Hai đứa trẻ sẽ có nghi vấn đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện, chuyện này Lưu Ly sớm đã nghĩ tới.
Nhưng Lưu Ly lại tuyệt đối không ngờ Yên Yên lại coi nam nhân trên giường thành cha, làm cho Lưu Ly sửng sốt suýt nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
Đứa trẻ muốn có cha, điều này cô có thể hiểu, nhưng đột nhiên hỏi như vậy, thật sự dọa cô giật mình.
Chỉ là thấy ánh mắt vừa phấn khích vừa mong chờ đó của Yên Yên, Lưu Ly cũng không nhẫn tâm nói thật.
Nhưng cũng không thể vì điểm này mà nhẫn tâm lừa hai đứa trẻ rằng nam nhân nằm trước mắt là cha của chúng, vì vậy Lưu Ly nghĩ đến lời giải thích khi nói với đám người Trương Trần Thị, khuỵu người xuống, nhìn ngang tầm mắt với hai đứa trẻ.
“Bình Bình Yên Yên, vị thúc thúc này là bạn của cha các con, thúc ấy bây giờ bị người xấu làm bị thương, mẹ chỉ có thể mang thúc ấy về đây ở một khoảng thời gian.”
Bình Bình nghe vậy thì thở phào, Yên Yên lại mang vẻ thất vọng.
Hai đứa trẻ có phản ứng khác nhau, khiến Lưu Ly có hơi mờ mịt.
Yên Yên muốn cha thật sự là điều bình thường, nhưng Bình Bình thở phào lại là sao?
Không đợi Lưu Ly nghĩ hiểu thì Yên Yên hỏi Lưu Ly: “Mẹ, bạn của cha ở đây, vậy cha có phải cũng sắp trở về rồi không?”
Lưu Ly: “...”
Quả nhiên, một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối để bù lại.
Lưu Ly cảm thấy rất mệt lòng.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, Lưu Ly không nhẫn tâm lừa bọn chúng nói rằng cha của chúng đã chết rồi.
Đương nhiên, cô cũng không thể nói bản thân cô cũng không biết cha của chúng là ai.
Vì vậy cô chỉ nói: “Cái này mẹ không biết, hay là đợi thúc thúc này tỉnh lại thì hỏi thúc ấy là được rồi.”
Lưu Ly cũng hết cách, thật sự không biết làm sao lấp liếm lời nói dối này, chỉ đành ném chủ đề này cho Cố Tại Ngôn còn đang hôn mê.
Còn việc Cố Tại Ngôn có phối hợp trả lời câu hỏi của hai đứa trẻ hay không, chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Bởi vì, nếu hắn thật sự không phối hợp, cô chỉ có thể đuổi người.
Vấn đề ai mang đến thì người đó chịu trách nhiệm, nếu không chịu trách nhiệm, vậy đương nhiên không thể ở lại cho chướng mắt rồi.
Tâm tư của Lưu Ly đều đặt ở vấn đề của Yên Yên, không phát hiện Bình Bình ở một bên sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt có sự phẫn nộ.
Đợi khi Lưu Ly chú ý tới Bình Bình, sự phẫn nộ trong mắt Bình Bình sớm đã không thấy đâu nữa.
Chỉ thấy Bình Bình như có tâm tư nhìn nam nhân chiếm chiếc giường duy nhất của nhà mình, cậu bé hỏi mẹ mình: “Mẹ, chúng ta buổi tối ngủ ở đâu?”
Lưu Ly: “...” Cô quên mất chuyện này rồi.
Trong nhà chỉ có một phòng, một cái giường, cô cho nam nhân này ngủ rồi, ba mẹ con các cô ngủ ở đâu?
Nhưng nam nhân trên giường hôn mê không tỉnh, cô cũng không thể di chuyển người đi.
Cho dù muốn di chuyển, nam nhân này nặng như vậy, cơ thể gầy yếu của cô hiện nay cũng không có cái sức đó.
Haizzz, vẫn là rắc rối do không có phòng gây ra.
Đợi ngày mai cô lên trấn bán nhân sâm thì cô nhờ người tìm thợ đến xây nhà.
“Đừng lo lắng, mẹ sẽ nghĩ cách.” Lưu Ly an ủi hai đứa trẻ, muốn chuẩn bị bữa tối.
Bởi vì hôm nay phải lên núi, cho nên ăn trưa ăn sáng chung với nhau, tuy bây giờ thời gian còn sớm, nhưng cách lâu như vậy, hai đứa trẻ chắc đói rồi.
Nếu ở trên đường đã đồng ý với hai đứa trẻ sẽ làm bánh trứng, cô đi tới ổ gà trước.
Điều khiến Lưu Ly bất ngờ là vốn ổ gà chỉ nên có một quả trứng gà, bên trong vậy mà nằm yên hai quả trứng gà.
Lần này bánh trứng của cô có nguyên liệu rồi.
Muốn làm bánh trứng, khâu trộn bột rất quan trọng.
Trộn bột cần có nước sôi, Lưu Ly bèn đi đun nước trước.
Đợi nước sôi, Lưu Ly lấy một bát bột mì lớn, sau khi cho thêm ít muối một nửa thì dùng nước sôi hòa, một nửa thì dùng nước lạnh, sau đó tất cả bột mì hòa quyện lại, để sang một bên.
Làm xong những thứ này, Lưu Ly lại đi tới bên đường hái ít hành dại không ai ăn, đập trứng gà vào bát quậy, rồi bỏ thêm ít hành dại, thêm ít muối, rồi để sang một bên.
Làm xong những cái này thì bắt đầu làm bơ.
Bơ rất đơn giản, chỉ cần hơi đặc bột, rắc thêm ít muối, sau đó đun nóng dầu, đổ dầu vào trong bột mì thêm muối, bơ cũng được rồi.
Đợi làm xong bơ thì có thể bắt đầu làm bánh.
Chia bột đã trộn xong thành nhiều viên bột nhỏ, sau đó vo tròn, ấn dẹt, ở giữa cho một thìa bơ, sau đó gói bánh lại giống như bánh bao, chỗ được nặn hướng xuống, rồi dùng gậy cán bột cán dẹt.
Lặp lại như vậy, năm cái bánh bé bé đã hoàn thành.
Tiếp theo chính là áp chảo nướng nướng.
Bởi vì không có lò nướng, lại là bếp củi, bánh nướng áp chảo chính khảo nghiệm nhiệt độ lửa nhất, không cẩn thận bánh sẽ khê.
Lưu Ly sau khi làm nóng bếp thì để lại một khúc củi, những cái khác đều vùi vài trong đống tro, thấy độ lửa vừa đúng, Lưu Ly bèn nhanh chóng bắt đầu áp chảo bánh.
Trước tiên để hai cái bánh vào trong chảo, lặt mặt qua lại, cho tới khi bắt đầu sủi bọt, Lưu Ly nhanh chóng dùng đũa chọc bánh ra, đổ trứng gà rải hành vào.
Rất nhanh, mùi thơm của hành tỏa ra, hai đứa trẻ thèm quá chạy vào bếp, giương mắt nhìn động tác của Lưu Ly.
Đợi Lưu Ly cảm thấy chín rồi thì lấy bánh ra, nói với Bình Bình Yên Yên: “Hai đứa đi rửa tay trước, rửa tay xong thì ăn bánh.”
Hai đứa trẻ vừa nghe thấy rửa tay xong thì có thể ăn bánh thơm phức thì lập tức đi rửa tay.
Từ lần trước sau khi mẹ tỉnh lại, mẹ của chúng làm cái gì cũng ngon, cho dù có thêm quy tắc rửa tay trước khi ăn cơm, chúng cũng rất thích.
Rất nhanh, hai đứa trẻ rửa tay xong, Lưu Ly thấy bánh không nóng nữa, chia cho một đứa một cái, kêu chúng ra ngoài ngồi ăn.
Đợi sau khi hai đứa trẻ đi ra, Lưu Ly lại lặp lại động tác vừa rồi áp chảo bánh tiếp, chỉ là bởi vì trứng gà chỉ có hai quả, sau khi làm xong bốn cái thì gần như không còn bao nhiêu nữa.
Lưu Ly lại cắt một ít hành dại, rắc lên một ít trứng gà còn lại, cộng thêm một chút gia vị, đổ vào trong bánh.
Hai cái bánh không có trứng gà là của cô.
Có điều sau khi làm xong, Lưu Ly không có lập tức dập lửa, mà từ trong không gian vặt một quả ớt, cộng thêm một ít rau mùi và tỏi phối thêm một ít xì dầu gì đó, rưới dầu sôi, làm xong nước chấm.
Lại xào một ít cà rốt với cần tây, rau diếp, bắp cải thái nhỏ.
Đợi khi hai đứa trẻ ăn xong một chiếc bánh đi vào thì thấy mẹ chấm bánh vào nước chấm, sau đó quấn với rau cắt nhỏ, cuộn lại.
Thấy mẹ làm như vậy, chúng vừa cảm thấy mới mẻ lại càng muốn ăn.
Bình Bình Yên Yên giống như hai chú mèo tham ăn nhìn chiếc bánh trong tay mẹ, trong ánh mắt dường như viết mấy chữ ‘muốn ăn, rất muốn ăn’.
Lưu Ly nhìn thì buồn cười, bèn đưa chiếc bánh đã cuộn xong cho Bình Bình, lại nhanh chóng cuộn một cái cho Yên Yên.
Yên Yên thích ăn nhất, sau khi cầm lấy bánh thì cắn một miếng
Vị giòn của bánh còn có vị tươi ngon của rau, và dư vị của trứng hành, cắn một miếng, đôi mắt nhỏ của Yên Yên lập tức sáng lên.
“Tuyệt vời… rất… rất… rất ngon.”
Yên Yên vừa nhét bánh vào trong miệng, vừa nói chuyện, giống như một con chuột hamster nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Nhìn bộ dạng này của Yên Yên, Lưu Ly có lý do tin, nếu không phải Yên Yên còn ít tuổi, không biết quá nhiều từ ngữ, đoán chắc không chỉ là hai chữ ‘rất ngon’ để hình dung.