Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 41: Quở trách điệp trúc lam



Bình Bình đang ở một bên vừa ăn vừa gật đầu, chứng minh muội muội nói đúng.

Đồ mẹ nấu, thật sự quá ngon.

Thấy hai đứa trẻ ăn ngon, Lưu Ly cũng rất thỏa mãn.

Lấy một chiếc bánh trứng cắn một miếng, Lưu Ly cảm thấy cũng không tệ, bánh vẫn có vị đó, ăn thì trong miệng lưu được hương lại rất dai, nhưng là đồ cuốn trong bánh quá đơn giản.

Nếu có thịt và dưa chuột thì càng tuyệt, Lưu Ly nghĩ trong lòng.

Ba mẹ con mỗi người ăn hai cái bánh, ăn no căng.

Sau khi ăn bữa tối xong, Đại Lang đã nhặt được hai giỏ hạt thông to, Lưu Ly bảo hắn ta đổ ở trong sân, bởi vì trong nhà không cân, chỉ có thể để ngày mai rồi cân.

Đại Lang để đồ xuống thì rời đi, Lưu Ly bèn bắt đầu đau đầu chuyện tối nay ngủ ở đâu.

Cũng may trước kia khi ở nhà ông nội từng đến thôn khác tham gia tiệc cưới của nhà họ hàng, từng gặp chủ nhà vì khách nhiều giường ít đã dùng cỏ trải ra đất.

Lưu Ly không có ruộng, trong nhà đương nhiên sẽ không có rơm, may mắn cỏ tranh cũng có rất nhiều.

Tuy cỏ tranh không bằng rơm mềm, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn ngủ ở trên đất.

Vì vậy, ba mẹ con hợp sức, ở trên khoảng đất trống trong phòng dải cỏ tranh, sau đó lại dùng tất cả số quần áo rách và những mảnh vải vụn mà nguyên chủ không nỡ vứt trải làm ga giường.

Chỗ ngủ đã giải quyết, nhưng không có cái gì để đắp, Lưu Ly bèn lấy một chiếc áo khoác mùa đông duy nhất trong nhà làm chăn cho hai đứa trẻ.

Nhìn quần áo rách nát ở dưới đất, đầu của Lưu Ly cũng đầy vạch đen.

Xem ra, quần áo chăn áo khoác gì đó, dường như không thể thiếu, đều phải mua.

Sau khi hai đứa trẻ ngủ, Lưu Ly mới có thời gian đi xem tình hình của Cố Tại Ngôn, thấy mạch tượng của Cố Tại Ngôn ổn định, Lưu Ly mới nằm ở bên cạnh các con.

Mà lúc này, Trương gia.

Có lẽ chột dạ bởi vì ban ngày đập cửa, sợ mẹ chồng thật sự đuổi mình về Điệp gia, Điệp Trúc Lam không dám ở lâu trong phòng, đến giờ cơm thì ngoan ngoãn ra ngoài nấu cơm.

Cho dù mẹ chồng Trương Trần Thị cau mày lạnh lùng đối với nàng ta, nàng ta cũng không dám nói một lời.

Khi Điệp Trúc Lam tưởng rằng sự việc cứ vậy qua đi bình yên nấu ăn, Trương Trần Thị bỗng nhiên mặt mày âm trầm xuất hiện ở trong bếp, Điệp Trúc Lam thấy mẹ chồng như vậy, bị dọa cho ném cả chiếc nồi trong tay.

“Mẹ...”

“Ngươi hôm nay đã đánh hai đứa trẻ đó?” Trương Trần Thị vừa đi vào thì trực tiếp hỏi tội.

Nếu không phải Tiểu Muội nói hớ, bà ta còn không biết chuyện này.

Lúc này ánh mắt của Trương Trần Thị nhìn Điệp Trúc Lam bốc hỏa, trong lòng có sự thất vọng khó che đậy.

Vốn nghĩ rằng nàng ta chỉ hơi nóng tính, nhưng không ngờ lại quá quắt như vậy.

So với sự tức giận trong lòng Trương Trần Thị, trong lòng Điệp Trúc Lam lại thầm thở phào.

Chỉ cần không phải là vì chuyện đập cửa là được.

Đang nghĩ như vậy, Điệp Trúc Lam nghĩ tới Lưu Ly.

Thiết nghĩ mẹ chồng cả ngày gần như đều ở trên núi, chuyện này nhất định là Lưu Ly tìm mẹ chồng nàng ta cáo trạng, trong lòng càng thêm bất mãn đối với Lưu Ly.

Đối với chuyện đánh Bình Bình, Điệp Trúc Lam không hề cảm thấy mình sai, ngược lại oán trách Lưu Ly nhiều chuyện, chút chuyện nhỏ như vậy thì muốn cáo trạng.

“Mẹ, mẹ đừng nghe lời của Lưu Ly đó, nàng ra nhất định là không nhìn quen nhà chúng ta tốt, mới nói linh tinh bịa đặt...”

“Ngươi đến bây giờ còn hắt nước bẩn lên người Lưu Ly, ta quá thất vọng về ngươi rồi.” Trương Trần Thị nhìn Điệp Trúc Lam, thất vọng vô cùng.

Sắc mặt của Điệp Trúc Lam trắng bệch, lại nghiến răng, chuẩn bị tiếp tục phản minh.

Nhìn ra ý đồ của Điệp Trúc Lam, Trương Trần Thị lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hòng chối, ngươi làm cái gì ta biết hết. Ngươi cũng đừng nghĩ rằng là Lưu Ly nói, chuyện này không liên quan tới nó.”

Điệp Trúc Lam há miệng, cuối cùng vẻ mặt không cam tâm: “Mẹ, con đánh thì sao nào? Bọn chúng bắt nạt Tiểu Muội, con làm mẹ đòi lại công bằng cho con gái của mình lẽ nào là sai sao? Hay là nói mẹ căn bản là chê bai Tiểu Muội là bé gái...”

“Bốp---”

Không đợi Điệp Trúc Lam nói hết câu, Trương Trần Thị đã tát vào mặt Điệp Trúc Lam một cái.

“Điệp Trúc Lam, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ở Trương gia chúng ta, trai gái đều quý giá, ngươi còn dám nói linh tinh với Tiểu Muội, xem ta có xé da ngươi ra không.”

Lực đánh của Điệp Trúc Lam không lớn không nhỏ, có thể khiến Điệp Trúc Lam đau mặt, nhưng không đến mức để lại vết tay trên mặt nàng ta.

Điệp Trúc Lam một tay ôm mặt, đầu hơi cúi xuống nhìn mặt đất, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm lúc này của nàng ta.

Thấy bộ dạng này của Điệp Trúc Lam, Trương Trần Thị tiếp tục nói: “Trong lòng ngươi nghĩ gì ta rất rõ, ngươi không phải cảm thấy ta giúp Lưu Ly nên trong lòng không thoải mái hay sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, ta cho dù giúp Lưu Ly, chuyện đó cũng không liên quan tới ngươi, ta không từng dùng một cái gì của ngươi, con bé là ăn sữa của ta mà lớn lên, ở trong lòng ta con bé là con gái của ta, ngươi nhìn không nổi có thể cùng với Đại Lang tách riêng ra ngoài, hoặc ngươi trực tiếp trở về Điệp gia của các ngươi, Trương gia không giữ được người chuyên gây chuyện như ngươi.”

Vừa nghĩ đến chuyện Bình Bình bị đánh, trong lòng Trương Trần Thị rất hổ thẹn.

Năm đó, nếu không có đứa trẻ Lưu Ly này, bà ta làm sao có thể vượt qua nỗi đau người thân mất đi?

Cho dù về sau bà ta sinh Hạnh Huệ, nhưng đứa trẻ đầu tiên bú sữa của bà ta, trong lòng bà ta vẫn không buông được.

“Mẹ, Trúc Lam lại chọc mẹ phải không?”

Đại Lang lúc này thì đi vào, liếc nhìn Điệp Trúc Lam, sau đó hỏi mẹ mình.

Hắn ta vừa từ nhà Lưu Ly trở về, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì thì nghe thấy mẹ nói chuyện chia nhà.

Hắn ta không khỏi nhíu mày nhìn sang Điệp Trúc Lam: “Trúc Lam, có phải nàng lại chọc giận mẹ không?”

Từ sau khi sinh Tiểu Muội, Trúc Lam càng lúc càng không ra sao, vậy mà khiến mẹ tức đến mức nói ra chuyện chia nhà.

Đại Lang chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề.

“Không, ta không...”

Điệp Trúc Lam nghe thấy lời của Đại Lang, từ trong sự kinh sợ hoàn hồn lại.

Nói xong câu này, ‘bụp’ một tiếng, Điệp Trúc Lam quỳ xuống trước Trương Trần Thị.

“Mẹ, con sai rồi, con cũng không dám nữa, mẹ đừng bắt chúng con ra ở riêng, cũng xin mẹ đừng đuổi con đi.”

Nàng ta thật sự sợ rồi.

Từ xưa đến nay, đại phòng phụ trách dưỡng già, cho nên khi chia nhà sẽ khá chiếm hời.

Hiện nay mẹ nói muốn đại phòng ra ở riêng, vậy chẳng phải chỗ tốt gì đó đều cho nhị phòng hay sao?

Hơn nữa, nàng ta chỉ sinh một đứa con gái, bất luận là chia nhà hay là bị đuổi về Điệp gia, đối với nàng ta mà nói đều rất bất lợi.

Điệp Trúc Lam cầu xin chân thành, khóc rất thê thảm.

Đại Lang cũng có chút không nhẫn tâm, cũng cùng quỳ xuống: “Mẹ, con không biết Trúc Lam rốt cuộc đã làm gì, nhưng xin mẹ thu lại quyết định chia nhà.”

Lúc này Trương Hạnh Huệ và Nhị Lang cũng nghe thấy động tĩnh mà đi tới, nhìn một màn này thì đều mang vẻ sửng sốt.

Nhìn thấy con trai út và con gái út đi vào, Trương Trần Thị cũng không tiện nói gì nữa.

Bà ta cũng chỉ muốn quở trách con dâu lớn, không phải thật sự muốn chia nhà, bà ta xua tay, bảo bọn họ ai làm việc nấy.

Sau khi ăn tối không bao lâu thì trời tối, người của Trương gia đều đi nghỉ ngơi.

Giống như mọi khi, Trương Tiểu Muội ngủ cùng với nãi nãi Trương Trần Thị.”

Mệt cả ngày, Trương Đại Lang sau khi nằm xuống giường thì không nói tiếng nào, không hỏi chuyện trước đó.

Tuy nhiên vào lúc này, Điệp Trúc Lam lại bỗng dưng chủ động quấn lấy.