lay động nhưng vẫn không thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ chăm chú nhìn, đôi mi dài kia rũ thấp xuống, dọc theo chiếc mũi thon dài đến cái miệng anh đào nhỏ nhắn, từ bên má lan ra đến chiếc khuyên tai bằng bạch ngọc, tất cả đều mê người, váy lụa hoa ở bên hông tạo thành đường cong lả lướt, thắt lưng nho nhỏ không đầy một nắm tay, tưởng tượng cằm của hắn hẳn là có thể đặt ở trên đỉnh đầu nàng, có lẽ còn có thể từ chỗ tóc mai sáng bóng ngửi được một chút mùi thơm…
“Cô gia.”
“À ——” hắn ‘Khục khục’ hai tiếng, có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt, nhất thời không khí trong phòng trở nên kỳ dị, hai người đều không biết nên nhìn về phía nào mới tốt.
Hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như mềm nhũn ra, trong lòng giống như bị một sợi tơ nhỏ quấn chặt có chút tê dại, khiến người ta nhớ mãi không quên, rồi lại không hình dung được cảm giác kỳ lạ kia là gì, chỉ là trên khuôn mặt trắng như ngọc từ gò má kéo dài đến tận mạng tai, đều hiện lên một ít ửng đỏ nhàn nhạt.
Thanh thanh yết hầu, hắn nói, “Ngươi đang muốn cái gì ư?”
Bỗng nhiên nghĩ tới, nếu giờ này khắc này nàng mở miệng nói muốn nàng tiên ánh trăng trên trời, hắn cũng sẽ tìm bằng được cái thang mà đi hái xuống cho nàng.
“Thượng Trụy thầm nghĩ phải về với Tiểu thư.”
Bạch Thế Phi khẽ giật mình.
Muốn lúc nàng rũ mắt xuống, lập tức từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tìm hiểu xem vì sao nàng nói ra lời ấy, bất quá chỉ trong giây lát, ý nghĩ này đã bị hắn buông tha, hắn cười cười, “Cả ta và ngươi đều biết, hai người bọn họ đều là tình đầu ý hợp”.
“Nhưng Tiểu thư đã gả cho Cô gia ngài rồi.”
Lại là Cô gia, Bạch Thế Phi nghe được hai chữ này nhịn không được nhíu mày.
“Tiểu thư và Trang công tử hữu duyên vô phận đã là chuyện thật, vì sao Cô gia còn muốn họ hợp lại?” Trong câu hỏi ngầm có ý bất mãn, vạn nhất sau này có chuyện gì xảy ra, chẳng phải khiến cho danh dự của Yến Nghênh Mi bị hủy hết?
Hắn giống như không thể tưởng tượng nổi lại như hết sức thú vị, nhìn nàng cười cười, “Như vậy, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào đây? Tiểu thượng Trụy.”
“Tiểu thư nhà nô tỳ là con nhà danh môn, chẳng những dung mạo hơn người, tính tình nhàn thục, càng là tri thư đạt lễ, sớm tinh thông tài nghệ, cùng với Cô gia ngài không phải rất xứng đôi sao?”
Thì ra là thế… Bạch Thế Phi hơi có chút buồn bực mà nằm sấp lên bàn sách, sau đó mới nghiêng mắt nhìn lên, bới lông tìm vết nhìn nàng, “Cho nên lúc trước là ngươi, chứ không phải phu nhân nhà của ngươi, sai người ở bên ngoài thăm dò tin tức của ta?”
Khuôn mặt nàng đỏ lên, không có phủ nhận.
May mắn, hắn phẩm hạnh đoan chính, ghi chép tốt, lao lao lực lực, cần cù chăm chỉ, ngày ngày ở nhà, cũng không chơi bời lêu lổng, nếu không sợ còn không vào được pháp nhãn của nàng, nửa thân người mềm nhũn đều nằm ở trên bàn sách, hắn giống như rất không có khí lực vậy, híp lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào hàng mi dài của nàng, “Ta nghĩ ngươi chỉ lo chặn những lá thư qua lại cuối cùng của hai người bọn họ, cũng không xem qua một chút nội dung trong đó?”
Thượng Trụy đột nhiên ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt vừa mơ hồ vừa xa xăm của Bạch Thế Phi.
“Nội tình trong đó, ngươi có thể đi hỏi Tiểu thư nhà ngươi, về phần Phong Tuyền tại sao phải ở chỗ này, vậy thì hoàn toàn là vì ngươi rồi, huynh ấy không nhận được chút tin tức nào của Yến Nghênh Mi, lo lắng nàng ấy có phải bị sắc đẹp của ta mê hoặc mà lấy thân báo đáp, cho nên nhịn không được tự mình đến phủ xem xét”.
Kỳ thật Trang đại huynh là chịu không được tương tư, kiêm đến chào từ biệt, ngày mai hắn sẽ cùng Trang Phong Tuyền đi về phía Tần Thiểm, bất quá hắn không thèm nói cho nha đầu kia biết tình hình thực tế, nàng không phải muốn vì Tiểu thư nhà nàng cúc cung tận tụy sao? Hắn càng muốn làm cho nàng cảm thấy nàng rất có lỗi với Tiểu thư nhà nàng, cứ để nàng bứt rứt đến chết đi.
Ngón tay trắng nõn không buồn đưa đến bên môi giấu đi cái ngáp miễn cưỡng, nhìn cũng không nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú tựa vào cái gối bên cạnh, hai tay vén ống tay áo lên, chuẩn bị vùi đầu ngủ trưa.
Trên mặt Thượng Trụy lúc đỏ lúc trắng lên tiếng không được, sau đó mới nhận ra tư thế ngủ bảo trì không hề nhúc nhích của hắn kỳ thật đã là hạ lệnh đuổi khách, nàng quả thực vừa thẹn lại vừa hối hận, cuống quít hành lễ, “Nô tỳ đáng chết, đã đắc tội nhiều với Cô gia! Nô tỳ cáo lui.”
“Thuận tay đóng cửa.” Tiếng của hắn từ trong tay áo rầu rĩ lộ ra.
Nàng cắn cắn môi anh đào, cúi đầu rời đi, lúc đi tới cửa thì nghe được sau lưng truyền đến một câu.
“Tiểu Thượng Trụy, lần sau, lần sau nếu ngươi còn gọi ta Cô gia nữa, ta sẽ đem ngươi tính cả Yến Nghênh Mi cùng nhau đuổi ra khỏi phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.