Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 37: Tin dữ




Trương Trần Thị muốn tiếp tục khuyên nhủ thì lời nói bị kẹt ở cổ họng, lập tức sinh ra nghi vấn, trong mắt tràn ngập sự sững sờ.
Hoàn hồn, khi Trương Trần Thị đang muốn nói cái gì đó thì thấy Lưu Ly đỡ người thật sự tổn sức, lập tức quay đầu dạy dỗ hai đứa con trai của mình.
“Hai đứa ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau đỡ giúp Lưu Ly, đồ đầu gỗ không chút tinh ý, sinh uổng ra hai huynh đệ các con rồi.”
Đại Lang và Nhị Lang sau khi bị mẹ dạy dỗ, không những không cảm thấy bất mãn, ngược lại mặt mày đỏ bừng.
Nghĩ hai đại nam nhân bọn họ còn bị cảnh tượng như này dọa ngây ra, không điềm tĩnh như mẹ của mình và một cô nương như Lưu Ly.
Xấu hổ thì xấu hổ, hai người vẫn vội vàng đón lấy Cố Tại Ngôn từ trong tay Lưu Ly.
Thấy vậy, Trương Trần Thị mới chuẩn bị hỏi ra câu mà mình vừa rồi chưa hỏi.
Chỉ là lời vừa tới cửa miệng, Trương Trần Thị lại tạm thời nuốt lại, bởi vì bà ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Khiến Trương Trần Thị không khỏi trợn to mắt, vẻ mặt sững sờ nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly: “?” Cô bị nhìn đến mờ mịt.
“Lưu Ly, cháu thành thật nói cho thím, người này có phải có liên quan tới cha của đứa trẻ không?” Trương Trần Thị mặt mày nghiêm nghị.
Không trách Trương Trần Thị lại hỏi như vậy, phải biết Lưu Ly gần như lớn lên ở dưới mí mắt của Trương Trần Thị, Lưu Ly gần như chưa từng ra khỏi thôn, lại từ đâu quen biết một nam nhân cả người đều là máu nhìn trông không tầm thường như này được?
Chỉ một lần duy nhất Lưu Ly không ở dưới mí mắt của Trương Trần Thị chính là mấy ngày vào 5 năm trước.
Đương nhiên, người bình thường thật ra cũng sẽ không có liên tưởng tầm cỡ như vậy.
Thật ra Trương Trần Thị cảm thấy Lưu Ly nhiều năm như vậy quá khổ rồi, hy vọng có một nam nhân chăm sóc cho Lưu Ly.
Bây giờ, bỗng nhiên lòi ra một nam nhân, Trương Trần Thị nghĩ, liệu có khi nào có liên quan tới nam nhân đó của Lưu Ly không?
Lưu Ly hoàn toàn không ngờ Trương Trần Thị sẽ hỏi như vậy, lý do cô vốn muốn bịa là nam nhân này là sư huynh của cô đến.
Dù sao về sau cô chắc chắn sẽ thể hiện bản lĩnh của mình, vậy thì phải bịa ra một sư phụ.
Như vậy nếu có sư phụ, có sư huynh cũng không kỳ lạ không phải hay sao?
Chỉ là thuận theo lời này của Trương Trần Thị mà nghĩ, hình như lý do này cũng không tệ.
Dù sao cha của Bình Bình Yên Yên cũng không biết là ai, vậy cô không phải có thể dùng thân phận cha của bọn trẻ để làm lá chắn hay sao?
Thiết nghĩ, nguyên chủ chăm Bình Bình Yên Yên sống 5 năm nay nam nhân đó cũng không xuất hiện, chắc cũng sẽ không xuất hiện nữa nhỉ?
Lưu Ly nghĩ như vậy, bèn gật đầu: “Thím đoán không sai, hắn quả thật có một chút liên quan tới cha của bọn trẻ.”
Nghe vậy, trên mặt Trương Trần Thị chợt vui mừng: “Lưu Ly, những năm nay thím cũng không dám hỏi cháu chuyện của cha bọn trẻ, nhưng thím rất muốn biết, cha của bọn trẻ rốt cuộc là như nào, cháu có thể nói cho thím không?”
Lưu Ly biết Trương Trần Thị hỏi lời này không có ác ý, chỉ là thật sự quan tâm cô.
Có điều nếu cô đã chuẩn bị biến cha của Bình Bình Yên Yên thành lá chắn, cô đương nhiên phải bịa ra một lý do.
Vì vậy, Lưu Ly cúi đầu xuống, vẻ mặt đau buồn: “Cha của bọn trẻ... e là không trở về được nữa...”
Trương Trần Thị nghe vậy, tất cả sự vui mừng đều tan biến, hốc mắt lập tức đỏ hoe, trong mắt tràn ngập sự thương tiếc.
Ngay cả trong mắt Đại Lang Nhị Lang cũng đều là sự đồng cảm, rõ ràng, bọn họ đều tin sự thật cha của bọn trẻ đã chết.
Bọn họ không nghi ngờ lời của Lưu Ly, bởi vì đã 5 năm rồi, Lưu Ly lần đầu tiên nhắc đến chuyện của cha đứa trẻ.
5 năm nay, Lưu Ly không hề mở miệng, thiết nghĩ là không muốn nhắc đến chuyện đau lòng.
Sau một hồi trầm mặc, Trương Trần Thị cũng không màng trong tay Lưu Ly có máu, nắm lấy tay của Lưu Ly: “Lưu Ly, cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, chỉ là những năm nay cháu sống không dễ dàng, tóm lại nên có một nam nhân giúp đỡ cuộc sống này mới có thể sống tốt được.”
Vừa biết được ‘tin dữ’ của nam nhân của Lưu Ly, Trương Trần Thị không nói quá rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ rồi.
Chỉ có điều Lưu Ly lại không đồng tình với quan điểm này, cô trước giờ không cảm thấy nữ nhân cần phải dựa vào nam nhân mới có thể sống, một mình cô chăm hai đứa trẻ cũng có thể sống tốt.
Có điều, thím có ý tốt, cô sẽ không phản bác, cô sẽ dùng hành động để chứng minh quan điểm này của mình.
“Thím, không giấu gì thím, ta bây giờ chỉ muốn kiếm tiền xây một căn nhà kiên cố, những chuyện khác tạm thời không nghĩ tới.” Nói xong, Lưu Ly lại nhìn sang Đại Lang Nhị Lang: “Làm phiền Đại Lang ca Nhị Lang đệ đệ giúp ta đỡ người trở về rồi.”
Đại Lang Nhị Lang đương nhiên sẽ không đùn đẩy, đỡ người đi xuống núi.
Lưu Ly lại nhìn sang Trương Trần Thị: “Thím, chuyện ngày hôm nay vẫn hy vọng thím có thể giúp ta giữ bí mật, ta không muốn rắc rối.”
Trương Trần Thị vội gật đầu: “Điều này cháu yên tâm, ta đương nhiên sẽ không nói linh tinh, dù sao chuyện này có liên quan tới danh tiết của cháu, Đại Lang Nhị Lang ta cũng không cho ai nói.”
Lưu Ly sau khi cảm ơn Trương Trần Thị, để lại Trương Trần Thị ở đây trông đồ, cô về nhà trước.
Đợi sau khi sắp xếp xong cho nam nhân bị thương, Đại Lang và Nhị Lang một người lên núi, một người về nhà.
Đợi khi Nhị Lang từ trong nhà đi tới, trong tay đã có thêm một bộ quần áo sạch sẽ của mình.
“Lưu Ly tỷ, ta nghĩ nhà tỷ không có quần áo của nam nhân, ta lấy đồ của ta đến cho người đó thay.” Nhị Lang có hơi xấu hổ nói.
Lưu Ly nghe xong rất là cảm ơn, cô đang rầu rĩ quần áo của nam nhân kia dính máu sẽ dọa hai đứa trẻ.
Nhị Lang sợ Lưu Ly là con gái không tiện nên chủ động ở lại thay đồ lau người cho nam nhân kia.
Chỉ là đợi khi Nhị Lang từ trong phòng đi ra, gương mặt đó trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng khi lau người bị cảnh máu me dọa sợ.
Thấy Nhị Lang bị dọa không nhẹ, trong lòng Lưu Ly rất cảm kích, vì vậy bèn nói: “Nhị Lang, ngày mai ta sẽ cầm số nấm đó lên trấn, nhà đệ có xe bò, đệ giúp ta đánh xe chở đồ đi.”
Nhị Lang là một người thành thật, cô muốn từ từ bồi dưỡng Nhị Lang.
Nhị Lang không nghĩ nhiều, cũng quên đi sợ hãi vừa rồi, ưỡn ngực biểu thị không thành vấn đề.
Sau khi nói rõ, Lưu Ly bảo Nhị Lang làm việc của mình, đợi phía cô xử lý xong thì sẽ đến đón hai đứa trẻ về.
Sau khi Nhị Lang rời đi, Lưu Ly nhìn kỹ Cố Tại Ngôn ở trên giường.
Gương mặt không bị thương kia thật sự kinh diễm, đẹp trai kinh người.
Chỉ đáng tiếc, vết sẹo trên mặt đã hủy đi gương mặt đẹp đó, lộ vẻ rất đáng sợ.
“Sát nhân này còn hủy dung, chắc không phải là đối phương ghen tỵ ngươi đẹp trai đó chứ?” Lưu Ly nhìn gương mặt của Cố Tại Ngôn không nhịn được mà lẩm bẩm.
Có điều người trên giường vẫn đang hôn mê, đương nhiên không thể trở lời câu hỏi của cô.
Bởi vì vết sẹo trên mặt Cố Tại Ngôn quá máu me rợn người, Lưu Ly lo lắng Bình Bình Yên Yên trở về sẽ bị dọa sợ, bèn từ trong không gian chọn một ít dược liệu, trộn với một ít nước linh tuyền thành thuốc bôi, sau đó đắp ở trên vết thương trên mặt của Cố Tại Ngôn, rồi dùng vải rách sạch sẽ băng lại cho hắn.
Sau đó lại vạch áo của Cố Tại Ngôn ra, xử lý vết thương trên người Cố Tại Ngôn.
Nói thật, dáng người của nam nhân này cũng thật sự quá đẹp, phải nói là hoàn mỹ, những vết thương đó thật sự là đang phá hoại một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Cảm thán xong, Lưu Ly kéo lại áo cho Cố Tại Ngôn, xoay người ra khỏi nhà đi đón bọn trẻ.
Chỉ là khi Lưu Ly xoay người, Cố Tại Ngôn ở trên giường lại mở mắt ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.