Tháng sáu, từng đám mây dày kéo tới muốn mưa mà lại không mưa, ảm đạm phản chiếu trên mặt hồ Thu Thủy bát ngát, khiến lòng người cực kỳ buồn bực, mỗi ngày màn đêm buông xuống, ánh nắng cuối cùng màu đỏ tía dần tàn bên cạnh núi giả, gió đêm thổi vào như trêu chọc mặt hồ nổi lên từng làn sóng nhàn nhạt đặc biệt thú vị.
Trên bàn đá vốn là mùi rượu thơm ngon, kể từ sau đêm nọ liền thay đổi thành trà nóng.
Người không được như ý, trong lòng sinh phiền muộn.
“Trang đại huynh”. Trong phù đình lại một đêm nữa không đợi được người Bạch Thế Phi thở thật dài, “Đệ xin nhờ huynh nói một chút với nương tử tương lai của huynh, để cho đệ được gặp nương tử tương lai của đệ một chút đi, nếu cứ tiếp tục như vậy đệ cần phải trở mặt rồi, đến lúc đó đừng trách đệ đem các người toàn bộ đuổi đi”.
Chỉ để lại một mình Thượng Truy ình ngày ngày nhìn no bụng ngắm cho đủ.
Trang Phong Tuyền bất đắc dĩ, “Ta đã nói rồi, nhưng một khi cố chấp của nàng nổi lên ngay cả ta cũng không bán ột ít nhân nhượng, nói bây giờ không cho đệ hối hận đến chết thì không buông”. Ánh mắt bỗng nhiên liếc nhìn ra phía sau, không lên tiếng nữa, chỉ là bên môi nở nụ cười vui vẻ.
Bạch Thế Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, giọng buồn bã nói, “Trời xanh ở trên, van xin ông cử thiên lôi xuống, cho nữ tử kia một búa đi”.
“Thế Phi ca ca muốn chém ai?” Trương Lục Dạng từ trong đường nhỏ xông tới.
Bạch Thế Phi giống như lẩn tránh mà nhảy dựng lên, buồn khổ kêu to, “Sao muội lại đến nữa rồi!”
Hắn phản ứng lẩn tránh như nhìn thấy quỷ khiến Trương Lục Dạng hết sức phiền muộn, ngang ngược mà nói, “Nha đầu kia có thể tới, sao muội lại không thể tới?”
Trang Phong Tuyền buồn cười mà đứng ngoài quan sát trò hay, một màn này đã được trình diễn liên tiếp mấy đêm rồi.
Bạch Thế Phi hướng đến Trương Lục dạng lạy dài, “Tiểu muội à, ta van xin muội, sau này ngàn vạn lần đừng đến đây nữa, nhất là buổi tối, nếu không Thế Phi ca ca của muội quả thật là cưới không được Tứ phu nhân rồi”.
Bạch Thế Phi đưa ánh mắt liếc qua Trang Phong Tuyền, đừng để nàng đi theo đấy, tiếp theo vội vã mà rời đi lại bỏ xuống một câu ngoan độc, “Ai không đồng ý ta sẽ bỏ người đó! Nếu muội phá hư chuyện tốt của ta, người đầu tiên ta hưu sẽ là muội!”
“Thế Phi ca ca!” Trương Lục Dạng không cam lòng kêu la, mà bóng người kia cũng đã nhanh chóng đi xa rồi.
Ra khỏi Lâm Uyển, trở lại Đệ Nhất Lâu.
Hắn đứng trước cổng vòm do dự một lát, đúng là vẫn không chống cự lại được tình ý trong tận đáy lòng.
Phất tay áo, khẽ thở dài, xoay người đi về phía Sơ Nguyệt Đình.
Thôi đi, Bạch Thế Phi hắn hôm nay cúi đầu nhận tội, hắn quả thực không có nàng thì thực sự không xong, lão tổ tông của hắn, dù trời có đánh xuống hắn cũng chấp nhận, nha đầu chết tiệt kia nhất định là người do trời cao phái tới thu thập hắn đây mà, mới có thể giày vò hắn đến mức không chịu được thế này.
“Công tử”. Trông thấy hắn đến, Vãn Tình đang làm việc trong sảnh đường kinh ngạc mà vui mừng, nhìn nhìn hướng gian phòng của Thượng Trụy, “Trụy tử đã ngủ rồi”.
“Sớm như vậy?” Hắn nhíu mày, sức khỏe nàng còn chưa tốt lên sao? Ni cô kia kê thuốc điều dưỡng kiểu gì vậy.
Từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng Yến Nghênh Mi mỉa mai đả thương người: “Bạch công tử hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Thật khó cho huynh rồi, còn nhớ được Thượng Trụy của chúng ta ở viện này”.
Bạch Thế Phi xấu hổ vạn phần, chỉ có thể chấp nhận, nhẹ tay đẩy cửa phòng Thượng Trụy ra.
Nàng vẫn áo quần chỉnh tề nằm nghiêng trên giường, đèn cầy trong phòng không tắt, đại khái là đã nghe được đối thoại của bọn họ ở bên ngoài, cho nên lúc nhìn thấy hắn gương mặt cũng không có kinh ngạc, đôi con ngươi yên tĩnh có chút lóe lên ánh âm u, giống như xa lạ giống như quen biết đã lâu, lại giống như cô độc không nơi nương tựa, còn có một chút hồ nghi cùng hồi hộp, giống như một người đơn độc bị vứt bỏ đã lâu ngồi xổm trong xó ngay cả một con mèo nhỏ cũng khiến bị dọa sợ đến chấn kinh.
Trong lòng hắn hơi có vị chát.
Hai người ai cũng không mở miệng.
Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi đi vào phòng, ngồi xuống giường cạnh bên nàng, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói khẽ, “Nàng có chỗ nào không khỏe sao?”
Nàng rủ tầm mắt xuống, quay đầu tránh khỏi tay hắn, trở mình đưa lưng về phía hắn.
Bạch Thế Phi cười khổ, nghĩ thầm ít nhất nàng không bảo hắn cút ngay, có phải không?
Khom người bế nàng lên, hướng đến gian phòng bản thân đã chuẩn bị lúc đầu, bên kia thoải mái dễ chịu hơn nhiều lắm, song khi ra khỏi cửa phòng, lại bất giác dừng bước chân, nhất định phải là đêm nay thôi, sáng sớm ngày mai mấy nha đầu trong Sơ Nguyệt Đình người đến người đi, chung quy sẽ rất không thuận tiện.
Xoay người đi ra ngoài, nói với Bạch Kính đang canh giữ ngoài cửa: “Vào phòng ta lấy tấm chăn mỏng ra đây”. Cúi người nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn trong ngực ngay cả giãy dụa cũng không vực dậy nổi tinh thần mệt mỏi, lại một lần nữa nổi lên đau lòng, không rõ vì sao phòng bếp mỗi ngày đều đưa sâm nhung tổ yến đến Sơ Nguyệt Đình, mà sắc mặt nàng vẫn cứ kém như vậy.
Dùng chăn mỏng che tốt thiên hạ trong ngực, Bạch Thế Phi ôm lấy nàng đạp nguyệt quay về Đệ Nhất Lâu.
Bạch Kính đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía xem có ai trông thấy hay không.
Con người vào đêm dễ dàng trở nên mềm yếu, hơn nữa nàng lúc này càng là cực kỳ mỏi mệt, Thượng Trụy sớm đã không còn chút sức lực nào để kháng cự, cuộn mình ở trong lồng ngực của hắn cảm giác thật ôn hòa yên ổn, đã không còn muốn hao tâm tổn sức suy nghĩ xem bản thân sẽ bị đưa đi đâu, trong mơ mơ màng màng nhanh chóng khép mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, trong giấc ngủ không sâu bị chút lắc lư làm bừng tỉnh dậy.
Bạch Thế Phi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấy nàng từ từ tỉnh dậy, ánh mắt hắn áy náy mang theo một chút sủng ái, cúi đầu xuống thân thiết mà hôn nàng, lại bị nàng hơi nghiêng mặt tránh khỏi.
Ý cười bên môi ngưng lại đành chịu không biết phải làm thế nào khẽ cười, hắn động thủ cởi áo ngoài cho nàng, sau đó cũng cởi đi áo ngoài của chính mình, nằm xuống nhẹ nhàng vén chăn lên, đem thân thể mềm mại nhỏ nhắn kéo vào lòng, ở bên tai nàng yêu thương nói: “Sáng mai ta có hẹn gặp Phiêu Nhiên ở Cao Dương lâu, ta sẽ mời hắn đến phủ bắt mạch cho nàng nhé, được không?”
“Không cần đâu.” Khó được nàng lên tiếng, nhưng lại trực tiếp cự tuyệt.
“Khí sắc của nàng quá kém.”
“Đó là vì trông thấy ngài”. Nàng xoay mình đưa lưng về phía hắn.
Hắn dở khóc dở cười, thấy nàng thế nhưng vẫn gối đầu lên cánh tay của mình không dịch chuyển người đi, cười một tiếng, kéo người qua lại một lần nữa từ phía sau ôm lấy nàng.
Nàng đẩy đẩy hắn ra.
“Ta rất nhớ nàng.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng không lên tiếng, thật lâu, mới hơi nổi giận mà nói: “Tại sao không đi tìm hai viện kia đi? Đưa ta tới nơi này làm gì?”
“Nàng biết rõ trong lòng ta chỉ chấp nhận một mình nàng ——”
“Ta không biết!” Nàng đánh gãy hắn.
Hắn thở dài: “Mặc kệ ta nói gì nàng đều không tin có phải không?”
Giọng rất nhỏ bi thương khiến nàng một lần nữa trầm mặc, hai người lại lâm vào giằng co.
Hắn đành phải buồn bực nói: “Ngủ đi.”
Giờ phút này quả thực không đành lòng bức nàng, sức khỏe nàng kém như vậy, sẽ khiến nàng buồn bực hại thân, hắn không muốn thế, nhưng lòng bị thiên hạ trong ngực làm cho uất ức không chỗ phát tiết, hơi tức giận dùng lực dưới sự cân nhắc cắn vào vành tai của nàng, có chút hận ý mà kèm theo gặm trên môi: “Ta cắn chết nàng!”
Nàng ‘Ơ’ một tiếng thét lên kinh hãi, sau đó thấp giọng bật cười, cả người co lại thành một khối tránh né khỏi khống chế của hắn, bởi vì động tác này, vốn là cứng ngắc thân thể cũng trở nên mềm mại xuống, giống như kích thích làm cho hắn không nén được bực bội sẽ khiến lòng nàng dễ chịu hơn nhiều, thuận tiện cũng bớt giận chút ít.
Hắn vui mừng không thôi, ngón tay thừa cơ thăm dò vào, càng không dám xác định, ăn nói khép nép mà cầu xin tha thứ: “Nàng quả thực không giận nữa đúng không?”
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau thế này còn buồn bực gì được nữa? Cách lớp áo bắt lấy tay hắn, chỉ là vẫn có chút bực mình: “Ai nói ta không giận? Chẳng qua hôm nay ta không rảnh, cứ để đó sau này sẽ buồn bực chàng”.
“Chỉ cần hôm nay nàng không buồn bực ta thôi”. Rốt cục được mây mờ trăng tỏ, tâm tình bướng bỉnh lập tức chứng nào tật nấy, hắn trêu chọc mà mút bờ vai tuyết trắng của nàng, “Về sau có muốn ta chết ta cũng vì nàng mà làm theo”.
“Dừng việc đó lại đi!” Gian nan mà đẩy khuôn mặt tuấn tú thèm thuồng không thôi ra, nghĩ nghĩ, nàng thấp giọng nghiêm trang nói, “Quan phủ muốn đẩy mạnh thu mua bản ghi chép, chuyện này có liên quan đến chàng đúng không?”
“Ừ, mới hồi đầu tháng thôi, cửa hàng vàng bạc của Bạch thị đã đem Kinh Triệu, Đại Danh, Thực Định, Phượng Tường, Hán Trung, Giang Ninh, Giang Lăng thất phủ… hơn phân nửa bản sao chép muối bỏ vào trong túi, tiếp theo ta còn muốn khống chế cả Thanh, Trần, Hứa, Hào, Tương, Đẳng… 21 Châu Phủ”.
Nghe vậy nàng hoảng sợ biến sắc, như vậy chẳng lẽ không phải biến tướng mà là muốn nắm giữ triều đình, ngoại trừ tiền thuế nộp cống còn lại đều đem tất cả tài phú vào tay ư? Trở mình qua, nàng có chút lo lắng mà nhìn hắn: “Chàng làm như vậy, là muốn chống lại triều đình sao?”
Hắn lơ đễnh mà cong cong môi.
Triều đình dùng 50 văn tiền xâu thu mua sao chép muối, muốn lấy lại thế quân bình trong thị thành, lại dùng bản sao chép có được bán ra với giá 60 quan tiền, Bạch thị liền định giá 60 quan 20 văn tiền âm thầm thu vào, bởi vậy mặc kệ quan phủ từ ngoài thị thành mua về bao nhiêu, đều có một ít liên quan mật thiết đến chủ quản cửa hàng và quan viên vì thu lợi mà từ đó chuyển ra với số lượng lớn, cuối cùng tất cả vẫn là chảy vào trong tay Bạch thị.
Không uổng công hắn bỏ ra ba tháng tỉ mỉ xếp đặt tính kế, không nói đến mấy quan doanh thu mua sao chép, ngay cả Tả Phụ ở bên người Lưu Nga cũng bị hắn nhất nhất đá ra, cái gì triều đình Đại Tống, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là viên đá lớn hơn con kiến một tí, phải cần hao tốn chút khí lực mới có thể bóp chết mà thôi.
Không muốn kinh hãi đến nàng, hắn không nói thêm nữa, môi mép trấn an mà nhẹ nhàng an ủi bên tai nàng: “Nàng chỉ cần để ý dưỡng tốt sức khỏe là được”.
Nhắm mắt thấp giọng thì thầm, đối với chuyện của hắn, nàng dù có lo lắng cũng không thể giúp một tay, cơn buồn ngủ đánh úp lại, không tự chủ được mà xê dịch thân mình vào trong lồng ngực của hắn.
Vết cười bên môi rung động, mắt thấy nàng chậm rãi ngủ say.
Sau khi chặn dòng chảy của quốc khố, bước tiếp theo, nên bắt tay vào cướp lấy binh quyền rồi.
Cuộc đời này hắn sẽ không để cho thiên hạ trong ngực phải một lần nữa chịu khổ bị người ta đầu độc, ở trên đỉnh đầu của Bạch Thế Phi hắn, tuyệt không cho phép bất cứ uy hiếp nào tồn tại, cho dù có cũng chỉ có thể là —— Càn Khôn Huyền Hoàng, lãng nhật thanh thiên.