Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng không phát hiện ra, sau khi nhìn thấy Ôn Thanh Từ và Lâm Tích Nghiên, sự nôn nóng của anh giảm đi.
Ba người Ôn Thanh Từ bay một đoạn, bằng thực lực cá nhân của ba người bọ họ, có thể thoải mái giải quyết hết những những yêu thú ở sơ kỳ, trung kỳ Trúc Cơ. Các linh thảo cấp thấp cũng được hái cẩn thận.
Vừa đi vừa nói cười, cũng khá thoải mái.
Mặt trời lên ngọn cây, ánh mặt trời ngày càng chói mắt. Tìm kiếm cho đến trưa, mọi người đều mệt mỏi.
Người hoạt bát như Lâm Tích Nghiên cũng không nói gì. Cho đến khi cô thấy rừng cây trước mặt, mắt lập tức sáng lên: “Ôn sư tỷ, tiểu sư đệ, chũng ta đi đến rừng cây phía trước nghỉ một chút đi.”
Ôn Thanh Từ gật đầu.
Nếu hai sư tỷ Lâm Tích Nghiên và Ôn Thanh Từ đều đồng ý, Tô Cẩn Hồng tất nhiên cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo các cô.
Khu rừng rất sạch sẽ, ngoại trừ những chú chim nhỏ ríu ra ríu rít trên cành cây ra cũng không thấy con yêu thú nào.
Lâm Tích Nghiên tựa vào một cây đại thụ, nhàm chán ném lên ném xuống một quả dại không biết tiện tay hái ở đâu ra, than phiền: “Ôn sư tỷ, cái bí cảnh này không như muội tưởng tượng.”
Ôn Thanh Từ chậm rãi lau chùi linh kiếm trong tay, nghe vậy không nhịn được nhướn mày: “Muội nghĩ như nào?”
Lâm Tích Nghiên: “Muội cho là cho là mọi người gặp mặt sẽ đánh nhau, cướp bóc. Dù sao để góp đủ 200 điểm cống hiến cũng không dễ. Càng không nói đến những đội phải góp phần của năm người. Nhưng khi muội vừa đến bí cảnh, lúc một mình gặp phải đồng môn hoặc các đệ tử của tông môn khác, họ đều khá thân thiện, chào hỏi xong là đi luôn.”
Ôn Thanh Từ cất kiếm, bình tĩnh, ôn hòa nhắm mắt ngồi thiền. Sau khi điều tiết xong linh khí trong cơ thể, mới mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ bí cảnh vừa mới mở, trên người bọn họ chưa có gì. Đến khi còn vài ngày cuối, mới là lúc hỗn loạn nhất. Khi đó chuyện lật mặt hay đâm sau lưng cũng không hiếm.”
Tô Cẩn Hồng nghe thấy từ hỗn loạn, mắt sáng lên: “Sư tỷ, lúc đó chúng ta có thể đi can ngăn không?”
Nghe được những lời này của Tô Cẩn Hồng, Lâm Tích Nghiên nhanh chóng hiểu được ý của anh.
Ôn Thanh Từ nhìn hai đôi mắt lấp lánh của sư đệ, sư muội, không nhịn được cười. Cô gật đầu, nghiêm trang nói: “Có thể.”
Lông mày Lâm Tích Nghiên cong cong, nụ cười rực rỡ, sờ thanh kiếm yêu thích của mình, rục rịch.
Một lúc sau, Lâm Tích Nghiên đứng lên, duỗi chân ra: “Bên kia hình như có một cái ao nhỏ, muội đi xem một chút.”
Ôn Thanh Từ: “Đi nhanh về nhanh. Chờ muội quay lại, chúng ta sẽ đi chỗ khác.”
Lâm Tích Nghiên không quay đầu lại, vẫy tay, bước chân nhanh nhẹn đi đến cái ao không xa.
Tô Cẩn Hồng cũng bị nhiễm nhịp bước vui vẻ của cô ấy, thả lỏng tựa vào thân cây, một chân dài duỗi thẳng, một chân khác co lại, thản nhiên thoải mái.
Sau khi đến bí cảnh, đây là lần đầu tiên tinh thần anh hoàn toàn buông lỏng. Ôn sư tỷ đúng là có thể giúp người khác an tâm.
Mặc dù Ôn Thanh Từ đang nhắm mắt lại, nhưng trong lòng rất cảnh giác. Thần thức lúc nào cũng nhìn xung quanh, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Đồng thời cũng âm thầm chú ý Tô Cẩn Hồng, chỉ cần anh lộ ra ý đồ công kích, cô sẽ lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết anh.
Tô Cẩn Hồng hoàn toàn không biết anh đã bị Ôn Thanh Từ đưa vào danh sách nguy hiểm. Anh suy nghĩ lan man, đột nhiên nghĩ đến đám người áo đen gặp phải trước kia.
Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, thần thức quét một vòng xung quanh, thấy không có ai mới mở miệng hỏi: “Ôn sư tỷ, bí cảnh lần này chỉ có mấy môn phái chúng ta thôi sao?”
Ôn Thanh Từ lặng lẽ buông kiếm, trong chớp mắt vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã rút kiếm ra.
“Bí cảnh này có từ thời thượng cổ, do mấy môn phái lớn đặc biệt liên hiệp vì các đệ tử luyện khí kỳ có chỗ thực tập. Chỉ có đệ tử của mấy tông môn này, lúc nhập môn đóng dấu thân phận mới được đi vào.”
“Sư tỷ, cái này không đúng. Đây không phải là bí cảnh của Trúc Cơ kỳ sao?”
“Thời kỳ thượng cổ, linh khí dồi dào, thiên tài rất nhiều. Giới tu chân phồn vinh, thịnh vượng. Cho dù là Nguyên Anh kỳ, bây giờ là một kỳ nhân một cõi, vào lúc đó cùng lắm chỉ là tu vi bình thường. Lúc ấy, mục đích mấy tông môn thiết lập thực tập không phải để các đệ tử hái linh thảo, tìm bảo vật, mà là rèn luyện bọn họ, chém giết lẫn nhau. Đệ tử cuối cùng sống sót mới được tông môn coi trọng đào tạo.”
Tô Cẩn Hồng lặng lẽ nghe, không kiềm được khao khát đối với thời đại ấy.
Chắc hẳn tu chân giới khi đó vô cùng huy hoàng mạnh mẽ.
Ôn Thanh Từ: “Cẩn Hồng, đệ hỏi cái này làm gì?”
“Hôm qua, đệ găp một số người kì lạ, bọn họ mặc áo đen, đeo mặt nạ, trên người khí đen lượn lờ. Tôn Dật cùng mấy đồng môn bị trói lại, giống như muốn lấy bọn họ tế bái trận pháp gì đấy. Sau đó, đệ giúp bọn họ trì hoãn thời gian, mọi người mỗi người chạy một hướng, đệ cũng không biết sau này bọn họ có bị bắt lại không…”
Ôn Thanh Từ nhìn cây bên cạnh, suy nghĩ: “Trận pháp phải dùng đến tính mạng của tu sĩ tế trận có rất nhiều. Nhưng cái nào cũng cực kỳ tà ác, hơn nữa đều là cấm thuật của giới tu chân.”
Thân thể Ôn Thanh Từ căng thẳng, môi mím chặt thành một đường, biểu tình nghiêm túc nói: “Đệ còn nhớ gì nữa không?”
Tô Cẩn Hồng cố gắng nghĩ lại, nhưng chỉ mơ hồ nhớ đám người kia khi bày trận hình như đang nói gì đó.
“Lúc bọn họ bày trận giống như nói cái gì mà mệnh, trời. Sau đó lại nhắc tới ma thần gì gì đó, còn có gì đó nữa, lúc ấy đệ cũng không nghe rõ. Lúc đệ chạy trốn, mấy người áo đen ấy vỗ một chưởng lên cây, sau đó cây bắt đầu khô héo Ngay lập tức đã thành một đống cành khô, lá chết.”. Ngôn Tình Ngược
Ôn Thanh Từ khẽ cau mày, thầm sợ hãi.
Có thể ăn mòn đồ vật, sợ rằng chính là tử khí chỉ có trong truyền thuyết. Nhưng tử khí đã biết mất khỏi giới tu chân tram năm nay, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?
Ôn Thanh Từ suy nghĩ, cẩn thận dặn dò: “Tỷ đã biết. Khi về sẽ nhanh chóng báo lên cho tông môn. Nếu lần sau lại nhìn thấy đám người đó, đệ hãy chạy ngay lập tức. Đừng nên tiếp xúc với bọn họ, cũng đừng để khí đen dính lên người.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, không nói lúc đó mình không chỉ tiếp xúc với bọn họ, mà anh còn giết mấy tên trong đấy.
Ôn Thanh Từ đứng lên, hất nhẹ cằm lên, nói: “Chúng ta phải đi rồi.” Nói xong cô chợt nhận ra: “Tại sao Tích Nghiên chưa quay lại?”
Tô Cẩn Hồng: “Chúng ta qua đó tìm thử xem sao.”
Khi hai người đến bờ hồ, chỉ thấy một đống dấu chân hỗn loạn.
Tô Cẩn Hồng ngồi xổm xuống, cẩn thận xem, phát hiện chỗ không bình thường.
“Ôn sư tỷ, dấu chân này là của hai người. Tỷ nhìn cái này đi, một cái to, một cái nhỏ hơn một chút.” Tô Cẩn Hồng ngồi xổm hoa tay múa chân, đo đạc cho Ôn Thanh Từ nhìn.
Tô Cẩn Hồng nhặt một cây trâm từ trong bụi cỏ. Anh có ấn tượng với nó, đây là cây trâm Nghiên sư tỷ thích nhất. Sau khi mua đã cài trên đầu một thời gian dài, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, Tô Cẩn Hồng đều phải khen cây trâm này.
Anh nghĩ đến đám người áo đen hôm qua, lo lắng: “Có phải có người ám sát Nghiên sư tỷ không?”
Ôn Thanh Từ không nói gì, nhìn theo bước chân hỗn loạn đi đến bên hồ. Nhìn dấu chân cuối cùng, rơi vào trầm tư.
Ôn Thanh Từ rút kiếm ra, thử dò xét trên mặt nước.
Không có động tĩnh.
Cô ngồi xuống, tay trắng thon dài chạm một cái vào nước.
Có linh khí, nhưng ở trong phạm vi bình thường. Dù sao ở trong bí cảnh, trong nước có ít linh khí là rất bình thường.
Ôn Thanh Từ đứng lên, lúc định đi ra chỗ khác, mắt cá chân đột nhiên bị cái gì đó trói lại, bàn chân trượt một pháti, không kịp gọi Tô Cẩn Hồng, nước đã tràn qua đỉnh đầu.
Tô Cẩn Hồng quay đầu lại, đúng lúc thấy cảnh này.
Anh nhảy vào trong nước, gắng sức chạm đến đầu ngón tay Ôn Thanh Từ. Cuối cùng cố hết sức mới bắt được cổ tay của cô.
Tô Cẩn Hồng cố gắng kéo lên, nhưng phát hiện không chỉ không nhúc nhích, mà chính mình cũng dần dần bị thứ này kéo xuống nước.
Sức mạnh kia quá lớn, Tô Cẩn Hồng kéo không lại nó.
Nhất định là có vật gì đó kéo Ôn sư tỷ xuống!
Tô Cẩn Hồng dứt khoát lặn xuống, định tìm cái vật kia.
Đúng như dự đoán, mắt cá chân bên phải của Ôn Thanh Từ bị một sợi dây dài quấn lấy.
Tô Cẩn Hồng cầm kiếm chém đứt sợi dây, nhưng vật kia lại dài thêm một đoạn, nhằm vào mắt cá chân Ôn Thanh Từ mà quấn lên.
Nếu như trên mặt đất, có lẽ Tô Cẩn Hồng đã sốt ruột đổ đầy mồ hôi.
Anh ném ra một đống linh phù, không cái nào có tác dụng.
Ôn Thanh Từ và anh vẫn đang chìm xuống.
Tô Cẩn Hồng ngẩng đầu, phát hiện cô đã nhắm mắt lại, tay chân vô lực.
Cái hồ này nhìn thì không lớn, nhưng trên thực tế lại sâu không thấy đáy. Tô Cẩn Hồng cúi đầu chỉ có thể thấy đen ngòm, không thấy đáy.
Tô Cẩn Hồng rốt cuộc cũng nhớ tới hệ thống bị anh bỏ quên, rất lâu chưa xuất hiện: “Cầu Cầu, làm sao bây giờ? Sư tỷ giống như bị chết chìm rồi!”
Cầu Cầu: “Kí chủ, viên giao châu trên cổ anh có tác dụng cho con người hô hấp trong nước. Nhưng anh không cần để ý đến cô ấy, anh chỉ cần cứu nữ phụ là được.”
Cầu Cầu còn chưa nói hết, đã thấy Tô Cẩn Hồng tháo giao châu trên cổ xuống, đeo lên cổ Ôn Thanh Từ.
Cầu Cầu: “…”
“Kí chủ, anh đưa giao châu cho cô ấy rồi thì anh thế nào!!! Như vậy rất dễ bị người khác phát hiện ra thân phận!!”
Tô Cẩn Hồng không để ý tới Cầu Cầu, lặng lẽ nín thở bơi xuống dưới.
Mấy phút sau, lúc Tô Cẩn Hồng sắp không kiên trì nổi, đột nhiên cảm thấy thân thể xuyên qua cái gì đó. Tiếp theo, anh phát hiện xung quanh không có nước, rồi rơi bịch xuống mặt đất.
Tô Cẩn Hồng vẫn chưa bình thường lại từ chấn động, đã có một vật nặng từ trên rơi xuống đập lên người anh.
Liên tiếp hai chấn động động lớn, thể trạng linh thú của Tô Cẩn Hồng cũng không chịu đựng nổi, trong miệng có mùi máu nhàn nhạt.
Do ngâm trong nước, quần áo bó sát vào người. Đường cong và sự mềm mại của cơ thể con gái khiến cho Tô Cẩn Hồng ngẩn ngơ. Sau đó anh cẩn thận di chuyển Ôn Thanh Từ sang bên cạnh.
“Tiểu sư đệ, tại sao đệ cũng đến đây?”
Tô Cẩn Hồng nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm. Nghiên sư tỷ không xảy ra việc gì, thật tốt!
Giây tiếp theo, thiếu niên bên cạnh Lâm Tích Nghiên cũng ngẩng đầu lên: “Chào sư huynh.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Tại sao Nghiên sư tỷ lại ở cùng nam chính?
Nghĩ đến nam chính, Tô Cẩn Hồng nhức đầu.
Từ khi nam chính được chuyển đến sân của anh, số lần chàng gặp Lâm Tich Nghiên tăng lên nhiều.
Tô Cẩn Hồng ở trong đó điều chỉnh gần mười năm, mới tạm thời khiến cho Lâm Tích Nghiên không căm thù Sở Tử Phong. Thỉnh thoảng tâm trạng tốt còn hướng dẫn anh ta một chút. Nhưng quan hệ cũng không tính là tốt, dù sao với cái tính tình ấy của Lâm Tích Nghiên…
“Sở Tử Phong, tại sao đệ lại ở đây?”
Thiếu niên thành thật trả lời: “Lúc đệ đến bờ sông rửa mặt, chân bị thứ gì đó quấn lấy. Sau đó đệ bị kéo vào trong nước, rồi ngất đi. Khi mở mắt ra đã ở đây rồi.”
Lâm Tích Nghiên nhún vai: “Tỷ cũng không khác nó. Tỷ phát hiện có dấu chân hỗn loạn bên hồ nước, sau đó bị kéo xuống. Nơi này rất kì quái, linh khí bên ngoài không vào được chút nào, còn linh khí trong cơ thể tỷ đã bị rút cạn khi ở trong nước. Bây giờ trừ kiếm pháp, cái gì cũng không dùng được.”
“Tiểu sư đệ, còn đệ?”
“Tỷ đi lâu không về, đệ với Ôn sư tỷ đến xem xem có chuyện gì xảy ra. Sau đó cũng đến nơi này.”
Tô Cẩn Hồng đứng lên, nhìn vách đá bóng loáng xung quanh: “Thế giờ như nào? Quái vật đem chúng ta đến đây đã đi đâu rồi?”
Sở Tử Phong: “Đệ cảm thấy nó muốn giam cầm chúng ta, sau đó…”
Tô Cẩn Hồng quay lại trước mặt Ôn Thanh Từ, dò xét hơi thở ở mũi, còn thở.
Lúc này, Ôn Thanh Từ ho khan mấy tiếng, nôn ra một vũng nước lớn. Lông mi cô run run mấy cái, chậm rãi mở ra.
Tô Cẩn Hồng vội vàng đỡ cô dậy, ngạc nhiên mừng rỡ hô to: “Ôn sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!”
Ôn Thanh Từ cố gắng chống đỡ cơ thể, lập tức phát hiện khác biệt ở đây: “Linh khí đâu?”
—
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Tô Cẩn Hồng: Ha ha ha, gặp được sư tỷ ở đây mừng quá!
Nội tâm Ôn Thanh Từ: Lúc nào cũng phải giữ cảnh giác, phát hiện có gì không đúng lập tức đâm nó một kiếm.
Tô Cẩn Hồng quá thê thảm hahahaha. Thân phận thật cũng không giấu được, chỉ được mấy chương nữa thôi.