Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 107: Ngoại truyện #2



"Chị à, chị có bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hai chúng ta đều bị lộ không?" Thẩm Như Ngọc nằm trên giường cô, đôi tay giơ trên không trung, mắt cô nàng khẽ nheo lại, nhìn những họa tiết nhỏ trên móng tay.

"Lộ chuyện gì?" Thẩm Chi Ưu cầm lấy một cuốn tiểu thuyết đam mỹ rồi tiến tới, cô nằm kế Như Ngọc, thắc mắc hỏi.

"Thì...cả hai chúng ta đều xuyên không mà? Em sợ sẽ có một ngày bị lộ chuyện này ra đấy!" Thẩm Như Ngọc nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt có mang một chút hoang mang.

"Không sao cả, người ta sẽ không bao giờ tin được loại chuyện hoang đường đó đâu!" Thẩm Chi Ưu thở dài, cô nhàn nhạt đáp.

Thẩm Như Ngọc gật gù tỏ vẻ lời nói của cô khá hợp lí, sau đó thì cô nàng xoay người ôm lấy cô, nũng nịu dụi đầu vào lòng cô.

"Chị lại đọc đam mĩ sao?" Thẩm Như Ngọc ngẩng đầu lên, cô nàng khẽ chau mày hỏi "Sao chị lại thích đọc thế?"

"Bởi vì nó hay!" Thẩm Chi Ưu nhún vai rồi lại tiếp tục chăm chú đọc.

Thẩm Như Ngọc nghe cô nói vậy thì có chút tò mò, cô nàng liền nhướn người lên trên rồi bắt đầu đọc cuốn truyện mà cô đang cầm.

"Ồ, chàng trai này là trọng sinh sao?" Thẩm Như Ngọc ngạc nhiên thốt lên, sau đó thì lại cười gượng "Em...em cũng muốn được trọng sinh..."

"Hửm? Trọng sinh để làm gì?" Chi Ưu có chút nghi hoặc hỏi.

"Thì để làm lại từ đầu!" Như Ngọc nhanh nhảu trả lời.

"Hoang đường, xuyên không thì chị tin là có chứ trọng sinh chị lại không nghĩ có!"

"Hể? Nếu lỡ có thật thì sao?"

"..."

"Nếu như có, em ước em sẽ không sa phải lỗi lầm! Và em ước..."

Nhìn khuôn mặt mong chờ của Thẩm Như Ngọc, ánh mắt lại đột nhiên phát sáng lên, đôi môi treo lên một nụ cười ngây ngô, khuôn mặt e thẹn xuất hiện một vệt đỏ thì Thẩm Chi Ưu cười bất lực, trêu đùa một câu:

"Em ước em sẽ được ở bên Trình Tần?"

"Sao...sao chị biết?"

"Ôi chao, em gái nhỏ đáng yêu của tôi ơi, khuôn mặt cô đều thể hiện ra hết rồi này, ngay cả thiểu não cũng biết là cô đang tương tư người ta đấy!"

Thẩm Như Ngọc xấu hổ quay mặt sang một bên, làm bộ giận dỗi:

"Phải! Đúng là em đang tương tư Trình Tần nhưng chị có cần nói ra luôn không?"

"Cá nóc nhỏ~" Âu Minh Triết đủng đỉnh gõ cửa phòng Thẩm Chi Ưu, khi nãy anh vừa đi họp từ trên công ty về, hiện tại thì anh nhớ cô chết đi được "Mở cửa cho anh!"

Thẩm Chi Ưu ngồi vẽ vời ở bên trong, cô nghe thấy tiếng gọi của Âu Minh Triết thì nhanh chóng chạy ra mở cửa.

"Vô sỉ!!!" Thẩm Chi Ưu vừa gọi anh, vừa dang tay ôm chầm lấy anh, cô vô cùng vui vẻ mà kéo anh vào phòng.

"Đã nói bao nhiêu lần, tên anh không phải vô sỉ!" Âu Minh Triết nắm tay cô vào phòng, sau đó thì không nhịn được mà càu nhàu.

"Thế tên anh là gì?" Cô giả ngớ, ngây thơ hỏi.

"Em không nhớ? Ngay cả tên bạn trai em mà em cũng không nhớ??" Khóe môi anh khẽ giật, sắc mặt nhanh chóng đã đen lại.

"Từ trước đến giờ đều gọi là Vô Sỉ nên giờ em không nhớ nữa!" Thẩm Chi Ưu nhún vai, tinh nghịch nói.

Đột nhiên Âu Minh Triết rất nhanh đã tiến tới chỗ cô, đem cả người cô ép vào tường, anh cười gian, ngón tay vuốt ve vòng eo của cô.

"Vậy thì anh sẽ làm đúng như cái tên mà em đã đặt cho anh!"

Thẩm Chi Ưu đỏ mặt, nhịp tim loạn nhịp, cô xấu hổ đẩy anh ra, thẹn quá hóa giận, quát:

"Vô sỉ! Không thèm nói chuyện với anh nữa!"

"Cá Nóc Nhỏ à, anh không cần lời nói, anh chỉ cần hành động. Nếu em không muốn dùng lời với anh thì anh sẽ dùng hành động với em, tất cả đều do em lựa chọn đấy!"

Âu Minh Triết lại một lần nữa ép cô, nhưng lần này là đem toàn bộ cả người cô lên giường, tay anh khóa chặt tay cô, miệng cười gian xảo nhìn cô:

"Không phiền chứ nếu anh dùng hành động?"

"Đồ Vô Sỉ!!"

Sau một lúc thì Âu Minh Triết mới buông tha cho cô, anh nằm trên giường, gối đầu ngắm nhìn cô đang mải vẽ vời ở bên cạnh cửa sổ.

"Em thật đẹp!" Âu Minh Triết bất giác lên tiếng.

Thẩm Chi Ưu trong chốc lát liền đỏ bừng cả hai má, cô kiêu ngạo không thèm nghe anh nói.

"Vô sỉ thì chính là vô sỉ, dù có nói lời ngon tiếng ngọt đến cỡ nào thì cũng là vô sỉ!" Cô lẩm bẩm.

"Em là đang nói anh sao?" Âu Minh Triết ghé sát vào tai cô nói, không biết từ bao giờ anh đã đứng đằng sau, còn nở một nụ cười đáng đánh kia nữa chứ.

Thẩm Chi Ưu giật mình, cô trừng mắt nhìn anh "Chuẩn đấy!"

"Vậy thì không phải là anh vô sỉ vì em sao?"

"..."

"Âu Minh Triết, có chuyện này em cũng không muốn giấu anh nhưng tùy vào lòng tin của anh, anh muốn tin hay không đều phụ thuộc vào anh!" Thẩm Chi Ưu ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh.

"Chuyện gì?" Âu Minh Triết khó hiểu gấp laptop lại, mặt đối mặt cô, hỏi.

"Nếu em nói rồi thì anh hãy hứa với em, đừng cười hay chế nhạo em nhé?" Thẩm Chi Ưu kiên quyết nhìn anh, khuôn mặt lại giống như sắp có điều hệ trọng.

Âu Minh Triết trầm tư một hồi rồi mới đồng ý.

"Chuyện là em không phải là Thẩm Chi Ưu!"

Ánh mắt anh bất ngờ nhìn cô, kinh ngạc đến không thể thốt thành lời.

"Em biết điều này là hoang đường nhưng đây là sự thật, em không phải là Thẩm Chi Ưu, chính xác hơn em là Bạch Nguyệt Nhi!"

"Em đang nói đùa anh phải không?"

"Không, là sự thật! Bởi vì thời điểm mà em bị tai nạn trùng hợp với lúc thân thể này cũng bị tai nạn nên xảy ra hiện tượng linh hồn em chui vào thể xác của người khác!"

"..."

"Em là bị xuyên không! Anh biết không, em đã muốn nói với anh nhiều lần rồi nhưng em rất sợ...rất sợ khi phải đối mặt với lời nói của anh!"

Âu Minh Triết cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ hỏi:

"Nói anh nghe em sợ lời nói gì của anh?"

"Em sợ anh sẽ chế giễu em nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng chính là khi em hỏi anh câu này!"

"Em nói đi!"

"Người mà anh yêu là Thẩm Chi Ưu, là cô gái trong thể xác này hay là em?"

Đáp lại cô là một khoảng không vắng lặng, cô căng thắng cắn môi, đôi bàn tay nắm chặt lại.

"Khi anh gặp Thẩm Chi Ưu, tính tình lúc đó của em ấy đã thay đổi, anh cứ ngỡ là do em ấy đã trưởng thành không ít rồi nhưng thật ra lại không phải, nguyên nhân chính có lẽ là do em xuyên vào thân thể của em ấy?"

"...Đúng vậy, tính cách của cô ấy không thay đổi nhưng em làm mọi người nghĩ cô ấy đã thay đổi!"

"Vậy thì nói anh nghe, lần đầu tiên em gặp anh là khi nào?"

"Khi anh về nước!"

Âu Minh Triết lại rơi vào trầm tư, anh đột nhiên mỉm cười, sau đó thì với tay kéo cô lại gần anh, anh nhẹ ôm cô vào lòng:

"Thật trùng hợp, người con gái của anh, lần đầu tiên gặp em cũng là khi anh trở về nước!"

Cô há mồm kinh ngạc nhìn anh, thắc mắc hỏi:

"Không phải là anh và linh hồn của thân thể này đã gặp nhau từ hồi nhỏ sao?"

"Đúng vậy, nhưng em là người đầu tiên anh gặp! Vì vậy cá nóc nhỏ à, thật trùng hợp vì người anh yêu lại là em!"

Thẩm Chi Ưu bật cười, nhẹ nép vào người anh, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, bàn tay âu yếm vuốt ve dọc sống lưng, cái cảm giác ngọt ngào xen lẫn bồi hồi len lỏi trong tim khiến cô cảm thấy hạnh phúc mãi thôi, cô khẽ hỏi:

"Anh tin em? Anh thật sự tin những gì mà em nói sao?"

"Đúng vậy, nhưng bây giờ anh nói em có tin không?"

"Anh nói đi!"

"Anh thật ra đã sống lại, nói chính xác hơn theo những gì em biết thì là anh đã Trọng Sinh! Chuyện của anh đã khó tin nhưng lại sự thật, huống hồ gì chuyện của em anh lại không tin? Trên thế giới có rất nhiều điều bí ẩn, đây có lẽ là bí ẩn mà anh và em được trải qua!"