Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 72: Sóng gió nổi lên




Bốn người thông qua thương nghị, cuối cùng quyết định, để Lê Ảnh Bắc trở về báo tin cho cha nàng.
Bọn hắn quân bộ tự nhiên có người liên hệ tín nhiệm, không cần bọn hắn quan tâm.
Bạch Trà Trà làm bộ từ trong xe, thực tế là từ trong không gian, lấy ra một chút đồ ăn thức uống cho Lê Thư Nam, để cho hắn ở phụ cận trốn đi.
Chờ bọn hắn đem Hàn Băng Vũ bắt lại, sau đó lại đến đây đón hắn.
Bạch Trà Trà cùng Tống Yến hai người lái xe về căn cứ trước.
Hai người trước đi đại sảnh nhiệm vụ đưa ra viên tinh hạch cấp hai trả nhiệm vụ.
Sau đó trở về chỗ ở.
Vừa trở về không được bao lâu, bánh nhân đậu cũng quay về rồi.
Bạch Trà Trà lúc này liền thưởng cho đại công thần một quả táo hồng làm phần thưởng như đã hứa, làm cho bánh nhân đậu sướng đến phát rồ luôn.
Nàng lại từ trong không gian lấy ra ba món ăn mặn một món canh, cùng Tống Yến một chỗ ăn cơm tối.
Trời tối người yên, chính là lúc làm chuyện xấu thời điểm.
Sau khi hai người một hổ nghỉ ngơi tốt, bánh nhân đậu dẫn đầu đi trước, đi dò xét những người kia ẩn thân địa phương.
Vậy mà lại giấu ở khu biệt thự căn cứ. Đúng là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Khu biệt thự chia làm hai khu nhỏ.
Một bên là chính khách, một bên là thương nhân.
Bánh nhân đậu dẫn bọn hắn đi bên chính khách.
Hai người trong lòng hiểu rõ.
Tống Yến xuất ra một tấm bản đồ nhìn một chút, bánh nhân đậu chỉ chính là khu chiếm diện tích lớn nhất, trang trí xa hoa nhất một tòa nhà, chính là Hàn Băng Vũ gia.
Đã trễ thế như vậy, trước cửa biệt thự vẫn sáng một chiếc đèn.
Nhìn kỹ, dưới đèn vậy mà có một nam một nữ đứng đấy.
Nam là công tử Hàn Băng Vũ ôn nhuận như ngọc quý.
Nữ là Bạch Nhã Ý, vốn dĩ giờ này nàng ta nên ở bên khu biệt thự thương nhân mới đúng.
Hai người không biết nói thứ gì, Bạch Nhã Ý cười đến run rẩy cả người.
Bạch Trà Trà ở xa như vậy vẫn còn nghe được tiếng cười lanh lảnh mềm mại của nàng ta.
Nhìn hôm nay thời cơ không tốt, Hàn Băng Vũ muộn như vậy còn chưa ngủ, bên trong khẳng định đề phòng nghiêm ngặt.
Bạch Trà Trà cùng Tống Yến đành phải mang theo bánh nhân đậu rút lui trước, tìm cơ hội lại tới sau.
-
Biệt thự Hứa gia.
Hứa Tử Uyên đang ngồi ở trên sàn nhà dựa lưng vào ghế sô pha ngẩn người.
Hắn cảm giác hắn gần đây rất không thích hợp.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại từ đoạn đường này đến nay, từ khi gặp được Bạch Nhã Ý cho tới bây giờ.
Từ lúc thức tỉnh Lôi hệ dị năng, khoảnh khắc lúc mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Bạch Nhã Ý.
Nàng ôn nhu quan tâm, nhu nhu nhược nhược, trong nháy mắt liền khơi dậy ý muốn bảo hộ của hắn.
Thêm nữa nàng lại là ân nhân cứu mạng hắn, hắn từ trong đáy lòng tràn ngập hảo cảm đối với Bạch Nhã Ý.
Thẳng đến lúc hắn cùng Bạch Nhã Ý ở chung trong đội ngũ, hắn cảm giác đối với Bạch Nhã Ý tựa hồ chậm rãi biến đổi, càng ngày càng bình thản.
Từ lúc có hảo cảm đến lúc xem nàng như phổ thông đồng đội, đều thay đổi một cách vô tri vô giác bên trong phát sinh.
Đến căn cứ về sau, Bạch Nhã Ý ở tại nhà hắn, mụ mụ hắn cũng rất thích Bạch Nhã Ý, bọn hắn quan hệ tựa hồ so với lúc đồng hành trên đường càng muốn tốt hơn nhiều.
Nhưng hắn lúc này cũng chỉ là xem Bạch Nhã Ý giống như muội muội mà đối đãi.
Thẳng đến đoạn thời gian trước, Hàn Băng Vũ không biết vì cái gì, đột nhiên bắt đầu theo đuổi Bạch Nhã Ý, còn bị hắn gặp được.
Hắn càng không biết bản thân như trúng cái gì, trong đáy lòng không khống chế nổi dâng lên cảm giác đố kị, giống như Hàn Băng Vũ đoạt đi nữ nhân hắn yêu dấu đồng dạng, cường thế đem Bạch Nhã Ý lôi đi.
Không thể chịu đựng cảnh Bạch Nhã Ý cùng Hàn Băng Vũ đứng chung một chỗ.
Hắn khống chế không nổi, luôn đối tốt với Bạch Nhã Ý, nhìn chằm chằm nàng rất căng, không cho phép nàng tiếp cận với Hàn Băng Vũ, để nàng thời thời khắc khắc đi theo bên mình.
Quả thực có chút giống cử chỉ điên rồ của những người luỵ tình.
Trần Văn Kha, Liêu Hiểu Vũ thậm chí ngay cả mụ mụ hắn đều cảm thấy hắn yêu Bạch Nhã Ý, cho nên mới giống như đang tranh giành tình nhân với Hàn Băng Vũ.
Nhưng chỉ có trong lòng hắn hiểu rõ, hắn không yêu, trong lòng của hắn cũng không có yêu Bạch Nhã Ý, nhưng hắn lại không cách nào khống chế được hành vi của mình.
Hắn đầu óc thanh tỉnh nhìn lại toàn bộ những việc gần đây hắn làm, đều là những cử chỉ, hành động ngay chính hắn cũng không thể lý giải nổi, hắn biết hắn nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi.
Hai ngày này hắn một mực tự giam mình ở trong phòng, ai cũng không gặp.
Ngay tại vừa rồi, bỗng nhiên cảm giác tim đập nhanh một trận.
Lại một lần nữa khống chế không nổi, muốn đi xuống lầu tìm Bạch Nhã Ý.
Tại lúc hắn cùng thân thể của mình đang đấu tranh thời điểm, khóe mắt liếc qua cửa sổ dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy Bạch Nhã Ý đang đi qua phương hướng Hàn Băng Vũ gia. Hắn lập tức minh bạch, loại cảm giác kỳ quái kia lại tới!
Vì khắc chế thân thể của mình làm ra những hành động điên rồ, hắn cắn răng phóng thích dị năng đối với chính mình, đem bản thân bổ cho gần chết. Thân thể trượt xuống dưới, bất lực nằm trên ghế sô pha, Hứa Tử Uyên cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
-
Hàn Băng Vũ đang vội vàng xử lý sự tình Dư tiến sĩ, không nghĩ tới Bạch Nhã Ý đã khuya như vậy rồi mà vẫn tới nhà tìm hắn.
Trong lòng hắn hơi có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới việc Bạch Nhã Ý là dị năng giả hệ chữa trị, đối với dị năng hệ độc như hắn có tác dụng phụ trợ rất lớn, lúc này liền có thêm mấy phần kiên nhẫn ứng phó nữ nhân này.
Nguyên bản lúc đầu hắn tiếp cận nàng chỉ vì muốn lợi dụng Bạch Nhã Ý đối phó với phái thương nhân.
Ngày đó hộ vệ mặt sẹo để hắn diễn cảnh tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, vì để hiệu quả càng thêm chân thật, hắn làm bộ vì cứu mỹ nhân mà bị thương, Bạch Nhã Ý quả nhiên thấy hắn như vậy phi thường kích động cùng cảm động.
Đồng thời dùng dị năng hệ chữa trị chữa thương cho hắn.
Cũng chính ở thời điểm này, hắn kinh hỉ phát hiện, những thương tổn do độc hệ dị năng tạo thành trên thân thể hắn vậy mà tất cả đều biến mất, đẳng cấp cũng ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Phát hiện này để hắn mừng rỡ như điên.
Dị năng hệ độc của hắn mặc dù lợi hại, nhưng có cái bất lợi trí mạng đó là độc kia không chỉ tổn thương địch nhân, mà còn thương tổn tới bản thân mình.
Cho nên hắn sẽ không tùy tiện sử dụng dị năng.
Có Bạch Nhã Ý hệ chữa trị liền không đồng dạng, hắn có thể không chút kiêng kỵ sử dụng dị năng của hắn.
Vậy hắn đương nhiên cũng không để ý, tốn hao chút thời gian cùng tinh lực, dỗ dành nữ nhân này để trị liệu cho hắn thêm một chút.
Nhìn nữ nhân này đối với hắn một dạng si mê ngu ngốc, nàng sẽ không thật sự cho rằng hắn coi trọng nàng đi?
A, ngu xuẩn! Thật dính người.
Tên phế vật Hứa Tử Uyên kia đâu, nữ nhân của mình mà cũng không giữ được, để cho chạy lung tung thế đó.
Aiiii phải nghĩ biện pháp để nữ nhân này cam tâm tình nguyện vì hắn bán mạng mới tốt.
-
Lê Ảnh Bắc thận trọng tránh đi cái khác bè cánh nhãn tuyến, rốt cục tại tâm phúc lão ba yểm hộ, về tới căn cứ.
Lê Đại Nho là thật sự ngã bệnh, nhưng nhìn thấy Lê Ảnh Bắc quay về, tinh thần hắn trong nháy mắt khôi phục một nửa.
Nghe nữ nhi kể xong chân tướng, Lê Đại Nho sắc mặt triệt để đen.
Hắn vẫn luôn biết phái chính khách cùng thương nhân dã tâm rất lớn, nhưng chỉ cần là có thực lực vì nhân dân vì quần chúng tốt, hắn đều có thể tiếp nhận.
Cho nên hắn vẫn luôn rất bao dung với hai phái này, cũng cho phép bọn hắn ở trong căn cứ phát triển thế lực của mình.
Nhưng không nghĩ tới bọn hắn không chỉ là dã tâm lớn, mà là phản loài người!
Đặc biệt là Hàn Băng Vũ này, nhìn xem ôn tồn lễ độ, không nghĩ tới mới là người đen tối và nguy hiểm nhất!
Đây là muốn đem quân bộ bọn hắn toàn bộ tiêu diệt, sau đó chiếm hữu toàn bộ căn cứ.
Kém một chút liền để bọn hắn đạt được ý nguyện, con cái của hắn đều bị bắt tới làm thí nghiệm, nhi tử hiện tại xíu chút nữa liền biến thành Zombie.
Ngay cả bản thân hắn cũng thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, bỏ mặc quyền lợi xói mòn.
Lê Đại Nho hối hận a!
Hắn kém một chút liền thành tội nhân quân bộ!
Lê Đại Nho tỉnh ngộ lại, hiện tại vẫn chưa muộn.
Liền ngay cả đêm triệu tập tâm phúc của mình họp, thương nghị kế hoạch tiếp theo.
-
A Thị căn cứ sóng gió nổi lên.
Số phòng 202 ở giữa không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Tống Yến ngay tại trong phòng của mình đánh quyền.
Hắn lợi dụng hệ Điện rèn luyện gân cốt bản thân, gia tăng cường độ cơ bắp cùng độ mềm dẻo.
Tăng lên mình lực lượng cùng tốc độ.
Hắn không phải hệ lực lượng, toàn bộ nhờ sức chịu đựng cùng nghị lực làm nhục thể bản thân mạnh lên.
Bạch Trà Trà thì trong không gian huấn luyện.
Bánh nhân đậu ngẩng hổ đầu lên nhìn xem quả táo hồng đang treo lửng lẳng trên cây, vẻ mặt khao khát.
Hôm nay Bạch Trà Trà trong không gian lại có một cái phát hiện mới.
Chính là quả táo hồng trên cây chỉ có nàng mới có thể hái đến.
Bánh nhân đậu vừa rồi ở dưới gốc cây táo nhảy nhót nửa ngày, kết quả cái gì cũng không hái được.
Nó chưa từ bỏ ý định, biến thành siêu cấp đại lão hổ tiếp tục xoay tròn rồi nhảy vọt lên, nhưng vẫn như cũ hái không được.
Nhìn xem bánh nhân đậu vô cùng đáng thương nhìn mấy quả táo hồng ngẩn người, dáng vẻ ngốc manh đó làm Bạch Trà Trà cười đến đau bụng.
Cảm thấy cái vật nhỏ này quá đáng yêu, nàng nhịn đau hái xuống một quả cho nó ăn.
Cười đủ, Bạch Trà Trà xuất ra mười viên tinh hạch cấp ba cùng hai viên tinh hạch cấp bốn mà hôm nay thu hoạch được ở viện nghiên cứu tư nhân kia, toàn bộ ném tới dưới gốc cây.
Nàng đêm qua muốn cùng Tống Yến chia đều tinh hạch, nhưng Tống Yến không muốn, nhất định đều đưa hết cho nàng.
Thấy nàng không muốn nhận, hắn nói nhận lấy tinh hạch đổi lại lần sau nàng phải giúp hắn săn g.i.ế.c tinh hạch cấp năm. Bạch Trà Trà gật đầu đồng ý, lúc này nàng mới vui vẻ đem tinh hạch thu vào.
Kỳ thật không cần hắn nói, nàng cũng sẽ giúp hắn săn g.i.ế.c tinh hạch cấp năm, dù sao bọn hắn là đồng đội của nhau nha.
Nàng cũng chỉ có hắn cùng bánh nhân đậu hai cái đồng đội, đương nhiên là muốn giúp bọn hắn nhanh chóng thăng cấp rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.