Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 36: Có tiền không kiếm thì kẻ ngu



Cố Tại Ngôn nhìn nữ nhân thấy chết không cứu kia càng đi càng xa, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.

Lẽ nào hắn thật phải chết ở đây sao? Cố Tại Ngôn không khỏi tự giễu.

Nhưng dục vọng muốn sống mãnh liệt, khiến Cố Tại Ngôn cần kiệt sức lần nữa tốn sức mở mắt ra.

“Cứu, cứu ta... ta, trả cô thù lao.”

Cố Tại Ngôn gần như dùng hết sức lực cả người hét ra câu này, sau khi hét xong thì mệt mỏi nhắm mắt lại, nằm ở đó không nhúc nhích.

Nghe thấy hai chữ thù lao, Lưu Ly lập tức dừng chân.

Đứng tại đó ba giây, dường như vẫn đang do dự, nhưng cuối cùng Lưu Ly vẫn xoay người, đi tới trước mặt Cố Tại Ngôn.

“Ngươi nói thử xem, có thể trả ta thù lao như nào?”

Nếu là người khác, nhất định sẽ cho rằng nam nhân trước chết hoặc ngất đi rồi, nhưng Lưu Ly lại biết, hắn vẫn tỉnh.

Mà Lưu Ly cô rất thích tiền, cô lúc đầu có thể toàn năng mọi mặt, đó cũng là vì ‘mê tiền’.

Tóm lại, cô của lúc đó cái gì kiếm được tiền thì cô sẽ làm cái gì, các ngành các nghề có thể kiếm được tiền cô đều thử một chút.

Nếu nam nhân trước mắt này thật sự có thể trả thù lao không tồi cho cô, nể tình của tiền, cô vẫn bằng lòng mang theo phiền phức to lớn này.

Ai kêu cô rất yêu tiền chứ?

Cố Tại Ngôn vốn không ôm hy vọng gì rồi, nhưng lại không ngờ nữ nhân đó lại quay lại.

Trong lòng vụt qua một tia mỉa mai, đồng thời lại thở phào.

Vấn đề mà tiền có thể giải quyết, trước giờ đều không phải vấn đề.

Nghĩ như vậy, Cố Tại Ngôn không mở mắt, chỉ tốn sức nhấc tay sờ vào trong tà áo trước của mình.

Lưu Ly thấy động tác của Cố Tại Ngôn thật sự khó khăn, quyết định làm một việc tốt, vì vậy khuỵu người xuống, đưa tay không chút khách sáo mà thò vào người Cố Tại Ngôn.

Cơ thể của Cố Tại Ngôn cứng đờ.

Vốn không có mở mắt ra nhìn, cũng vào lúc này bởi vì sửng sốt và tức giận mà mở ra.

Sắc mặt càng tái nhợt, nhưng đôi tai lại hơi đỏ ửng.

Nữ nhân này đang làm gì?

Cố Tại Ngôn trừng mắt nhìn nữ nhân xấu xí chiếm tiện nghi của mình, trong lòng vô cùng phẫn nộ, có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Khi Cố Tại Ngôn đang muốn phát tác, Lưu Ly kịp thời thu tay của mình lại.

Lúc này trong tay của Lưu Ly đang cầm một miếng ngọc bội ngọc bích khắc hoa văn kỳ quái, hoa văn trên miếng ngọc bội đó cô rất thích, nhưng nhìn chất liệu của ngọc bội, thiết nghĩ có thể đáng không ít tiền.

“Trên người ngươi chỉ có miếng ngọc bội này, ngươi là muốn dùng miếng ngọc bội này đổi mạng?” Dù sao cô sờ cả người hắn, ngoài miệng ngọc bội này, cô không sờ được cái gì khác.

Nể tình miếng ngọc bội này đáng ít tiền, cô vẫn có thể miễn cưỡng nhận.

Cố Tại Ngôn thấy trong tay Lưu Ly cầm ngọc bội, ánh mắt phức tạp, khi biết Lưu Ly không phải chiếm tiện nghi của mình mà là lục đồ trên người hắn, sự phẫn nộ đó cũng lặng lẽ thu lại.

“Đây là ngọc bội gia truyền của ta, truyền cho thê tử...” Cố Tại Ngôn rất tốn sức mà giải thích.

Vừa nghe là truyền cho thê tử, Lưu Ly cảm thấy ngọc bội trong tay nóng bỏng tay, đang muốn trả cho Cố Tại Ngôn thì nghe Cố Tại Ngôn nói: “Nếu cô nương cứu ta, ngọc bội cho cô trước, về sau dựa vào miếng ngọc bội này, nhất định dùng lễ lớn đổi lại miếng ngọc bội này.”

Dù sao, nếu hắn mất mạng rồi, miếng ngọc bội này cũng mất đi ý nghĩa, không bằng coi là một ngọc bội truyền cho thê tử để nữ nhân này biết giá trị của miếng ngọc bội này.

Chỉ là nói xong một câu dài như vậy, sắc mặt của Cố Tại Ngôn càng tái nhợt, hô hấp cũng càng không ổn định, mắt thấy sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Lưu Ly thấy nam nhân trước mắt như vậy thậm chí cũng có chút khâm phục ý chí của hắn, đổi lại người khác e là sớm đã không chống đỡ được mà ngất đi rồi.

Người có ý chí như này, e rằng không phải là nhân vật đơn giản.

Tuân thủ nguyên tắc có tiền không kiếm là kẻ ngu, Lưu Ly cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ngọc bội ta nhận, đến lúc đó ngươi mang ngân lượng tới chuộc là được.”

Nói xong, lại lẩm bẩm một câu: “Gặp được ta, coi như ngươi may mắn.”

Thật ra Cố Tại Ngôn đối với Lưu Ly không ôm hy vọng gì cả, dù sao nhìn cách ăn mặc, Lưu Ly chẳng qua chỉ là một thôn phụ rất nghèo.

Nhưng hiện nay hắn cũng không có sự lựa chọn khác, cũng chỉ có thể chọn tin tưởng cô.

Sau khi nghe thấy Lưu Ly đồng ý cứu hắn, Cố Tại Ngôn cuối cùng cũng không cầm cự được nữa, ngất đi.

Lưu Ly biết nam nhân trên đất đã rất nguy rồi, bèn lấy ra nước linh tuyền trong không gian, nhỏ theo ngón tay vào miệng của nam nhân để bảo vệ tính mạng của nam nhân này trước.

Còn những cái khác thì đưa hắn về nhà rồi nói.

Chỉ là nhìn nam nhân nặng gấp đôi mình ở trên đất, Lưu Ly lại gặp khó.

Quả nhiên, đưa ra một quyết định thì buộc phải dùng một quyết định khác để bù vào.

Lưu Ly muốn kéo người vào trong không gian, nhưng ngộ nhỡ người này đột nhiên tỉnh lại thì phải làm sao?

Đạo lý hoài bích có tội, cô vẫn biết, cho dù cô có cách khiến người ta ngất đi, nhưng cô không quá hiểu rõ về không gian, ngộ nhỡ không gian có công năng giải độc thì cô không phải tiêu rồi sao?

Cuối cùng Lưu Ly vẫn sợ làm lộ bí mật của không gian, chỉ đành dùng sức ba bò chín trâu đỡ người lên, từng bước đi xuống núi.

Lúc này cách thời gian Lưu Ly tách khỏi Trương Trần Thị hai canh giờ rồi, thấy Lưu Ly mãi không xuất hiện, Trương Trần Thị rất sốt ruột, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lưu Ly rời đi.

Bỗng nhiên, Trương Trần Thị thấy Lưu Ly đỡ một nam nhân cả người đầy máu xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, thần sắc khựng lại.

“Đại Lang Nhị Lang, hai con mau qua giúp đỡ.” Trương Trần Thị phân phó hai con trai.

Lúc này Trương Đại Lang và Trương Nhị Lang cũng nhìn thấy Lưu Ly đang tốn sức đỡ một nam nhân cả người đầy máu, tuy có hơi sợ, nhưng vẫn nghe theo lời của mẹ, chạy về phía Lưu Ly.

Đại Lang Nhị Lang đi tới gần Lưu Ly, khi ở khoảng cách nhìn nhìn rõ tình trạng của nam nhân mà Lưu Ly đỡ thì lại bị dọa giật mình.

“Lưu, Lưu Ly muội tử, người... người này còn sống sao?”

Máu cả người như này, vết thương trên mặt còn rợn người như thế, Lưu Ly muội tử sao lại nhặt một nam nhân đang sợ như vậy về chứ?

Lưu Ly thấy Đại Lang Nhị Lang có hơi bị dọa sợ, mà Trương Trần Thị đi tới gần cô cũng mang vẻ kinh hãi, nghĩ nếu cô không cho một lời giải thích hợp lý, e rằng sẽ khiến bọn họ sinh nghi.

May mà trên đường trở về cô cũng từng nghĩ các loại khả năng, lúc này cũng không đến mức bất lực.

Đang muốn nói ra lời giải thích mình đã nghĩ xong vào trước đó, Trương Trần Thị đã đi tới gần Lưu Ly, vẻ mặt lo lắng: “Lưu Ly à, cháu từ đâu nhặt được nam nhân này? Đừng chọc phải phiền phức mới tốt.”

Nam nhân này cả người đều là máu, nhìn không giống dã thú cắn bị thương, thiết nghĩ là một phiền phức.

Bọn họ chẳng qua là người dân bình thường, thật sự không chịu nổi dày vò.

Nghĩ như vậy, Trương Trần Thị lại vất vả khuyên nhủ.

Lưu Ly nhìn ra sự bất an của Trương Trần Thị, vội vàng mở miệng: “Thím à, người này ta quen, ta buộc phải cứu hắn.”

Cho dù không quen, hiện nay cũng chỉ có thể nói quen.

“... Cái gì?”