Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 71: Phục nghe mái hiên mưa rơi bề bộn




Mấy ngày liền mưa to, mái hiên nhà ướt sũng như chưa bao giờ ướt đến vậy, trong Bạch phủ ngoại trừ một vài nô bộc và tỳ nữ thay phiên nhau ra ngoài làm việc còn lại đều bị màn mưa liên tục không dứt vây nhốt lại không thể đi đâu, lúc nhàn hạ từng tốp năm tốp ba tụ họp lại ở trong phòng, cùng với tiếng mưa lộp bộp rơi trên lá chuối ngoài cửa sổ hùa nhau tán gẫu.
“Trụy tử, khí sắc của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi đó”. Vãn Lộng cười đùa nói.
“Nàng ấy có thể không tốt sao? Mỗi ngày ba bữa uống canh bổ, nuôi dưỡng đến mức giống như chỉ ăn ăn ngủ ngủ mà thôi, ngươi không thấy nàng ấy đã đầy thịt thừa khắp người rồi à”. Vãn Tình mở miệng nói móc, tiếp theo lại phàn nàn, “Các ngươi nói Vãn Ngọc thật ra đã đi đâu vậy hả? Hôm nay cũng đâu phải phiên trực của nàng ấy, trời mưa to như vầy mà cả bóng người cũng không thấy đâu, công việc gì mà kỳ vậy”.
Thượng Trụy từ tốn đáp, “Ngươi quản nàng ấy làm gì, đến lúc trở về nàng ấy tự nhiên sẽ hiểu cần phải về thôi”.
Khóe miệng Vãn Lộng giật giật, chần chừ nhìn mắt Thượng Trụy, giống như lời đã ra đến bên miệng, lại không biết có nên nói ra hay là không nói sẽ tốt hơn.
Đáy mắt lóe lên, Thượng Trụy cười cười, “Sao vậy, giờ ta là người ngoài hay Vãn Tình là người ngoài? Ngươi có chuyện gì khó nói hả?”
“Hôm qua lúc ta đến phòng quản sự, trùng hợp gặp Thương quản sự và cháu trai của bà ấy, tuy là tiếng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng lúc đi ngang qua họ ta vẫn nghe được một chút, bọn họ dường như đang cãi nhau, có chút không ai chịu nhường ai”.
Vãn Tình hiếu kỳ nói: “Bọn họ cãi nhau vì cái gì? Vì Trụy tử sao?”
Thượng Trụy nghiêng đầu liếc nàng ấy: “Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ta chứ”.
Vãn Lộng chần chừ nửa ngày: “Không phải Trụy tử, ta mơ hồ nghe bọn họ nói đến tên Vãn Ngọc”.
“Ngươi nói gì?!” Vãn Tình giật mình trừng lớn mắt.
“Bọn họ ——” Vãn Lộng bỗng nhiên im miệng, sắt mặt xấu hổ vô cùng.
Thượng Trụy phản ứng nhanh nhất, lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, chỗ cánh cửa có một góc váy áo, Vãn Ngọc đang đứng ở đàng kia, có thể là lúc vào cửa vừa vặn nghe tiếng Vãn Lộng nói chuyện, thoáng cái tiến thối không xong, sắc mặt bởi vì thẹn thùng cực độ mà có hơi trắng bệch.
Vãn Tình nhảy dựng lên, kinh hãi mắng: “Ngươi cái tên chết tiệt này mau nhanh chân vào đây nói rõ ràng cho ta!”
Vãn Ngọc không nhúc nhích, chỉ quan sát Thượng Trụy, vẻ áy náy cực điểm còn mang theo chút ít nhát gan.
Thấy nàng ấy cúi đầu, vô cùng bất an mà xoắn vội mười ngón tay, Thượng Trụy cảm thấy có chút buồn cười, mở miệng mời đến: “Ngươi vào đây đi”.
Lúc này nàng mới xê dịch bước vào trong.
Vãn Tình gấp quá, bước lên mạnh mẽ kéo nàng ấy tới: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta ——” Vãn Ngọc khàn giọng, một câu nghẹn ở cổ họng không biết làm sao nói ra thành lời, vành mắt đỏ hồng, cắn môi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thượng Trụy, “Ta thực sự không muốn giấu các ngươi, bản thân ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ —— sẽ ——”
“Sẽ cái gì chứ! Gấp chết người rồi!” Vãn Tình buồn bực gọi.
“Ngươi yên lặng chút đi”. Thượng Trụy liếc nàng ta một cái, lại nhìn sang Vãn Ngọc, chậm chậm nói, “Ngươi không phải là đã thích Đinh đại ca rồi chứ?”
“Hôm lễ Đoan Ngọ ngươi đi tìm hắn muốn từ hôn, ta thấy hắn đau lòng đến vậy, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức không đành lòng, mới đầu chỉ muốn an ủi hắn một chút thôi”. Cũng không biết Vãn Ngọc là bị ép buộc đến bối rối, hay là bị lộ chuyện mà hoảng hốt lúng túng, lúc thốt lời ra cũng không lựa được lời: “Ngươi sớm đã là người của Công tử rồi, biết rõ không có khả năng ở cạnh hắn, nếu không phải ngươi đem hắn ra làm tấm khiên, thì cũng đâu đến mức ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.