Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 29: Thù hận trong mắt lưu trần thị




Hai chị em dâu Phạm Phương Huệ và Tiêu Bích Huệ, thuận lợi mượn mấy câu thì chuyển mũi giáo về phía Lưu Ly.
Dù sao, giống như những gì Phạm Phương Huệ nói, không phải nhà ai cũng có thể ăn được sủi cảo hạt dưa gì đó.
Cho dù Phạm Phương Huệ có ba lượng bạc mà Quả phụ Lê đền, sẽ mua được ít đồ ăn ngon bồi bổ cơ thể cho hai đứa trẻ, nhưng cũng không mua được điểm tâm hạt dưa?
Nếu nhà ai đó có số bạc đó không phải là đi mua ít gạo thịt gì đó, đâu ai mua đồ ăn vặt, đó không phải mà tiêu uổng tiền hay sao?
Còn Quân Tiểu Quyên nhìn thấy Tiêu Bích Huệ từ cổng thôn trở lại, chị dâu không phải nói rồi sao? Đó là đi cắt cỏ, từ phía núi trở về cũng phải đi qua cổng thôn.
Ngược lại, chính Tiêu Bích Huệ nói, bản thân khi mua đồ bị Lưu Ly nhìn thấy điểm này cũng có vẻ hợp lý.
Dù sao nếu như vậy, đồ mà Lưu Ly nói và đồ mà bọn họ nhìn thấy có thể khớp số cũng là điều dĩ nhiên.
Mọi người vừa nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn sang Lưu Ly trở nên kỳ lạ.
Mà Lưu Ly, bị những người này nhìn, lại không hề hoảng.
Đại bá nương đó của cô luôn không phải là kẻ ngốc, không những không ngốc, trên thực tế còn rất tinh.
Khi đến thì cô đã nghĩ người ở nhà cũ sẽ phủ nhận việc lấy đồ của cô, những điều này trong lòng cô sớm đã có tính toán, cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Mà hiện nay, mục đích của cô không những mà muốn lấy lại đồ của mình, còn đánh chủ ý muốn làm lớn chuyện, muốn để người bên phía nhà cũ đang muốn đánh chủ ý vào cô cân nhắc lại, nếu không về sau cô làm chút chuyện bắt giống như bẫy ruồi thì cũng đừng trách lòng người độc ác.
Khi Lưu Ly nghĩ như vậy, Lưu Trần Thị ở một nên dưới sự nhắc nhở lặng lẽ của Phạm Phương Huệ thì cũng hoàn hồn lại, chỉ vào mũi của Lưu Ly mà mắng: “Đồ sao chổi chết tiệt, cái thứ không biết xấu hổ lòng dạ thối nát, đến nhà cũ giở thói ngang ngược, ngươi có còn để nãi nãi ta vào mắt không? Cái đồ bất hiếu sẽ bị trời đánh.”
Lưu Ly chú ý tới, khi mắng những lời này, ánh mắt Lưu Trần Thị nhìn cô mang theo ý hận.
Ở trong tiếng mắng chửi và ánh mắt mang ý hận như vậy, Lưu Ly chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẹn.
Không cần nghi ngờ gì nữa, cảm xúc như này đến từ nguyên chủ.
Dù sao lúc đầu sau khi cha mẹ của nguyên chủ ngoài ý muốn mà qua đời, nãi nãi này là người bảo vệ nguyên chủ nhất.
Cho nên cho dù những năm nay Lưu Trần Thị có làm chuyện quá đáng hơn nữa đối với nguyên chủ, nguyên chủ cũng chưa từng hận nãi nãi này, đối với nãi nãi này, trong lòng nguyên chủ vẫn mang theo sự chờ mong.
Chỉ là, Lưu Ly đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ lại không đồng ý với chuyện này.
Nãi nãi của cô ấy đối xử tốt với cô ấy, không phải thấy cô ấy xinh đẹp, muốn bán được giá hay sao?
Lúc đầu khi cô và Từ Chính còn có hôn ước, Lưu gia đối xử tốt với cô ấy, đó là muốn cô ấy sau này làm phu nhân quan lại, dẫn dắt Lưu gia đi tới huy hoàng vốn nên có.
Về sau cô ấy mất đi trinh tiết, nãi nãi đó của cô ấy cũng chưa từng vứt bỏ tâm tư bắt cô ấy làm tiểu thiếp của người giàu có, hơn nữa còn thu xếp khắp nơi.
Mãi đến khi, dung mạo bị hủy, cô ấy mới hoàn toàn bị Lưu Trần Thị căm ghét.
Chỉ là Lưu Ly không hiểu, trong ánh mắt của Lưu Trần Thị nhìn cô tại sao lại có ý hận.
Ở trong ký ức của cô, cô từng thấy sự căm phẫn, chỉ chưa từng Lưu Trần Thị có ánh mắt như này.
Khi Lưu Ly muốn nhìn kỹ thì lại không nhìn thấy cái gì nữa.
Đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, Lưu Ly cũng không nhìn Lưu Trần Thị nữa, mà di chuyển ánh mắt sang Tiêu thị mặt mày đắc ý nhìn mình.
“Nhị thẩm vừa mới nói, đồ ngươi mua vào buổi sáng, trở về thì đụng phải ta, vậy cho ta hỏi nhị thẩm là gặp ta vào giờ nào, cho ta xem đồ trong giỏ của ngươi trong tình huống nào?” Vẻ mặt của Lưu Ly rất bình tĩnh, giống như mọi thứ đều tính sẵn không lòng.
Mọi người thấy Lưu Ly như vậy, sự nghi ngờ trong lòng không khỏi bớt đi vài phần, nhưng không ai nói chuyện vào lúc này, người nào người nấy đều đợi câu trả lời của Tiêu thị.
Ngược lại là Tiêu thị, thấy bộ dạng này của Lưu Ly, thần sắc trên mặt hoảng hốt, trong mắt cũng có sự chột dạ.
Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Tiêu thị không thể không bất chấp mà trả lời: “Đương nhiên là vừa tới vào giờ tỵ, ta từng đi qua trước cửa nhà ngươi, ngươi thấy ta cầm đồ, mặt mày e thẹn muốn kêu ta cho ngươi xem, ta là nhị thẩm, đương nhiên không thể không cho ngươi xem rồi.”
Bình thường người trong thôn đều xuất phát tới trấn vào giờ mão, đầu giờ tỵ thì phải trở về nhà nấu cơm, cho nên Tiêu thị nói thời gian này nghe thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là lời mà Tiêu thị nói tiếp theo lại có chút gượng ép.
Tiêu thị có đức hạnh gì, trong cả thôn không ai không biết.
Nhị thẩm ngay cả canh gà người ta cũng có thể diệt gọn, sẽ là một nhị thẩm tốt sao? Lời này nói ra đều không có ai tin.
Cho dù Phạm Phương Huệ nghe, cũng không khỏi thầm nghiến răng, ở trong lòng mắng Tiêu thị là kẻ ngu xuẩn.
Mà Lưu Ly sau khi nghe thấy lời này của Tiêu thị thì càng nhếch môi, bộ dạng cười như không cười, Tiêu thị thấy thì càng hoảng.
“Ổ? Nếu như vậy, nhị thẩm còn nhớ cụ thể gặp ta vào giờ phút nào không?” Lưu Ly tiếp tục hỏi, khi Tiêu thị muốn mở miệng thì lại nói: “Trí nhớ của nhị thẩm tốt như vậy, chắc sẽ không không nhớ đâu nhỉ?”
Tiêu thị vốn là muốn nói không rõ giờ phút cụ thể, dù sao không ai có thời gian chuẩn, đây cũng điều bình thường.
Chỉ là cái nón có trí nhớ tốt này của Lưu Ly đã chụp xuống, lời đến cửa miệng của Tiêu thị lập tức gẻ lái: “Đương nhiên, ta vào giờ tỵ ba khắc thì đến nhà, gặp cô cũng chắc là hai khắc.”
Giờ tỵ ba khắc, chắc là gần 10 giờ.
Cái Lưu Ly muốn chính là một thời gian chính xác, sau khi nghe Tiêu thị nói xong thì nhìn sang những người xem náo nhiệt đó: “Xin hỏi, giờ tỵ ba khắc, các người có ai nhìn thấy nhị thẩm của ta từ đâu mua đồ trở về không?”
Những người xem náo nhiệt này, gần như bao gồm tất cả những người đi trên con đường từ cổng thôn đến nhà cũ.
Cũng tức là, Tiêu thị muốn từ trấn trở về, nhất định phải đi qua cửa nhà của những người này.
Trong thôn trừ mấy hộ có nhà ngói xanh ra thì đều là bức tường rào thấp, cho nên Tiêu thị chỉ cần đi qua con đường đó thì nhất định sẽ có người nhìn thấy.
Lưu Ly vừa dứt lời, mọi người cô nhìn ta, ta nhìn cô, tất cả đều lắc đầu.
Bọn họ không có nhìn thấy Tiêu thị.
Lưu Ly nhếch môi, lại lần nữa nhìn sang Tiêu thị: “Xin hỏi nhị thẩm, tại sao trên quãng đường ngươi về nhà không ai nhìn thấy ngươi, chỉ có ta nhìn thấy ngươi? Lẽ nào nhị thẩm mua đồ về nhà còn phải lén lút hay sao?”
Tiêu thị nhất thời nghẹn lời, không biết tiếp lời như nào, thần sắc trong mắt của những người khác khi nhìn Tiêu thị cũng tràn ngập sự nghi ngờ.
Đặc biệt thời gian mà Tiêu thị nói, vừa hay là thời gian rất nhiều người về nhà nấu cơm, đương nhiên nhớ rõ ràng.
Lại vào lúc này, con trai của Tiêu thị Lưu Vượng Vĩ chạy tới, chỉ vào mũi của Lưu Ly mà mắng: “Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ, chúng ta ăn chút đồ của cô thì làm sao? Ta...”
Tiêu thị không đợi Lưu Vượng Vĩ nói hết thì bịt miệng của Lưu Vượng Vĩ lại, nhưng rõ ràng không kịp rồi.
Sắc mặt của Tiêu thị, vừa xanh vừa đỏ, nhất thời rất là đặc sắc.
Nhất thời, cảnh tượng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn mẹ con Tiêu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.