Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 28: Cuối cũng vẫn là không ngồi yên được



Lời của Tiêu thị còn chưa nói xong, Lưu Ly đã trực tiếp vứt nắp nồi gỗ dày nặng trong tay về phía bà ta, dọa Tiêu thị hét chói tai.

Người đến xem kịch cũng không nghĩ tới Lưu Ly lại làm vậy, đều sững sờ.

Lưu Ly không phải đến nhờ trưởng bối Lưu gia ra chủ ý sao? Sao nhìn không giống vậy?

Thấy tình hình không đúng, người có tâm tư nhanh nhạy lập tức hiểu rõ góc chiết trong đó, bèn nhỏ giọng nhắc nhở người bên cạnh.

“Vừa rồi Lưu Ly có nói trong nhà đều bị trộm, các bà có còn nhớ?”

Người này vừa nhắc, người có mặt lập tức hiểu ra.

Còn có người lắm chuyện trực tiếp tranh thủ Tiêu thị không chú ý chen vào phòng bếp, chạy tới trước nồi lớn.

Nhìn đồ trong nồi, người đó không nhịn được nuốt nước miếng.

Thịt này, há cảo này, họ đều đã lâu chưa được ăn rồi.

“Bà làm gì vậy?” Tiêu thị kinh ngạc xong, thấy Từ Đại Hồng tham ăn nhất thôn muốn cầm cái muôi ăn vụng, lập tức nổi giận.

Nhà nhiều người, chia tới miệng vốn cũng không bao nhiêu, nếu bị trộm một miếng há chẳng phải bà ta thiếu một miếng?

Từ Đại Hồng vừa thấy hành động của mình bị phát hiện, mặt ngượng ngùng: “Tôi, tôi chỉ đếm thử há cảo.”

Nói rồi, Từ Đại Hồng nhanh chóng liếc mắt trong nồi, cũng không đếm rõ cụ thể bao nhiêu viên, liền hét to: “Quả nhiên là hai mươi viên há cảo, còn có thịt.”

Dứt lời, Từ Đại Hồng dưới ánh mắt như lưỡi dao nhiễm độc của Tiêu thị, lẹ làng chen ra khỏi phòng bếp.

Những người khác xem náo nhiệt sau khi nghe thấy lời của Từ Đại Hồng, ánh mắt thoáng chốc thay đổi.

Vừa hạt dưa, vừa tóp mỡ, số há cảo và thịt cũng vừa khớp, đây chắc chắn không phải trùng hợp.

Nói vậy chuyện nhà Lưu Ly gặp trộm nhất định chính là do nhà tổ Lưu gia làm rồi.

“Vừa rồi lúc tôi ăn cơm tối còn thấy Tiêu Bích Huệ từ cửa thôn vác gùi về, tôi còn thấy lạ muộn vậy rồi sao Tiêu Bích Huệ còn ra khỏi thôn, thì ra là đi làm trộm.”

Bỗng nhiên, vợ Trương Đại Lâm – Quân Tiểu Quyên ở gần cửa thôn nhất chợt mở miệng.

Quân Tiểu Quyên và Tiêu Bích Huệ trước nay luôn không vừa mắt nhau, lúc bình thường còn nói vài câu, giờ đến xem náo nhiệt, đương nhiên muốn nhúng một chân.

Lời của Quân Tiểu Quyên vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên mặt Tiêu Bích Huệ.

Tiêu thị bị những ánh mắt này nhìn đến mặt lúc xanh lúc trắng, nhanh chóng không chống đỡ nỗi.

Nghĩ tới tất cả những chuyện này đều là vì Quân Tiểu Quyên, Tiêu thị bèn tức không chịu được, nhào về phía Quân Tiểu Quyên.

“Quân Tiểu Quyên, bà hay lắm, chạy đến nhà tôi nói năng linh tinh vu oan tôi, hủy hoại trong sạch của tôi, xem tôi có xé rách đầu lưỡi bà không, xem bà có còn dám nói bậy.”

Quân Tiểu Quyên không nghĩ tới Tiêu thị lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà ra tay với mình, nhất thời không kịp phản ứng, mặt bị Tiêu thị cào trầy, tóc cũng bị Tiêu thị kéo rối.

Vương Đại Lâm và Quân Tiểu Quyên là chị em bạn dâu, dù bình thường quan hệ thế nào, cũng không thể nhìn chị em dâu của mình bị người ta bắt nạt, thế là Vương Đại Lâm bước tới giúp Quân Tiểu Quyên.

Đàn bà trong thôn đều quen làm việc nông, không thiếu sức lực, đánh nhau tranh chấp đương nhiên cũng không cần nói nhiều.

Không bao lâu sau, Quân Tiểu Quyên dưới sự giúp đỡ của chị em dâu Vương Đại Lâm, chuyển bại thành thắng, Tiêu thị bị đánh cho kêu gào, Lưu Vương thị ở một bên gấp gáp không biết làm sao, bà ta nhu nhược đã quen căn bản không biết phải giúp đỡ thế nào.

Phòng bếp hỗn loạn vô cùng, Lưu Ly chỉ lạnh mắt xem kịch, ánh mắt lại rơi trên những cánh cửa phòng đóng chặt.

Cô ngược lại muốn xem xem, những người khác của Lưu gia còn có thể nhịn đến lúc nào.

Chính vào lúc Lưu Ly nghĩ vậy, Lưu Trần Thị và Phạm Phương Huệ nấp trong phòng cuối cùng vẫn là không ngồi yên được.

“Thứ tìm chết nào đến Lưu gia tôi làm loạn, xem Lưu gia không còn ai phỏng?” Lưu Trần Thị, cũng chính là nãi nãi của Lưu Ly, bước ra đầu tiên, mở miệng bèn mắng chửi.

Mắng xong câu này, Lưu Trần Thị liếc mắt con dâu tư Lưu Vương thị đang luống cuống tay chân ở một bên.

“Đồ vô dụng, chị em dâu người ta còn biết giúp đỡ nhau, cô lại như đầu gỗ ngây ra đó giả chết, lãng phí lương thực nhiều năm như vậy, đút chó cũng biết giúp trông nhà.”

Lưu Trần Thị mắng rất khó nghe, sắc mặt Lưu Vương thị tái nhợt, lại khúm núm không dám nói gì.

Người khác nhìn mặc dù đồng tình Lưu Vương thị, lại không ai nói giúp một câu.

Dù sao đây cũng là việc nhà người ta, huống hồ Lưu Vương thị ở Lưu gia có địa vị thế nào, thôn Đại Vĩ không ai không biết.

Chính là một nô tỳ chịu cực chịu khổ miễn phí, một cái bao ngay cả bảo vệ con mình cũng không có gan, thực ra người trong thôn cũng rất khinh thường sự nhu nhược của Lưu Vương thị.

Lưu Ly nhìn tứ thẩm sắc mặt khó coi, khẽ cau mày.

Tứ thẩm này, trong trí nhớ nguyên chủ cũng không xấu, nhưng tính tình quá yếu đuối, cô không thích.

Dời ánh mắt, nhìn sang hai chị em dâu Quân Tiểu Quyên, quả nhiên, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.

Cũng phải, ai bị gọi là “thứ tìm chết” sắc mặt cũng sẽ không dễ nhìn, càng huống hồ, trong lời khó nghe vừa rồi của Lưu Trần Thị vẻ ngoài là mắng Lưu Vương thị, nhưng ai nói không phải đang ghê tởm hai chị em dâu đó?

Hai chị em dâu Quân Tiểu Quyên và Vương Đại Lâm đều không phải dễ bắt nạt, đặc biệt là Quân Tiểu Quyên, đã dám trước mặt mọi người chỉ ra Tiêu Bích Huệ, đương nhiên cũng không sợ.

“Thím Trần, lời này của bà thật quá buồn nôn, tôi cũng chỉ là thấy đứa nhỏ Lưu Ly đáng thương bèn nói sự thật liền bị con dâu nhà bà đánh, bị đánh còn không cho chúng tôi đánh lại? Chẳng lẽ chỉ cho người Lưu gia bà đánh người, người khác đều không được đánh người sao? Cũng không biết đây là đạo lý gì.”

Quân Tiểu Quyên trực tiếp chống lại, không chút sợ hãi Lưu Trần Thị.

Mà lời này của Quân Tiểu Quyên, Lưu Trần Thị vẫn luôn không dám tiếp.

Phần lớn người đến xem náo nhiệt đều là dâu của Trương gia, nếu thật sự nói chỉ Lưu gia có thể đánh người, nhà khác không được, vậy nước bọt từng người Trương gia cũng có thể sặc chết bà ta.

Nhất thời, sắc mặt Lưu Trần Thị rất khó coi.

Ở Lưu gia, bà ta có quyền uy tuyệt đối, có bao giờ bị ngỗ nghịch như vậy?

Phạm Phương Huệ theo sau Lưu Trần Thị ra ngoài, thấy mẹ chồng nhà mình bị chọc giận đen mặt nói không ra lời, lập tức bước tới một bước, nặn ra nụ cười: “Muội tử Quân gia rất ngay thẳng, tôi biết điều này, chỉ là em dâu của tôi trước đó là đến bên núi gặt cỏ, không phải đi ăn trộm như muội tử nói, muội tử Quân gia đừng bị người ta dẫn dắt sai, há cảo và thịt gì đó không phải nhà nào cũng có thể ăn được.”

Tiêu thị vừa nghe đại tẩu nhà mình nói vậy, không nhịn được dựng thẳng sống lưng, chột dạ trong mắt thoáng chốc tiêu tán, dáng vẻ đoan chính.

Nghĩ mình vừa bị đánh cũng mất mặt, Tiêu thị bèn muốn Quân Tiểu Quyên bồi lễ xin lỗi, nhưng lời muốn nói lại vì cái trừng mắt của Phạm Phương Huệ mà nghẹn lại.

Ngày thường Tiêu thị cố kỵ người chị dâu Phạm Phương Huệ này nhất, dù sao Phạm Phương Huệ là người tinh ranh, lại có nhi tử tú tài, nhị phòng họ không chừng ngày nào đó phải dựa vào đại phòng.

Nhưng chuyện hôm nay rốt cuộc cũng không thể bỏ đi như vậy, cũng phải tìm chút thể diện về.

Nghĩ vậy, mắt Tiêu thị vòng vo vài lượt, bèn mở miệng: “A, tôi nhớ ra rồi, buổi sáng lúc tôi mua những thứ này về, bị tiện…Lưu Ly nhìn thấy, hẳn không phải con quỷ đói đầu thai đó muốn ăn ngon mới nói láo kêu nhà mình gặp trộm đi?”