Gã đàn ông mặt bặm trợn, phía dưới mắt có vết sẹo dài, khắp người xăm kín mít lên tiếng:
"Này nhóc! Tránh ra chỗ khác chơi! Đừng có đứng đây làm kì đà cản mũi!"
Xuyến Chi lạnh lùng nhìn gã đàn ông: "Nhóc? Đang nói ai đấy?"
"Tao nói mày đấy! Lẽ tao nói tao? Ranh con! Tránh ra nhanh lên! Nhà ông còn bao việc!" Gã đàn ông to họng quát lên.
Con sói trong người Xuyến Chi được dịp lại sục sôi, thúc đẩy bản tính ngạo nghễ của cô dâng cao. Không nhiều lời cô xoay người tung chân phải lên giáng một cú đá thật mạnh vào đầu gã đàn ông khiến hắn lùi lại hơn sải chân.
"Máu! Chảy máu kìa đại ca!" Hai gã còn lại lấp bấp nói.
Máu chảy ròng từ trên mặt rồi đến cầm, sau đó nhỉu lên áo khiến gã đàn ông điên tiết lên.
"Aaa con khốn! Mày chết chắc rồi!"
Gã quát lên tay cùng lúc vung thẳng ra. Xuyến Chi đứng yên không thèm phản xạ, định rằng tung đòn cuối cho hắn bẹp dính xuống đất. Nào ngờ chưa kịp xuất chiêu thì Kỳ Thiên từ đâu bay đến trước mặt cô. Hắn đưa bàn tay chụp lấy nắm đấm của gã đàn ông bóp thật chặt và vặn ngược ra sau.
Gã đàn ông đau đớn hét lên: "Aaaa! Xin tha cho tôi! Lần sau tôi không dám nữa!"
Hai gã kia sợ hãi cũng quỳ xuống lạy tới tấp. Kỳ Thiên thả tay rồi đưa chân đạp mạnh vào mông gã một cái, gã ngã nhào ra trước mặt đập xuống đất gãy cả răng.
"Biến!"
Kỳ Thiên quát lớn, giọng đầy oai hùng.
Hai gã kia hớt hải chạy lại đỡ gã đàn ông rồi mỗi đưa đỡ một bên dìu bỏ chạy thục mạng.
Lúc này Kỳ Thiên quay người về phía Xuyến Chi, nhìn thấy mái tóc màu rượu vang của cô rất đẹp nên hắn đã tự đặt luôn biệt danh.
"Rượu vang lại đây!"
"Gọi tôi?" Xuyến Chi nghe gọi tên liền ngạc nhiên. Quái lạ tên cô đâu phải là Rượu Vang?
Kỳ Thiên nhìn Xuyến Chi cảm thấy có chút buồn cười: "Ngoài tôi với cô còn có ai ở đây?"
"Lại nhanh đi nào!"
Thấy Kỳ Thiên hối thúc thì Xuyến Chi từ từ đi lại nhưng vẫn hoang mang vì không biết hắn gọi cô đến gần để làm cái quái gì.
"Đưa điện thoại cô đây!"
"Để làm gì?"
"Thì cứ đưa đây!"
Kỳ Thiên chìa bàn tay ra còn Xuyến Chi cứ cảm thấy khó hiểu nên gặn hỏi lại. Nhưng rồi cô móc túi lấy chiếc iphone đưa cho Kỳ Thiên.
Cô nửa muốn đưa, nửa lại không nhưng chưa gì hắn đã nhanh tay giật lấy: "Lề mề thế nhờ!"
"Tách! Tách! Tách!"
Kỳ Thiên bật điện thoại bấm lia lịa xong rồi đưa lại cho Xuyến Chi.
"Đây là số điện thoại của tôi, sau này có khó khăn hay thiếu thốn gì thì cứ alo! Tôi sẽ không ngần ngại mà chạy đến giúp đỡ cô đâu."
Kỳ Thiên cúi thấp đầu kề sát mặt Xuyến Chi mỉm cười thì thầm nói. Sau đó hắn cho hai tay vào túi quần, mặt cứ nghênh nghênh lên, cười cười coi bộ đang rất tự hào và hãnh diện.
Lúc này Xuyến Chi đưa mắt nhìn qua lại cảm thấy thật nực cười. Cô dẫm chân thật mạnh xuống mui dày của Kỳ Thiên khiến hắn phải co chân lên vì thốn tận trời xanh.
"Aaaa! Cô làm gì thế hả?" Kỳ Thiên hét toáng lên nhảy tưng tưng vì đau.
Xuyến Chi đưa tay bóp mạnh vào cầm Kỳ Thiên khiến môi của hắn chu ra như con cá nóc. Hai mắt hắn mở to tròn xoe như con nai vàng ngơ ngác.
"Tưởng mình là ai? Bà đã cứu cho một mạng không có lấy một câu cảm ơn mà còn tỏ vẻ. Tiền bà đây không thiếu ok!"
Xuyến Chi kề mặt xuống khẽ nói, ánh mắt như gươm sắc. Dứt lời cô thả tay cái roẹt hất mặt hắn sang một bên rồi quay người bước đi, tư thế hiên ngang như một vị thần..
"Này cái con nhóc kia!"
Kỳ Thiên ngước mặt quát, mắt nhìn sang phải rồi sang trái, há hóc mồm, cười không ra cười mà khóc cũng chẳng ra khóc. Mặt thì đỏ như trái ớt, hắn tức muốn học máu. Kỳ Thiên cứ ngỡ tiền giải quyết được tất cả. Lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân lại chê tiền. Chê tiền cũng tạm gác sang một bên đi. Một chàng trai giàu có, đẹp trai, phong độ như hắn chẳng lẽ không thu hút được cô hay sao? Quá vô lí!
* * *
Biệt thự nhà họ Phan.
Xuyến Chi lê chân về đến nhà. Đèn đã tắt chỉ còn ánh sáng mờ trân từ những quả đèn pha lê đang phát ra. Cô chậm rãi bước lên cầu thang, người mệt uể oải, giờ đây cô chỉ muốn vào phòng tắm một cái cho mát rồi lăn cuộn tròn vào chăn ngủ một giấc.
"Ông coi tôi là gì?"
Bất chợt có tiếng hét lên, cô vội lùi lại núp sau cánh cửa phòng. Cửa he hé cũng đủ để thấy cảnh tượng bên trong. Mụ cáo già nắm chặt tay, ả hét lên, nước mắt rơi xuống, khuôn mặt vừa tức giận vừa thảm thương của ả khiến Xuyến Chi cảm thấy hả hê vô cùng.
"Suốt mười mấy năm qua tôi hết lòng vì cái gia đình này nhưng ông có bao giờ coi tôi là vợ chưa?"
"Câm miệng!"
Phan Mạnh Vũ đang gỡ dỡ chiếc cà vạt trên cổ nghe thấy những lời nói của ả ta bỗng quay ngoắt lại, hai mắt đỏ ngầu, mặt đằng đằng sát khí lớn tiếng quát khiến ả giật mình lùi lại vài bước.
Ả nghiến răng càng lấn tới tuôn ra những lời nói ghen tức, câm hận, ánh mắt ả ta nhìn Phan Mạnh Vũ chứa đầy yêu thương đồng thời cũng chứa đầy oán hận.
"Ông còn đem cả đứa con rơi đó về đây để nuôi nấng, nó khiến tôi thấy chướng tai gai mắt! Tôi hận không thể nghiền nó ra hàng trăm mảnh!"
Vì yêu nên mới sinh ra hận và đó cũng là cái giá của sự tham lam, cướp lấy những gì vốn dĩ không thuộc về chính mình.
"Tôi bảo bà câm miệng!"
Phan Mạnh Vũ tức điên tay đập mạnh xuống chiếc bàn cạnh giường làm mặt bàn rung chuyển, ly nước văng lên rồi rớt xuống đất vỡ tan, mãnh vỡ thủy tinh bắn ra xung quanh, nước văng tung tóe tràn khắp sàn nhà.
Đột nhiên tay ông ôm chặt lấy ngực, hơi thở dồn dập, choáng váng ngồi phịch xuống giường và ngã ra sau ngất.
"Trời ơi! Mình làm sao thế? Người đâu? Người đâu?"
Xuyến Chi đứng bên ngoài hốt hoảng chạy vào đỡ lấy Phan Mạnh Vũ: "Còn không mau gọi bác sĩ Đức!"
Lý Nhã Kim lật đật chạy lại bàn vớ lấy chiếc smartphone, tay run cầm cập đến nỗi muốn rớt cái điện thoại xuống đất.
"Bác sĩ Đức đến nhà tôi gấp!"
* * *
Bác sĩ Đức khám cho Phan Mạnh Vũ xong thì Xuyến Chi đã đặt câu hỏi ngay.
"Cha tôi có sao không bác sĩ?"
"Chủ tịch Vũ có chứng bệnh tim cô nên lưu ý, không nên để chủ tịch kích động mạnh, nếu không hậu quả khó lường."
Bác sĩ nói xong cúi đầu chào rồi rời đi.
Phan Mạnh Vũ mở mắt, chập chờn thấy bóng dáng con gái ông thều thào gọi: "Xuyến Chi!"
"Cha cảm thấy ổn không?"
Xuyến Chi vội đi đến, ánh mắt tràn đầy âu lo.
"Cha không sao."
Phan Mạnh Vũ nắm lấy đôi tay nhỏ bé, mềm mại của con gái nhẹ cười. Nụ cười ấy càng làm lòng cô thêm thắt lại.
Lý Nhã Kim è dè từ từ tiến lại giường với vẻ mặt ân hận. Ả ta cứ cúi gầm mặt xuống đất không dám ngẩng lên.
"Mình à tha lỗi cho tôi! Tôi không biết mình bị như vậy. Nếu không tôi chẳng dám chọc mình nổi giận đâu, làm ơn tha lỗi cho tôi!"
Ả chấp hai tay loại xoa xoa tỏ vẻ mặt tội nghiệp, đáng thương, hai mắt ngân ngấn lệ.
"Ra ngoài!"
Phan Mạnh Vũ giọng trầm thấp, ông không muốn nhìn thấy mặt của mụ đàn bà này thêm giây phút nào nữa.
Lý Nhã Kim thấy Phan Mạnh Vũ có vẻ căng thì không dám nói gì nữa. Gương mặt buồn rười rượi, ả lui ra khỏi phòng và không quên liếc xéo Xuyến Chi một cái cho bỏ ghét.
* * *
Khoảng vài tuần sau.
Dương Bách là tập đoàn thời trang xa xỉ còn Phan Nhân lại là tập đoàn trung tâm thương mại. Cả hai tập đoàn đều vô cùng lớn mạnh. Trong một lần gặp mặt ký hợp đồng, Dương Thành Gia đã thăm dò ý của Phan Mạnh Vũ về việc kết thông gia hai nhà. Chính vì là hai tập đoàn kinh tế phát triển bậc nhất nên không tránh khỏi bị những tập đoàn khác ganh ghét, cạnh tranh, hãm hại. Một người giỏi giang cách mấy cũng chưa chắc thắng nổi hàng trăm, hàng ngàn kẻ tiểu nhân.
Tiểu nhân thì luôn rình rập trong bóng tối, không thể đề phòng hết được. Vận dụng ưu điểm này để liên thông hai tập đoàn lại với nhau, vừa giữ vững được địa vị, lại vừa thúc đẩy công ty ngày càng phát triển. Chính vì như vậy Phan Mạnh Vũ đã không đắn đo mà chấp nhận ngay. Ông và Dương Thành Gia đã bàn tính ngày để hai bên gia đình gặp nhau.
* * *
Lý Nhã Kim sau khi nghe điện thoại xong liền kéo tay Kim Yến vào phòng.
"Kim Yến đi thay đồ! Trang điểm cho thật đẹp! Hôm nay nhà họ Dương sẽ đến nhà chúng ta dùng cơm. Trợ lý An mới báo là cha con đã đồng ý kết thông gia với nhà bên đó rồi."
"Nhà họ Dương chủ tập đoàn thời trang xa xỉ phải không mẹ?"
Kim Yến hai mắt ngạc nhiên gặn hỏi.
"Chứ còn gì nữa?"
"Dị là hai anh em Kỳ Thiên và Khải Lâm cũng đến. Trời ơi! Sướng quá đi mất!"
Kim Yến hét lên nhảy tưng tưng vui sướng tột độ. Tâm hồn bay bổng, ả tượng tưởng cảnh hai chàng trai sẽ vì ả mà tranh giành, chiến đấu quyệt liệt.
Lý Nhã Kim nôn nóng thúc giục: "Còn đứng ngây ra đó làm gì mà không mau đi thay đồ?"
"Ấy phải nhanh lên mới được."
Kim Yến vội chạy đến mở toang tủ quần áo ra.
"Bộ này được không mẹ?"
"Bộ này thì sao?"
"Còn bộ này?"
Ả lục tung cả tủ lên, bộ nào cũng lôi ra mặc thử. Cuối cùng ả đã dừng lại ở chiếc đầm màu hồng phấn với kiểu dáng xếp ly công chúa, nhấn nhá cổ thắt nơ cách điệu.
Xong phần trang phục, Kim Yến ngồi vào bàn trang điểm, còn Lý Nhã Kim đứng phía sau thắt tóc cho ả ta.
"Tuy hai anh em nhà họ Dương đều đẹp trai, phong độ nhưng con lại thích anh Kỳ Thiên hơn, lát nữa mẹ phải giúp con đấy!"
"Mẹ biết rồi."
Kim Yến cầm thỏi son, ả chu mỏ trét trét lên và nói: "Con Xuyến Chi nó có biết chuyện này không mẹ?"
"Con yên tâm, nó chưa biết gì hết. Đợi lát nhà họ Dương đến thấy bộ dạng bê bối của nó thì ai mà chịu rước nó về làm dâu haha!"
Lý Nhã Kim nói xong cười sảng khoái, ánh mắt nham hiểm của hai mẹ con ả in hằn trên tấm gương.