Xuyến Chi Trong Gió​

Chương 4: Một Chữ Duyên



Xuyến Chi đang nằm trong phòng đọc sách, nghe tiếng "cộc cộc" nên bước đến mở cửa.

"Có chuyện gì thế dì Lam?"

"Cô chủ, ban nãy bà chủ có nói lát nữa nhà họ Dương đến dùng cơm, chọn vợ cho hai cậu chủ. Bà bảo chuẩn bị nhiều món ăn để đãi khách, còn dặn tôi không được nói cho cô chủ biết để cô bẽ mặt trước mọi người. Nhưng tôi không nỡ làm vậy, cô mau đi chuẩn bị đi, họ sắp đến rồi." Nói xong dì Lam cúi đầu bước ra đóng cửa phòng lại.

Xuyến Chi không ngờ Lý Nhã Kim vẫn luôn rắp tâm hãm hại mình. Mười mấy năm trôi qua ả ta vẫn không buông tha cho cô. Nếu đã thế thì cô sẽ không để cho hai mẹ con ả đạt được ý nguyện. Hôm nay cô nhất định sẽ khiến cho hai mẹ con ả tức lồng lộn một phen.

* * *

Mười tám giờ tối nhà họ Dương đã đến nơi. Cả ngày nay trong nhà khá bận rộn cho việc dọn dẹp, trang trí, chủng bị các món ăn để tiếp khách. Phan Mạnh Vũ niềm nở chào đón mời cả gia đình họ Dương vào nhà, đi kề cạnh là Lý Nhã Kim và Phan Kim Yến.

* * *

Tại Phòng ăn.

Phòng ăn thiết kế không gian mở, phong cách thiết kế nội thất hiện đại, thông thoáng, tiện nghi. Các món ăn đã được bày trí bắt mắt và sang trọng trải dài từ đầu đến cuối bàn. Bộ bàn ăn thiết kế nổi bật và thu hút ánh nhìn bởi tính hiện đại và vô cùng mới mẻ gồm mười ghế ngồi với đèn thả trần độc đáo mới lạ có hình dáng tổ chim, khuếch tán ánh sáng rộng và chân thực, đảm bảo nguồn sáng tốt nhất cho bữa ăn thêm phần hấp dẫn.

"Không ngờ biệt thự nhà họ Phan lại đẳng cấp như vậy! Thật là mở rộng tầm nhìn!"

Dương Thành Gia quan sát chung quanh rồi tấm tắc ngợi khen.

Phan Mạnh Vũ cười khiêm tốn: "Anh quá khen, nhiêu đây có là gì so với nhà họ Dương."

"Giới thiệu với anh đây là hai đứa con nhà tôi, đứa lớn tên Khải Lâm, đứa nhỏ là Kỳ Thiên."

Dương Thành Gia giới thiệu từng người con trai, Khải Lâm và Kỳ Thiên nghe nhắc đến tên cũng lễ phép đứng dậy chào. Kỳ Thiên không hứng thú ngay từ đầu nhưng vì bị đe dọa sẽ khóa hết thẻ ngân hàng và thu hồi xe nên bắt buộc hắn phải lết xác đến đây. Mặc dù không có nhã hứng nhưng cũng phải giữ thể diện cho nhà họ Dương. Còn phần Khải Lâm thì từ nhỏ đến lớn cha mẹ nói sao anh đều nghe theo nên cũng không có ý kiến hay phản bác.

Lý Nhã Kim mồm miệng lanh như tép chưa gì đã nịnh nọt khen phu nhân nhà họ Dương (Đặng Diệp Phi) để lấy lòng. Nhưng có lẽ vị phu nhân này nhìn sơ qua là đã biết mánh khóe của ả ta nên từ thái độ đến cách cư xử cho thấy bà ấy cũng không ưa gì Lý Nhã Kim.

"Phan Kim Yến là con gái tôi. Kim Yến mau đứng dậy chào hai bác và hai anh đi con!"

Phan Mạnh Vũ chưa kịp giới thiệu thì Lý Nhã Kim đã nhanh mồm hơn. Kim Yến nghe mẹ gọi tên liền đứng dậy vén tóc, yểu điệu, thục nữ cúi đầu: "Dạ con chào hai bác ạ."

Phan Mạnh Vũ nhìn quanh tìm kiếm: "Còn Xuyến Chi? Con bé đâu?"

Lý Nhã Kim trong bụng thầm cười: "Ban nãy em có nói rồi mà con bé bảo không muốn xuống. Em cứ tưởng nó đùa cho vui, ai ngờ.."

Ả nói dối một cách trắng trợn và rất đắc ý vì ả nghĩ Xuyến Chi vẫn chưa hay biết chuyện gì.

"Ai bảo thế?"

Bỗng một giọng nói trong trẻo, yêu kiều thốt lên. Mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía cầu thang. Xuyến Chi từ trên bước xuống. Những chiếc đèn pha lê thả trần chiếu sáng giúp soi rõ vẻ đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu của cô. Dáng người nhỏ nhắn thanh mảnh, làn da như tuyết. Trên người cô diện chiếc váy trắng tinh khiết với thiết kế tay choàng ren trễ vai, họa tiết tinh tế, sang trọng, giúp cô phô ra bờ vai thon thả, nuột nà và mảnh khảnh.

Tuy không quá giản đơn nhưng cũng không quá khoa trương trong cách ăn mặc. Mái tóc ngắn gợn sóng màu rượu vang buông xỏa ngang vai kết hợp với mái thưa giúp cô trở nên đáng yêu hơn nhưng cũng không kém phần năng động và cá tính. Cô bước xuống từng bậc thang trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Kỳ Thiên và Khải Lâm như bị thần tình yêu nhắm trúng. Giờ đây trong mắt hai chàng trai chỉ có mỗi hình ảnh Phan Xuyến Chi. Cô bước đi dáng người uyển chuyển, thướt tha nhưng gương mặt vẫn toát ra sự lạnh lùng, băng giá, không chút hơi ấm.

Thấy cô Phan Mạnh Vũ mỉm cười: "Lại đây con!"

"Đây là con gái nhỏ của tôi, nó là Phan Xuyến Chi."

Phan Mạnh Vũ khi nhắc đến cô gương mặt có chút hãnh diện. Đương nhiên cô lúc nào cũng là niềm tự hào của ông.

Xuyến Chi cũng không thiếu phép tắc mà cúi đầu chào: "Con chào hai bác."

"Anh đúng là may mắn khi có đứa con gái xinh đẹp như thế này!"

Dương Thành Gia và Đặng Diệp Phi nhìn vẻ mặt rất có thiện cảm với Xuyến Chi, còn hết lời ngợi khen cô.

Xuyến Chi đi lại bàn kéo ghế ngồi đối diện Kỳ Thiên trong ánh mắt ghen ghét, đố kị của hai mẹ con Lý Nhã Kim. Chắc bọn họ hiện vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nhìn cái mặt như con cáo ngơ ngác là đủ biết rồi. Tính hại cô à? Không dễ đâu.

Kim Yến mặt mày nhăn nhó: "Sao mẹ nói nó không biết? Như vậy là sao?"

"Mẹ cũng không biết tại sao lọt đến tai nó được nữa. Rõ ràng đã căn dặn kĩ lắm rồi."

"Nào nào mọi người dùng cơm đi!"

Phan Mạnh Vũ niềm nở lên tiếng, sau đó gắp thức ăn cho vào chén Dương Thành Gia và Đặng Diệp Phi để mời khách.

"Kim Yến gắp thức ăn cho Kỳ Thiên đi con!"

Lý Nhã Kim lia mắt ra hiệu cho Kim Yến. Biết ý mẹ ả liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Kỳ Thiên. Nhưng vui thay Kỳ Thiên lại gắp miếng thịt trong bát mình đưa sang chén Xuyến Chi.

"Cô ăn nhiều vào!"

"Món này ngon nè!"

"Cả món này."

Sau đó hắn gắp thêm nhiều món cho vào chén cô. Hừ! Xuyến Chi có chút khó chịu nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười và gật đầu cảm ơn. Kim Yến bị một phen mất mặt trước hành động của Kỳ Thiên, hai mẹ con ả liếc Xuyến Chi muốn rớt cả con mắt ra ngoài.

Dương Thành Gia nhìn hành động của Kỳ Thiên mà lấy làm ngạc nhiên: "Hai đứa quen biết nhau sao?"

"Đương nhiên rồi cha." Kỳ Thiên đáp lại, mắt cứ nhìn Xuyến Chi cười cười.

"Ui da!"

Xuyến Chi đá mạnh vào chân Kỳ Thiên một cái khiến hắn khẽ hét lên. Ánh mắt mọi người liền hướng về hắn. Kỳ Thiên lập tức chuyển sang tươi cười xem như không có chuyện gì xảy ra, sau đó hắn lườm cô một cái, còn dơ tay dọa đánh.

"Cái con nhỏ này!"

Xuyến Chi nhếch môi cười giễu cợt xong gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai nhai..

"Cô ăn gì mà dính tèm hem thế?"

Kỳ Thiên cũng không chịu thua, hắn liền rút khăn giấy trong hộp lau miệng cho cô. Giọng nói ngọt như kẹo khiến cô muốn nổi cả da gà.

Ánh mắt ngẩn ngơ của hai bên gia đình lại dồn về phía hai người. Bỗng dưng Dương Thành Gia cười phá lên: "Xem ra hai đứa trẻ này đúng là có duyên phải không anh Phan?"

"Anh nói phải! Nào anh Dương cạn một ly!"

Phan Mạnh Vũ nói xong nâng ly rượu lên mời Dương Thành Gia. Hai người vui vẻ uống cạn ly rượu, xem ra rất hợp ý nhau.

Xuyến Chi nghiến răng lườm Kỳ Thiên, cô hận không thể bóp chết hắn, còn hắn thì nhìn cô cười hả hê.

Về phần Khải Lâm khi Xuyến Chi xuất hiện anh đã nhận ra cô. Anh không nghĩ lại trùng hợp như vậy. Khải Lâm nâng ly rượu nhấp vài ngụm, anh không biết phải nói gì nên cứ ngồi lặng im.

Đặng Diệp Phi nhìn toàn bộ thân hình của Xuyến Chi từ khuôn mặt, cử chỉ, quần áo, vóc dáng rồi hỏi: "Con bằng tuổi Kỳ Thiên và Khải Lâm hả?"

"Dạ con sinh viên năm nhất, nhỏ hơn hai tuổi thưa bác."

Đặng Diệp Phi gật đầu cười, ánh mắt rất hài lòng.

"Tôi có ý này. Nếu đã có duyên thì chi bằng cho chúng thành đôi, anh Phan thấy sao?"

Dương Thành Gia ngỏ ý hỏi Phan Mạnh Vũ.

Đột nhiên Lý Nhã Kim lên tiếng đổi hướng: "Tôi nghĩ nên để Xuyến Chi cặp với Khải Lâm, còn Kỳ Thiên với Kim Yến có lẽ hợp hơn, ý này không tồi phải không anh Dương?"

"À cái này.."

Lý Nhã Kim đi ngược với ý nghĩ của Dương Thành Gia nên ông có phần khó xử bởi từ đầu ông đã chấm Xuyến Chi cho Kỳ Thiên.

"Tôi thì nghĩ Kỳ Thiên hợp với Xuyến Chi hơn đó chị Kim." Đặng Diệp Phi cười khách khí.

Lý Nhã Kim nghe xong sắc mặt có hơi lệch sang nhưng vẫn cố mỉm cười thân thiện.

Bầu không khí có phần căng thẳng, thấy vậy Phan Mạnh Vũ liền giải vây.

"Tôi nghĩ nên thông qua ý kiến mấy đứa nhỏ cho công bằng."

"Anh Phan nói có lý! Ý mấy đứa như nào?"

"Con muốn cô ấy!"

Kỳ Thiên chỉ tay về phía Kim Yến sau đó lia sang Xuyến Chi khiến cô ả thêm phen mừng hụt. Kim Yến tức giận đứng phắt dậy định rằng bỏ lên phòng nhưng Lý Nhã Kim đã ngăn lại và ép ả ngồi xuống.

Xuyến Chi đang uống nước nghe Kỳ Thiên nói cô liền giật mình phun ngụm nước vừa uống văng khắp mặt hắn: "Phụt!"

"Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Cô hốt hoảng đứng dậy lấy khăn giấy chồm người sang lau nước cho Kỳ Thiên. Bởi có cha mẹ hắn ở đây nên cô phải tỏ ra lịch sự một chút. Nếu không bọn họ lại đánh giá cha cô không biết dạy con.

Trong lúc cô bất cẩn hắn thừa nước đục thả câu nắm lấy tay cô: "Cô cũng nghĩ như tôi phải không?"

Mọi người đang nhìn Xuyến Chi cảm thấy ngại vô cùng. Cô vội rút tay lại nhưng Kỳ Thiên vẫn cứ ghì chặt không buông.

"Bỏ ra!"

Xuyến Chi khẽ gằn giọng, mắt nhìn Kỳ Thiên tức giận nhưng hắn vẫn giữ chặt tay Xuyến Chi, hắn định dùng chiêu này để ép buộc cô.

"Đồng ý đi rồi tôi sẽ buông!"

Xuyến Chi sợ nếu không chấp nhận thì hắn lại giở trò gì đó nên đành đồng ý đại cho qua chuyện: "Được rồi tôi đồng ý, buông đi!"

"Cha mẹ cũng nghe rồi đó."

Kỳ Thiên nhìn sang Đặng Diệp Phi nhướng mày.

Đặng Diệp Phi hiểu ý con trai nên liền đưa ra ý kiến cuối cùng. Bà tác thành cho Kỳ Thiên và Xuyến Chi, Khải Lâm và Kim Yến. Ban đầu lúc mới đến bà đã không ưa Kim Yến. Nhìn sơ qua cũng không phải dạng tốt lành gì, với lại Kỳ Thiên do một tay bà nuôi nấng nên rất hiểu tính hắn. Bà biết hắn có tình cảm với cô nên cũng thuận nước đẩy thuyền.

Nói qua nói lại dù gì Khải Lâm cũng là con trai bà nên bà phải hỏi ý anh một tiếng để cho công bằng.

"Khải Lâm con thấy sao?"

"Cứ theo ý mẹ là được."

Mặc dù không muốn nhưng Khải Lâm lại không dám làm trái ý Đặng Diệp Phi nên anh buộc phải tuân theo. Ánh mắt anh nhìn Xuyến Chi có chút buồn. Từ nhỏ chưa bao giờ anh đi ngược với quyết định của Đặng Diệp Phi. Có thể nói anh là một đứa con ngoan rất vâng lời cha mẹ