Lúc Yến Nghênh Mi từ trên núi trở về, Thượng Trụy đã cùng Vãn Lộng chuyển vào ở trong Đệ Nhất Lâu.
Cúi đầu phất khăn thêu, bước chân đi như ngọc.
Bóng trăng pha lẫn ánh đèn, nhẹ vẽ lên màn trướng, Bạch Thế Phi nửa tựa vào bình phong trước giường, đôi mắt như nước nhìn theo Thượng Trụy tới lui bốn phía trong phòng, cho đến khi nàng ngồi xuống bên mép giường, cũng không biết có phải vì mang thai hay không, chỉ cảm thấy người trước mắt mong manh như tơ mỏng, hương thơm xoay chuyển, đôi chân mày ngây ngô thu lại ý cười trên môi, chẳng biết từ lúc nào dung nhan đã lặng lẽ tăng thêm một phần đẹp đẽ như hoa, dường như càng ngày tư thái yểu điệu càng lộ rõ.
Uống được một nửa canh sâm trong chén, thấy hắn lười biếng sảng khoái nhìn chằm chằm vào mình, cái thìa trong tay Thượng Trụy đang đặt bên chén, lập tức đưa tới môi hắn.
Hắn nhấp nhẹ môi lên cạnh thìa, cười: “Cái này là nấu cho nàng”.
“Ta uống ngán rồi, khổ đến đòi mạng”.
Bàn tay qua lại vuốt ve phần bụng hơi lồi lên của nàng, hắn thấp giọng giễu cợt: “Nàng so ra còn kém đứa nhỏ của ta, nó dường như không ngại khổ”.
Nàng liếc nhìn hắn một cái: “Đứa nhỏ của chàng báo mộng cho chàng biết à?”
Bát canh đang được đổ vào cổ họng thiếu chút nữa bị ho ra, hắn cong môi đẹp: “Tiểu Trụy”.
“Ừ?”
Hắn dừng một chút, lại nỉ non khẽ gọi: “Tiểu Trụy.”
Thìa súp lại được nhét vào trong môi của hắn lần nữa, chặn lời gọi hồn của hắn.
“Ta thích nàng”. Vừa hớp một ngụm canh khóe mắt vừa lén nhìn dung nhan của nàng.
Má nàng hơi ửng đỏ, dưới ánh mắt si mê quấn quýt của hắn lặng lẽ xấu hổ, xoay đầu đi.
“Tiểu Trụy.” Hắn vẫn không thôi hy vọng.
Nàng quay đầu trở lại, ánh mắt lườm hắn bắt đầu không còn kiên nhẫn.
“Nàng yêu thích ta không?”
Đôi má hơi ửng hồng thoáng chốc trắng như được bôi phấn, nàng gần như cầm lấy chén canh chắn ở trên miệng của hắn.
Thật khổ, hắn nhíu mày.
“Tiểu Trụy.”
Nàng lập tức chặn lời hắn: “Không cho nói nữa! Uống nhanh lên!”
Ủy khuất mà nhìn nhìn nàng, kỳ thật hắn bất quá chỉ muốn hỏi: “Ta có thể ăn một viên đường hay cục kẹo được không?”
Giọng điệu rất là u oán vì bị ngược đãi.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, cắn cắn hàm răng, đi lấy trái cây trên bàn cho hắn: “Ừ!”
Thấy nàng có vẻ hơi bực mình rồi, hắn ngừng trêu chọc lại một chút, cười cúi đầu tập trung uống canh, nàng vừa mới thở nhẹ một hơi, ai ngờ ——
“Tiểu Trụy.” Hắn đã lại gọi.
Nàng cầm trái cây trong tay đưa tới trước mặt hắn.
“Nàng yêu thích ta không?”
Nàng cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi, chỉ cần hắn nói thêm một câu nữa thôi, nàng hẳn sẽ dạy cho hắn đẹp mặt! Chột dạ mà né tránh ánh mắt căm tức của nàng, hắn thầm cười trong lòng, trượt người xuống, dựa tới bên người nàng và đứa nhỏ.
Lại cúi đầu thì thầm gọi: “Tiểu Trụy.”
Nàng rũ mắt nhìn hắn, lập tức đề phòng.
Đằng sau vẻ mặt đề phòng, lại mơ hồ có thể thấy được một chút thần sắc ngọt ngào không che giấu được.
Hắn mỉm cười: “Thổi một khúc cho ta nghe đi.”
Thấy hắn không trêu cợt nữa, nàng thả lỏng sắc mặt, lấy cây sáo tới, “Muốn nghe cái gì?”
Hắn khép lại mi dài, vẻ tươi cười không dứt: “Như cũ, nàng yêu thích ta”.
Trên mặt rốt cục nhịn không được, bị hắn trêu chọc lại nhẹ nhàng thản nhiên cười, nàng đưa tay đẩy đẩy hắn: ” Nhưng ta có chuyện đứng đắn muốn nói với chàng”.
“Không nghe, ta chỉ thích nghe chuyện không đứng đắn thôi”. Đầu ngón tay đùa mà khêu khêu cằm của nàng.
Nàng nửa bực mình nửa xấu hổ đánh hắn vài cái: “Ta muốn giúp Vãn Ngọc chuộc khế ước bán thân, chàng đi khuyên Tam quản gia nhé, để bà ấy đồng ý chuyện hôn sự của Đinh đại ca và Vãn Ngọc, có được hay không?”
“Được thì được, chỉ là tiền này của nàng không thể tùy tiện chi ra”.
“Có gì không ổn sao?”
“Mỗi người trong phủ đều là người quỷ người tinh, nhân từ nương tay của nàng mà truyền ra, chỉ e ngày sau mặc kệ chuyện lớn nhỏ gì đều sẽ có người tới cầu xin nàng, đến lúc đó nàng chắc chắn tránh không khỏi bị họ quấy nhiễu”.
Một Bạch phủ to như vậy, nhiều người nhiều chuyện phức tạp, quan hệ phiền phức, thân là chủ mẫu nếu đơn thuần tốt bụng thường thường sẽ làm hư mất quy củ, nếu muốn trong phủ được ổn định lâu dài, thực sự phải cần chút thủ đoạn cùng kỹ xảo để quản lý, quan trọng nhất là phải làm thế nào để xử lý sự việc được công bằng, để tất cả mọi người đều ngoan ngoãn làm việc.
Thượng Trụy nghe hắn nói xong, thần sắc theo đó có chút đăm chiêu, dần dần thì hiểu ra: “Ta hiểu rồi, chờ Thiệu quản gia thăm người nhà xong trở về, ta sẽ cẩn thận bàn bạc với ông ấy”.
Bạch Thế Phi tán thưởng cười cười: “Ngọc thô có thể khắc đây”. Một tay gối ở sau đầu, một tay ôn nhu dán lên phần bụng của nàng chậm rãi vuốt ve, lên tiếng nói, “Sau này mọi việc trong phủ không cần phải hỏi ý kiến ta, nàng cứ thương lượng với Thiệu Ấn xử lý là được… Chỉ cần đừng mệt mỏi đứa nhỏ của ta thôi”.
Nàng bật cười, bàn tay nhỏ bé che ở trên mu bàn tay của hắn, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác yêu thương của tình mẫu tử.
Từ lúc nàng được Đặng Đạt Viên khích lệ chuyển vào ở trong Đệ Nhất Lâu, nàng gần như không hề lo lắng mà đáp ứng, lúc trước một thân một mình ở trên núi Đại Hưng An có thể nói là chỉ làm việc theo cảm tính, hiện thời thì nghĩ rằng trên đời này bất luận chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng đứa nhỏ trong bụng, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể cố gắng đi tiếp đảm bảo không có chuyện gì sai sót xảy ra.
Lại nói sau buổi phân tranh ngày ấy, Hạ Nhàn Phinh liền tự giam mình trong Hoán Châu Các đóng cửa không ra ngoài, chỉ sai Chiêu Đề âm thầm đến hỏi Bạch Thế Phi, thật ra cái túi thơm tơ vàng kia đã xảy ra chuyện gì.
Bạch thế Phi chân thật trả lời túi thơm này là hôm tiết Đoan Ngọ bị Trương Lục Dạng mạnh mẽ cướp đi, quả thật rất áy náy, không ngờ Trương Lục Dạng lại ngây thơ như vậy, đem ném vào bụi cỏ dại, sau đó hắn lại lệnh cho cửa hàng trân châu đưa đến Hoán Châu Các rất nhiều Trâm ngọc cài tóc, coi như là muốn tạ lỗi với Hạ Nhàn Phinh.
Hạ Nhàn Phinh nghe xong câu trả lời cảm thấy Trương Lục Dạng quả thực có thể gây ra loại chuyện này, liền tin tưởng hắn không nói dối, biết rõ Bạch Thế Phi không tặng túi thơm cho Thượng Trụy ít nhiều cũng giúp cho lòng nàng thoải mái hơn một chút, nhưng nghĩ đến mặc kệ mình dụng tâm thế nào, bỏ ra bao nhiêu tình ý, toàn bộ đều như đem đá ném vào biển rộng, chỉ cảm thấy như khổ sở thấm vào tận tim, đến lúc nghe Thượng Trụy đã chuyển vào ở trong Đệ Nhất Lâu thì tuyệt vọng lại càng tăng cao.
Đêm xuống, nàng chấp bút viết một lá thư, phân phó Chiêu Đề hôm sau đưa vào trong cung.
Còn chưa yên tĩnh được mấy ngày, đến đầu tháng bảy, trong Bạch phủ lại một lần nữa truyền ra tin tức trọng đại.
Bạch Thế Phi và Tam phu nhân Trương Lục Dạng bởi vì vợ chồng không hòa hợp, được quan phủ phán quyết chấm dứt hôn nhân, ngày hôm ấy văn tự phán quyết được đưa ra Trương Lục Dạng liền ôm lấy túi đồ dẫn theo Mạc Ngôn đi mất, trước khi đi nàng để lại cho Thượng Trụy và Hạ Nhàn Phinh mỗi người một phong thư.
Thư của Thượng Trụy nói rằng: “Trải qua con mắt quan sát kỹ lưỡng lợi hại của bổn đại tiểu thư, ngươi nhất định là một mụ đàn bà chanh chua”. Lại dặn dò Thượng Trụy phải ngàn theo trăm thuận với Bạch Thế Phi, tuân theo tam tòng tứ đức cho tốt, nếu sau này để nàng ấy biết được Bạch Thế Phi lại vì nàng mà đau lòng, lập tức sẽ cho người nửa đêm đến lấy đầu nàng.
Thư của Hạ Nhàn Phinh lại nói: “Trải qua con mắt quan sát kỹ lưỡng lợi hại của bổn đại tiểu thư, ngươi nhất định sẽ là loại đàn bà bị chồng bỏ”. Còn nói nếu ngày nào đó Hạ Nhàn Phinh bị Thượng Trụy đuổi ra khỏi Bạch phủ, không cần e ngại cứ đến Tần Châu tìm nàng nương nhờ, nàng sẽ thật tốt bụng hào phóng mà nuôi dưỡng Hạ Nhàn Phinh, như vậy thì, mỗi ngày nàng sẽ có tri kỷ cùng nàng nói xấu Thượng Trụy.
Thượng Trụy xem mà dở khóc dở cười, Hạ Nhàn Phinh thì tức giận đến mức xé nát lá thư thành phấn vụn ngay tại chỗ, trong lòng tích tụ đủ loại mà không chỗ phát tiết, bắt bặp được nô tài nào có nửa chút sai lầm đều sẽ một phen đánh chửi, mỗi ngày trong đêm dài khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, trong Hoán Châu Các thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng khóc lóc rên rỉ được đè nén, khiến ai nghe thấy cũng động lòng trắc ẩn.
Từ đó về sau, Bạch phủ thiếu đi vị Tam phu nhân nghịch ngợm hay gây sự.