"Giữ lại để làm gì nữa hả dì, chỉ thêm đau lòng mà thôi.."
"Dẫu sao hai tháng nữa cũng phải bỏ đi, chi bằng bây giờ bỏ luôn cho xong.."
"Truớc sau cũng chỉ là ảnh ghép có gì đáng lưu trữ chứ.."
Quản gia Hà cảm thấy thương xót cho cuộc hôn nhân của Tô Mạn Ninh mà không thể nói nên lời nào, chỉ biết lẵng lẽ làm theo... ngôn tình hay
Tô Mạn Ninh tự tay đóng gói lại cẩn thận rồi mới cất vào kho, sau khi xong thì đi lên phòng tranh, đúng là chỉ có quản gia Hà, làm việc mới khiến cô hài lòng, quản gia Hà rất tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng, sạch sẽ..
Tô Mạn Ninh sau đó kéo một cái bàn nhỏ hình chữ nhật đặt vào một góc trong phòng tranh, cẩn thận đặt lên đó hai cái lư hương, một cái cho bà nội của Tô Mạn Ninh ở kiếp này, còn một cái cho cả gia đình Tô đại tướng...
Ngày ngày Tô Mạn Ninh sẽ vào đây để thắp hương, cũng như tưởng nhớ về họ, để trên trời cao kia mọi người có thể biết được cô cũng đang rất nhớ về họ...
Biết rõ thân chủ cơ của thể này rất thích hoa hướng dương, nên Tô Mạn Ninh đã cho người trồng rất nhiều loài hoa này trong vườn..
Hằng ngày sẽ cắt những bông hoa xinh xắn nhất cắm vào bình đặt lên đây...
Tô Mạn Ninh bước đến ngắm nhìn những bức tranh trong phòng, bức nào cũng rất đẹp, rất sắc sảo, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo...
Cô sẽ mở một cửa tiệm trưng bày những bức tranh này, để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng, nhưng để mở được một cửa tiệm phải cần đến rất nhiều tiền...
Nhưng Tô Mạn Ninh vừa đến nơi đây chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tháng làm gì có đồng nào trong tay, những lần trước mua sắm đều do Trạch phu nhân thanh toán cả, chẳng lẽ lần này lại trở về về Trạch gia xin sao...
Tô Mạn Ninh cảm thấy có chút buồn, kiếp trước sống trong nhung lụa chẳng phải quan tâm đến tiền, còn kiếp này cũng sống trong nhung lụa nhưng lại chẳng có tiền...
Tô Mạn Ninh ủ rũ bước tranh vẫn còn đang vẽ dang dỡ mà thở dài trên kệ, trên bức tranh chỉ mới phác họa hình ảnh chân dung của cô gái...
Đắn đo không biết nên vẽ gì tiếp tục, Tô Mạn Ninh chợt nhớ đến bức ảnh của gia đình cô kiếp trước, thế nào bắt đầu đặt bút lên phác họa, từng nét vẽ uyển chuyển cho ra một bản vẽ gia đình năm người vô cùng hoàn hảo...
Cả gia đình Tô đại tướng và Tô Mạn Ninh, năm người đang mĩm cười vui vẻ, một bức ảnh gia đình hoà thuận hạnh phúc....
Tô Mạn Ninh cũng coi như một phần của gia đình Tô đại tướng, khi chấp nhận nhường thể xác này cho Tô Nghiên Ninh, cho cô một cuộc sống mới...
Đang mãi mê vẽ tranh thì cô cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, bước đến bên cái tủ dụng cụ vẽ tranh hình vô cùng bất ngờ...
Bên trong là một chiếc thẻ đen vô cùng lấp lánh, trên thế giới chỉ có mấy chiếc, Tô Mạn Ninh có thể đọc được bên trên viết tên của Trạch Thế Vũ...
Xem ra đây là cái thẻ mà Trạch Thế Vũ đã đưa cho Tô Mạn Ninh khi cả hai mới kết hôn, vì bây giờ tất cả mọi người trên cả nước đều biết cô là vợ của Trạch tổng, tập đoàn nổi tiếng trong và ngoài nước...
Nếu để mọi người biết thiếu phu nhân Trạch gia làm nhân viên quán cà-phê như vậy sẽ rất mất mặt, cho nên Trạch Thế Vũ đã đưa cho cô cái thẻ, bắt buộc cô phải nghỉ việc ở đây...
Tô Mạn Ninh cũng rất nghe lời mà làm theo, xin nghỉ việc ở quán cà-phê, trở về nhà làm người vợ ngoan, chăm sóc gia đình...
Nhưng rồi bao nhiêu sóng gió trong hôn nhân ập đến khiến cô vô cùng hụt hẫng và tuyệt vọng, chiếc thẻ được Tô Mạn Ninh cất vào phòng tranh...
Mọi chi tiêu hằng ngày cũng như chi phí mua dụng cụ vẽ tranh đều là tiền tiết kiệm được lúc Tô Mạn Ninh làm nhân viên ở quán cà-phê, không thề động đến tiền của Trạch Thế Vũ một đồng nào..."
Tô Mạn Ninh ngay sau đó liền bật cười vui vẻ...
**Như vậy là có tiền rồi, không cần phải đau đầu về vấn đề phòng tranh nữa.. **
Tô Mạn Ninh ở lại vẽ tranh thêm một lúc nữa mỗi quay về phòng nghỉ ngơi, nằm trên chiếc giường mềm mại cảm giác thật thoải mái..
Tô Mạn Ninh ngủ một giấc thật ngon đến tám giờ sáng hôm sau mới thức dậy, vào phòng vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà...
Vừa bước đến chỗ cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất của thức ăn, cái bụng cũng vì vậy mà bắt đầu reo hò...
"Thiếu phu nhân cô dậy rồi, mời cô xuống dùng bữa sáng.."
Tô Mạn Ninh bước xuống ngồi vào bàn chờ quản gia Hà mang thức ăn sáng lên...
Tô Mạn Ninh vui vẻ ăn hết phần của mình sau đó mới lái xe ra ngoài...
Cô lái xe vào trong trung tâm thành phố Hải Vân muốn tìm một cửa tiệm tương đối lớn, nơi có nhiều người qua lại, thích hợp để mở một phòng tranh..
Nhưng tìm cả một ngày vẫn chưa thể tìm được, Tô Mạn Ninh mệt mỏi quay về nhà, chỉ ăn một chút rồi lên phòng...