Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 106:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em xin lỗi..." Thẩm Như Ngọc lí nhí nói.
Thẩm Chi Ưu cười mỉm, sau đó thì cả hai nằm lê lết ra sàn một hồi rồi mới chịu đứng dậy chỉnh lại đồ.
Cả hai đều ra đến đại sảnh cùng ăn sinh nhật dưới sự nhộn nhịp của mọi người.
"Thẩm Như Ngọc...em quay lại rồi?" Trình Tần đứng đằng sau Thẩm Như Ngọc, bất ngờ nói.
Thẩm Như Ngọc quay đầu nhìn anh, sau đó thì mỉm cười đáp "Đúng vậy, sau bao lỗi lầm mà em đã gây ra, em đã quay lại!"
Trình Tần không nói gì, anh cúi đầu cười bất lực.
"Vậy thì không ai trách em sao?" Anh nhướn mày, khẽ trêu chọc một tiếng.
"Không phải là không ai mà là có rất nhiều, bọn họ đã chỉ trích em rất nhiều nhưng chị em đã đứng ra bảo vệ em!" Cô nàng nhẹ nhàng nói.
"Chị?" Anh khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
"Là Thẩm Chi Ưu, chị ấy đã giúp em!" Thẩm Như Ngọc híp mắt nói, sau đó thì tiến đến ban công, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Trình Tần cũng đến gần, anh khẽ lắc nhẹ ly rượu trên tay, cả người dựa lên trụ ban công.
"Lần này quay lại, em lại tính kế gì đây?"
"Tính kế?" Như Ngọc bật cười, sau đó nụ cười ấy lại bất chợt trở thành nụ cười buồn "Chị ấy đã giúp em thoát chết, còn giúp em trả thù tên mà đã luôn cưỡng hiếp em, ân của chị ấy em còn không trả hết, huống gì bảo em trả thù?"
Trình Tần nhìn Thẩm Như Ngọc, ánh sáng từ bên trong chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô nàng, mái tóc được Thẩm Chi Ưu tỉ mỉ buộc lên tạo cho nàng một cảm giác mềm mại, những lọn tóc xoan nhè nhẹ bay trong gió, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tựa thiên thần nhìn anh, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, khẽ cười.
Thình thịch!
Trái tim anh đột nhiên bị chệch một nhịp, một trái tim lạnh giá lúc bấy giờ bỗng chốc hoàn toàn bị...lật đổ trong nháy mắt.
Đột nhiên đang trong bữa tiệc thì Thẩm Như Ngọc lại nằng nặc kéo cô ra sân vườn cho bằng được rồi lại tinh nghịch lấy tay che đi đôi mắt của cô.
Thẩm Chi Ưu nhíu mày, có chút khó hiểu cựa quậy.
"Chị à, chị đứng yên đi!"
Thẩm Chi Ưu mím môi, ngoan ngoãn nghe lời. Thẩm Như Ngọc nhân cơ hội liền ra hiệu.
Sau đó cô nàng liền bỏ tay ra rồi đẩy cô về phía trước.
Trước mắt hiện lên từng dải những bóng đèn được thắp lên, từ từ tỏa sáng khắp sân vườn rộng lớn. Theo sau đó, những vị khách ùa tới, đứng thành một vòng tròn xung quanh, ai nấy đều rải hoa hồng ra, trong chốc lát, xung quanh đều được bảo phủ bởi cơn mưa hoa hồng, dưới đất một màu đỏ rực, vô tình tạo thành một chiếc thảm đỏ trải dài đến một chỗ trống.
Thẩm Như Ngọc đẩy cô về phía trước rồi nháy mắt với cô.
Thẩm Chi Ưu nghi hoặc nhìn xung quanh, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cỗ mong chờ.
Dưới con mắt thúc giục của mọi người, cô cuối cùng cũng chịu bước đi theo 'con đường chỉ dẫn của hoa hồng', từng bước đi của cô đều được soi sáng dưới ánh đèn vàng, sau cùng khi bước đến vườn hoa hồng rộng lớn, từng ngọn nến lung linh đẹp đẽ xếp thành hình trái tim xuất hiện trước mắt cô, trái tim cô khẽ rung lên một nhịp, cô nhẹ bước vào trong chiếc trái tim được bao quanh bởi nến.
Đối diện cô là Âu Minh Triết, anh mặc một bộ âu phục đen lịch lãm, mái tóc tùy tiện rũ xuống đôi lông mày cương nghị khiến anh thêm phần ma mị, trên tay cầm một bó hoa mà cô vô cùng thích - hoa cúc trắng họa mi, chúng nhỏ nhỏ xinh xinh, lại nằm yên vị trong bó hoa tuyệt đẹp, tất thẩy đều toát ra một vẻ đẹp thuần khiết và giản dị, anh mỉm cười, nụ cười ấy lại vô tình làm say đắm lòng người.
Thẩm Chi Ưu ngẩn người, trong chốc lát chỉ biết đứng lặng.
Âu Minh Triết từ từ bước đến gần cô, anh bước vào trong vòng trái tim bằng nến, mặt anh đối mặt cô, anh nhẹ nhàng nói:
"Thẩm Chi Ưu, em có biết không? Những lời nói mà anh muốn nói với em, anh đều đem vào trong lòng cất đi, anh đợi, đợi cho đến khi đúng lúc thì mới nói ra cho em biết!"
Trái tim cô vô thức đập loạn xạ, cô căng thẳng đến nỗi trên đôi bàn tay không ngừng chảy mồ hôi.
"Là...là gì?" Cô lắp bắp hỏi.
Âu Minh Triết hít một hơi thật sâu, anh đưa bó hoa ra trước mặt cô rồi cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, can đảm mà nói:
"Thẩm Chi Ưu, anh thích em, anh yêu em...Làm bạn gái anh nhé?"
Lời vừa dứt, xung quanh đều reo hò ba chữ 'Đồng ý đi'. Ngay khoảng khắc đó, Thẩm Chi Ưu che miệng bất ngờ với lời nói của anh, cô đột nhiên bật khóc rồi nghẹn ngào nói:
"Em đồng ý!"
Thẩm Chi Ưu nhận lấy bó hoa, vừa xấu hổ, vừa hạnh phúc mà khóc, Thẩm Trường An bây giờ mới xuất hiện, anh cùng với Vương Nhi và ba người Mục Tử Hạ liên tục tung những cánh hoa hồng lên, bất giác cảnh tượng trước mặt lại trở nên vô cùng lãng mạn.
Âu Minh Triết mỉm cười vui mừng ôm chầm lấy cô, hai tay anh khẽ siết chặt lấy người cô, trong lòng liền không ngừng dâng lên nhiều loại cảm xúc, sau cùng lại bị vỡ òa bởi cảm xúc mong chờ.
"Cả đời anh ngoài em ra, không ai cho anh những cảm giác rối bời, không ai cho anh những cảm giác sợ hãi khi mất đi em, không ai cho anh tình cảm mà anh đã trao như em, không ai tôn trọng tình cảm của anh ngoài em. Vì vậy nên Thẩm Chi Ưu, Cá Nóc Nhỏ đáng yêu của anh, cám ơn em đã đến với anh, anh yêu em!"
____________________________

*Cám ơn mọi người đã ủng hộ ta, cuối cùng thì truyện đã kết thúc rồi, một cái hố đã lấp xong, ta thực sự rất vui a~*
*Dự kiến sau tháng 7 ta sẽ đào thêm một cái hố tiếp nga!!*
*Luv you~💕*
*[04.05.2020] *
*** - The end -***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.