“Tuổi trẻ mà, ai mà không từng yêu mấy tên cặn bã.”
Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
(T⌓T) (T⌓T) T⌓T)
Lâm Miên Miên nhớ ra Ngô Niệm Đồng vừa mới đi nói chuyện với cha mẹ cô, nghĩ rằng chuyện này là do họ yêu cầu.
Cô lo lắng nói: “Có phải bố mẹ em bắt chị chuyển trường không? Để em đi tìm họ, em không cho phép chị chuyển trường.”
Nói xong, Lâm Miên Miên đi về phía cửa, vội vàng tìm cha mẹ nói chuyện, Ngô Niệm Đồng giữ cô lại giải thích: “Không phải, là do chị muốn chuyển trường.”
Lâm Miên Miên kinh ngạc dừng chân, sự buồn bã bắt đầu dâng lên: “Tại sao lại như vậy? Có bạn nào làm chị buồn sao? Hay là em chọc gì chị? Em biết em không phải là một người thông minh, nếu em làm chị tức giận, chị không nói thì em cũng không biết. Chị nói ra được không, em nhất định sẽ sửa!”
Lâm Miên Miên vừa khóc vừa lắc lắc cánh tay Ngô Niệm Đồng, muốn làm cô hồi tâm chuyển ý.
Nhìn Lâm Miên Miên khóc đỏ cả vành mắt, nước mắt như ẩn như hiện, Ngô Niệm Đồng cũng thấy rất khó chịu. Cô ôm Lâm Miên Miên vào lòng, vỗ vỗ lưng để trấn an cô: “Không có, Miên Miên của chúng ta là người tốt, là vấn đề của chị, nhưng hiện tại chị không thể nói cho em biết được, khi nào có cơ hội chị nhất định sẽ nói em biết được không?”
Ngô Niệm Đồng cảm thấy bả vai ướt đẫm, nghe được tiếng nức nở nho nhỏ từ trong ngực mình, cô hơi ngẩng đầu, cố gắng kiềm nén ngăn mình rơi lệ.
Lâm Miên Miên khóc một lát thấy không thể thay đổi được quyết định của Ngô Niệm Đồng, buồn bã ra khỏi lòng cô, nhìn thấy vành mắt Ngô Niệm Đồng cũng phiếm hồng, cô biết rằng tâm trạng của chị ấy cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô cũng tin rằng chị ấy nhất định là có lý do không thể không đi. Vì thế cô đổi sắc mặt, không muốn Ngô Niệm Đồng buồn.
Cô miễn cưỡng cười, ngoan ngoãn nói: “Khi nào chị đi vậy? Về sau em có thể đi tìm chị không?”
“Có thể, lúc nào Miên Miên tới tìm chị cũng được.”
“Sau này mối quan hệ giữa chúng ta vẫn tốt như trước chứ?”
Ngô Niệm Đồng lau nước mắt cho cô, vô cùng đau lòng nhìn đứa em đang cố tỏ ra bình thường, nói chắc như đinh đóng cột: “Chị hứa với em, chỉ cần em yêu cầu, chị nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh em bất cứ lúc nào.”
Lâm Miên Miên khóc òa lên: “Chị, em thật sự không nỡ rời xa chị đâu.”
…..
Buổi tối, Ngô Niệm Đồng tắm rửa xong, đang chuẩn bị trải chăn ra đi ngủ. Ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Miên Miên đang ôm gối đứng ở cửa.
“Chị, hôm nay em có thể ngủ chung với chị không?”
“Vào đi Miên Miên.” Ngô Niệm Đồng vội vàng kéo chăn ra, ý bảo Lâm Miên Miên vào.
Lâm Miên Miên đặt gối lên giường, cẩn thận chui vào chăn. Cô ôm eo Ngô Niệm Đồng, vùi đầu ở trước ngực cô, giọng điệu rầu rĩ nói: “Chị, mai sau chị sẽ không phớt lờ em chứ?”
Ngô Niệm Đồng vỗ nhẹ vào lưng Lâm Miên Miên một cách nhịp nhàng, trấn an cảm xúc của cô: “Sẽ không đâu, Miên Miên ngủ đi, mai còn dậy sớm đi học.”
Dưới sự vỗ về dịu dàng của Ngô Niệm Đồng, tâm trạng của Lâm Miên Miên dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi tiến vào giấc mơ đẹp.
Bởi vì Ngô Niệm Đồng vẫn còn học ở đây một thời gian, Lâm Miên Miên càng quấn lấy Ngô Niệm Đồng hơn trước, trân trọng từng phút từng giây được ở chung với cô.
Tiết tự học tối thứ tư, Lâm Miên Miên kinh ngạc nhìn đồng hồ, đã hai mươi phút rồi mà Ngô Niệm Đồng còn chưa trở về. Cô không khỏi lo lắng có phải Ngô Niệm Đồng bị tiêu chảy hay không nên chuẩn bị vào nhà vệ sinh nhìn xem.
Cô cầm cốc nước lên, giả bộ là đi lấy nước, giơ cái cốc ra hiệu với người trực ban, đồng thời ánh mắt quét qua lớp một chút, kinh ngạc phát hiện vậy mà Chu Nghiêu Bân cũng không có ở chỗ ngồi. Ấy thế mà cô cũng không nghĩ nhiều.
Lắc lắc cốc nước trong tay, quyết định trước tiên đến nhà vệ sinh để tìm Ngô Niệm Đồng. Mới gần tới nhà vệ sinh, vậy mà lại nghe được một giọng nam quen thuộc thổ lộ đầy kích động.
“Niệm Đồng, mình thực sự rất thích cậu. Tại sao cậu không thể cho mình một cơ hội, cũng như cho bản thân một cơ hội?”
“Cậu có biết Miên Miên thích cậu không?”
“…”
Chu Nghiêu Bân chần chờ.
Ngô Niệm Đồng nhìn phản ứng của Chu Nghiêu Bân, trong lòng đã rõ: “Cậu biết cô ấy thích cậu nhưng lại không nói rõ ràng, không cách xa cô ấy thậm chí còn đến thổ lộ với tôi.”
Chu Nghiêu Bân vội vàng giải thích: “Niệm Đồng, nhà tôi và nhà họ Lâm có rất nhiều mối quan hệ hợp tác, lúc trước tôi vẫn không trực tiếp từ chối chính là cố kị đến điểm này. Nhưng cậu yên tâm, nếu cậu đồng ý, tôi nhất định sẽ đi nói rõ ràng với Miên Miên, từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
Lâm Miên Miên đứng ở cuối hành lang, môi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cô đã sớm biết rõ giọng nói của một nam một nữ bên trong. Còn không phải là anh Nghiêu Bân cô đã thích từ lâu và người chị họ thân thiết của cô hay sao?
Ngô Niệm Đồng kiên quyết nói: “Xin lỗi, vì Miên Miên thích cậu nên tôi tuyệt đối sẽ không dính dáng một nửa quan hệ gì với cậu.”
Chu Nghiêu Bân sững sờ tại chỗ, nhìn bộ dạng kiên quyết của nữ sinh trước mặt, không biết như thế nào mới có thể xoay chuyển tâm ý của cô.
“Vì tránh khả năng mang đến tổn thương cho Miên Miên, tôi đã xin cậu mợ cho chuyển trường. Thủ tục sẽ xong nhanh thôi. Trong một hai tuần còn lại, mong bạn học Chu có thể giữ khoảng cách với tôi.”
Sắc mặt Chu Nghiêu Bân nháy mắt xám xịt, cậu ta không nghĩ tới vì bảo vệ Lâm Miên Miên mà Ngô Niệm Đồng có thể làm đến bước này, cậu ta không thể tiếp tục giữ Ngô Niệm Đồng ở lại, đành tuyệt vọng nhìn cô gái mình thích rời đi, từng chút từng chút rời xa mình.
Ngô Niệm Đồng vừa đi đến hành lang, kinh ngạc phát hiện Lâm Miên Miên đang đứng bất động ở nơi đó, hoang mang nói: “Miên Miên, sao em lại ở đây?”
Lâm Miên Miên cố nén nước mắt, nhìn thấy Chu Nghiêu Bân lúng túng đứng đằng sau, đi đến trước mặt cậu: “Điều anh vừa nói đều là sự thật phải không?”
Chu Nghiêu Bân bối rối ấp úng: “Miên Miên…”
“Anh vẫn luôn biết em thích anh, đúng không?”
Chu Nghiêu Bân im lặng tránh ánh mắt của Lâm Miên Miên
“Em hỏi anh có phải không?” Lâm Miên Miên mất khống chế hét to.
Chu Nghiêu Bân không nói lời nào nhìn chằm chằm xuống đất, tránh đi ánh mắt của Lâm Miên Miên, gật đầu.
“Anh vẫn biết là em thích anh, nhưng không từ chối thẳng mà còn vừa yêu đương với người khác vừa đối tốt với em?”
Chu Nghiêu Bân không dám nhìn vào cô, ngầm thừa nhận: “Xin lỗi em, Miên Miên.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Anh là thằng khốn, trước kia là tôi bị mù.”
Lâm Miên Miên dùng hết sức lực tát Chu Nghiêu Bân một cái, cuối cùng không nén nổi bật khóc, ném cái cốc trên tay đi, vừa chạy xuống cầu thang vừa khóc.
“Ký chủ!!!”
Tô Cẩn Hồng đang đắm chìm trong biển đề cương vật lý, không kiên nhẫn hỏi lại hệ thống:
“Có chuyện gì vậy?”
“Nam chính vừa mới thổ lộ với nữ chính nhưng bị nữ chính từ chối, hơn nữa nữ chính còn nói cô ấy sẽ chuyển trường!!”
“Cốt truyện này hình như không đúng lắm.” Tô Cẩn Hồng kinh hãi, nữ chính sao có thể từ chối nam chính? Trong nguyên tác, bọn họ là một đôi do ông trời tác hợp, vô cùng hạnh phúc khi ở bên nhau mà.
“Cái này không phải là trọng điểm! Trọng điểm là! Nữ phụ làm chuyện không tưởng, cô ấy vừa mới tát Chu Nghiêu Bân một cái, giờ đang ở sân thể dục.”
Cầu Cầu nôn nóng nhắc nhở Tô Cẩn Hồng, chuẩn bị nhắc ký chủ của mình nhanh chạy đi an ủi nữ phụ, cẩn thận giá trị độc ác của nữ phụ trực tiếp tăng lên một trăm phần trăm. Thời điểm quan trọng như này, nhất định không thể thất bại trong gang tấc!
“Ha ha ha, cuối cùng cô ấy cũng phát hiện ra bản chất cặn bã của Chu Nghiêu Bân, còn biết đánh hắn một cái, bị hắn bắt nạt lâu như vậy mà giờ mới vùng lên!” Tô Cẩn Hồng phấn khích siết chặt nắm tay, đã sớm muốn đánh vào mặt của tên cặn bã kia.
Cầu Cầu sợ ngây người, kí chủ đang làm gì vậy? Cũng không phải là đang xem trận bóng, thích thú cái gì vậy.
“Anh mau chạy đuổi theo nữ phụ đi, nhỡ đâu giá trị độc ác của cô ấy lập tức tăng lên thì làm sao bây giờ?”
Tô Cẩn Hồng thờ ơ nói: “Bây giờ cô ấy cần ở một mình, tôi đi qua không chừng cô ấy còn nổi giận với tôi, hơn nữa anh không thấy giá trị độc ác của Lâm Miên Miên lâu rồi không tăng à? Tôi cảm thấy cô ấy của bây giờ khá hơn trước kia rất nhiều.”
“Anh chạy ngay cho tôi!!!”
“Anh gấp cái gì! Chờ tôi làm xong đề này, chỉ còn một đề này thôi, một lát nữa là xong.”
Cầu Cầu nhìn bộ dạng của kí chủ nhà mình như một ông già, thật là mệt tâm.
Chắc kí chủ đã quên sau khi mình hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời khỏi thế giới này rồi.
Hai phút sau, Tô Cẩn Hồng đã làm xong đề kia, nghe hệ thống thúc giục đành bất đắc dĩ ra sân bóng tìm Lâm Miên Miên.
Từ đằng xa đã nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi ở một góc sân bóng, thỉnh thoảng bả vai khẽ run. Tô Cẩn Hồng khinh bỉ nói với hệ thống:
“Anh xem đi, cô ấy vẫn còn đang khóc, tôi căn bản không cần đến sớm như vậy.”
“…” Cầu Cầu không được chửi bậy.
Tô Cẩn Hồng vẫn luôn đứng ở xa nhìn, mãi cho đến khi cô đã bình tĩnh trở lại mới đi tới, ngồi bên cạnh cô.
“Cậu tới đây làm gì?”
Lâm Miên Miên sụt sịt nói: “Cậu cũng tới đây để cười nhạo tôi phải không?
Tô Cẩn Hồng nhún vai: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ muốn đến hỏi cậu một chút, nếu cậu ở ban khoa học xã hội không vui vẻ thì nên suy xét chuyển tới ban khoa học tự nhiên đi.”
Nghe nam sinh bên cạnh bình tĩnh trả lời, Lâm Miên Miên cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nhịn không được liền hỏi: “Tô Cẩn Hồng, vì sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Hiện tại thì không thể nói cho cậu biết nhưng tôi đảm bảo không phải mấy cái nguyên nhân vớ vẩn mà cậu đang nghĩ đâu.” Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ nhìn Lâm Miên Miên, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con nhỏ này nghĩ cái gì.
“Vậy khi nào cậu mới có thể nói cho tôi biết?” Bị nhìn thấu tâm tư khiến Lâm Miên Miên hơi thẹn thùng, nhưng vẫn kiên trì hỏi.
“Sau khi thi xong đại học đi, hãy để bí mật nhỏ này ở lại thế giới lâu một chút.”
Tô Cẩn Hồng nằm trên cỏ, đầu gối lên cánh tay, nhìn bầu trời đêm đến phát ngốc. Lâm Miên Miên hơi chần chừ, nhìn dáng vẻ thoải mái của cậu, cũng học theo cậu nằm xuống.
“Có phải cậu đã sớm biết Chu Nghiêu Bân không thích tôi không?”
“Đúng vậy, làm gì có thằng nào có thể có thái độ đó với người mà hắn thích.” Tô Cẩn Hồng là đàn ông nên hiểu rất rõ, có thằng cha nào nỡ làm vậy với người mình thích chứ?
Lâm Miên Miên không khỏi nghĩ đến thái độ của Chu Nghiêu Bân cái lần mình rơi xuống nước, âm thầm tự giễu bản thân quá ngu ngốc.
“Vậy cậu nhất định cảm thấy tôi ngốc, đúng không?”
“Ừ, rất ngốc, nhưng mà con gái tuổi này ngớ ngẩn là chuyện bình thường. Tuổi trẻ mà, ai mà không từng yêu mấy tên cặn bã. Đúng không?”
–
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Lâm Miên Miên hùng hổ chống nạnh: Sao cậu không cho tôi biết Chu Nghiêu Bân không thích tôi sớm hơn?
Tô Cẩn Hồng nhún vai: Lúc đấy cậu còn nghe được lời người khác à? Tôi có nói cũng vô ích.
Lâm Miên Miên nhào vào ôm Ngô Niệm Đồng: QAQ Chị ơi nó bắt nạt em.
Ngô Niệm Đồng lườm Tô Cẩn Hồng một cái, dịu dàng xoa đầu Lâm Miên Miên: Không sao, chúng ta không để ý thằng nhãi thối tha đấy nữa.
Tô Cẩn Hồng nhận được ánh mắt hình viên đạn của Ngô Niệm Đồng, ngớ người sờ mũi: Là ảo giáo sao? Sao lại cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó sai sai.
Ha ha ha, nếu có ảo giác giống Tô Cẩn Hồng thì đi úp mặt sám hối đi! Tôi đây không viết bách hợp! Đây chỉ là tình chị em trong sáng của con gái thôi, mấy người hiểu mà. Ha ha ha ha ha ha ha.