Edit: Byun
Beta: Xanh
Lúc này, tâm trạng của Cố Ngôn Hi đang rất tốt.
Một sáng tỉnh lại ở mạt thế, không có vết máu, không có zombie, càng không có phần còn lại của chân tay đã bị cụt, chỉ có một cậu thiếu niên khôi ngô mặc đồ thể thao màu đen, đón ánh sáng mặt trời, cầm đao múa may, càng không cần phải nói, ánh lửa trên đao sinh ra từ dị năng càng làm cho cậu ta thêm rực rỡ.
Cậu thiếu niên ấy toát ra một sức sống mạnh mẽ, phóng khoáng, tự nhiên, giống như một dòng suối ngọt lành chậm rãi chảy vào trái tim héo mòn của Cố Ngôn Hi, trấn an sự bất an, nôn nóng trong lòng cô hai ngày nay.
Cố Ngôn Hi không phải không vội, không lo lắng cho cha mẹ cô, mà là cô không muốn để Tô Cẩn Hồng phát hiện. Đặc biệt làdưới tình huống cô là người lớn hơn, Cố Ngôn Hi cho rằng chính cô phải là người gánh vác cái áp lực kia. Tuy rằng sự thật không lạc quan lắm, sống còn là một vấn đề lớn, nhưng cô vẫn hy vọng Tô Cẩn Hồng có thể không có áp lực lớn như vậy.
Nhưng mà Tô Cẩn Hồng không hề cảm kích chuyện này chút nào. Ngày hôm qua sau khi anh nghe được lời nói của Cố Ngôn Hi, anh đã bỏ xuống được tâm trạng nặng nề trước đó, hoàn toàn không nghĩ tới người con gái khuyên bảo mình cũng phải chịu đựng áp lực tâm lý nặng nề.
Bên trong xe im lặng, Tô Cẩn Hồng vừa lái xe, vừa cố gắng tìm đề tài để phá vỡ sự lặng im trong xe. Anh tự hỏi vài phút, cũng không nghĩ ra chuyện gì để nói, chỉ đành bỏ cuộc.
Một lát sau, chờ đến khi kim xăng về đỏ, Tô Cẩn Hồng hơi nghiêng đầu nhìn Cố Ngôn Hi, trong giọng nói mang một chút vui mừng không kìm nén được, “Xe không đủ xăng rồi chị.”
Ánh mắt Cố Ngôn Hi từ ngoài cửa sổ nhìn lại, có chút kỳ quái hỏi cậu ta, “Xe hết xăng, em mừng cái gì…?”
Tô Cẩn Hồng thấy ánh mắt nghi hoặc của Cố Ngôn Hi, đầu óc đần ra.
Mình……Vui mừng à?
Chưa kịp giải thích thì Cố Ngôn Hi đã dời đi tầm mắt, hơi nhíu mày, “Phía trước giống như có……”
Tô Cẩn Hồng cũng chú ý tới, mặt mày trở nên nghiêm trọng, anh hiểu lời chưa nói ra của Cố Ngôn Hi, rốt cuộc là người hay là zombie còn chưa biết. Nhưng cho dù là gì, xuất hiện ở chỗ này cũng đều không phải là chuyện tốt gì.
Lề đường, một cô gái gầy yếu thong thả đi bộ, tóc bay tán loạn, che khuất mặt của cô ấy, không thấy rõ mặt mũi, bởi vậy không thể từ ngoại hình mà phán đoán. Từ tư thế đi, cũng không nhìn ra cái gì kỳ quái.
Trong lòng Tô Cẩn Hồng yên lặng đoán khả năng cô gái này là zombie, lúc cách cô gái ấy một khoảng, anh dứt khoát xe dừng lại.
“Chị ở lại đây, em đi kiểm tra một chút.”
Vừa dứt lời, cửa xe đã đóng lại. Cố Ngôn Hi còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Tô Cẩn Hồng đi vài bước về phía trước, hô to: “Cô gì ơi, cô có ổn không?”
Cô gái nghe tiếng thì ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt non nớt. Thoạt nhìn cô ấy cùng lắm chỉ 18,19 tuổi, chỉ là cô bé.
Nhưng Tô Cẩn Hồng vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, bởi vì trên mặt của cô bé có vài vết cào cùng với những vết thương chỗ quần áo bị rách, tất cả mọi thứ cho thấy cô bé này đã bị lây nhiễm.
Cố Ngôn Hi thấy thế, hơi lo lắng xuống xe, đứng bên cạnh Tô Cẩn Hồng, lặng lẽ nói: “Cô bé này không bình thường, em cẩn thận chút.”
Có lẽ chuyện có thêm một người nữa xuống xe đã kích động cô bé, cô ấy giơ tay lên, năm ngón tay khép lại, làm một cử chỉ cấm với bọn họ, đồng thời hoảng loạn lui về phía sau, “Các người đừng tới đây, tôi sẽ làm hại các người.”
Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi liếc nhau, đồng thời bước lên phía trước.
Cố Ngôn Hi chậm rãi nói, giộng nói dịu dàng, “Em gái nhỏ, em đừng lo lắng, chúng tôi là dị năng giả, em sẽ không dễ dàng làm hại được chúng tôi.”
Cô bé ngơ ngác nhìn cô, giống như đã bị cô thuyết phục, không lui lại nữa.
Cố Ngôn Hi thấy thế rất bình tĩnh đi lên phía trước, “Có thể nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhưng mà cô bé lại đột nhiên điên cuồng lui lại, “Các người cách xa tôi ra, tôi sẽ biến thành quái vật ăn tươi các người ngay lập tức!”
Hình như cô ấy cảm thấy nói một lần chưa đủ, lại hô to, “Tôi sẽ biến thành quái vật! Sẽ biến thành quái vật!”
Lúc lùi lại, cô bé dẫm phải một cục đá, chân bị lệch ngã xuống đất. Lúc này cô ấy rốt cuộc nhịn không được, ngồi dưới đất, đối với hai người xa lạ cách đó không xa gào khóc, “Tôi sẽ biến thành quái vật làm hại các người, đi mau đi!”
Cố Ngôn Hi kéo nhẹ quần áo Tô Cẩn Hồng, “Em ở đây đừng nhúc nhích, chị qua nhìn cô bé kia.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Hồng lập tức không đồng ý lắc đầu, “Sao có thể để chị qua một mình, lỡ may lúc đang nói chuyện với chị, cô ấy đột nhiên biến thành zombie thì làm sao bây giờ? Quá nguy hiểm.”
Cố Ngôn Hi: “Nhưng mà hai người chúng ta cùng đi qua, sẽ gây cảm giác áp bức quá lớn với cô bé, cảm xúc của cô bé không bình thường trở lại, cái gì cũng sẽ không nói, chúng ta cũng không cách nào lấy được tin tức hữu ích.”
Tô Cẩn Hồng không nói lời nào, cứ đứng trước mặt Cố Ngôn Hi, im lặng để bày tỏ bản thân không đồng ý.
“Cho dù lúc cô ấy biến thành zombie, chắc chắn cũng phải mất vài giây, chị cảm thấy không ổn sẽ lập tức chạy về, huống chi trên mạng đã nói, bị zombie cào nhất định có cơ hội đạt được dị năng, rất nhiều dị năng giả biến dị là nhờ bị zombie cào. Ngộ nhỡ cô ấy chính là người may mắn kia thì sao?”
“Chị nói cũng có lý.”
Lông mày Cố Ngôn Hi nhướng lên, vậy là đồng ý rồi sao?
Nhưng Tô Cẩn Hồng rất nhanh nói ra nửa câu sau, “Nhưng em không thể để chị đi một mình.”
Cố Ngôn Hi:..
Lúc này cô đột nhiên sao nhãng, lại nhớ tới câu nói thịnh hành trên internet ttong khoảng thời gian trước: Bạn có thể nói, nhưng tôi sẽ không nghe.
Cố Ngôn Hi dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, lắc đầu nói, “Đúng là bó tay với em, thôi được, hai thì hai.”
Lúc Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi tranh luận, cô bé kia vẫn luôn chú ý đến bọn họ. Lúc cô ấy thấy cô gái muốn lại đây, lại bị chàng trai bên cạnh cản lại, cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy rằng lý trí của cô cảnh báo rằng hiện tại chính cô rất nguy hiểm, bản thân cô phải ngăn cản bọn họ lại đây, không muốn tổn thương bọn họ. Nhưng lúc cô thấy bọn họ nói chuyện với cô từ xa, không muốn đến, vẫn rất khó chịu.
Cô bé lần đầu tiên phát hiện, hóa ra có thể là con người là chuyện may mắn biết bao.
Hóa ra có thể trở thành sinh vật tự kiểm soát được bản thân lại khó như vậy.
Nhưng mà như thế cũng tốt.
Bạn trai của cô vì bảo vệ cô mà chết, đợi đến khi cô biến thành zombie sẽ đi tìm anh ấy. Bạn trai cô nhất định sẽ chờ cô trên thiên đường, khi đó bọn họ sẽ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Cô bé ôm đầu gối, cảm xúc dần bình tĩnh lại, suy nghĩ dần bay xa, không chú ý đến hai người đang lại gần.
Cố Ngôn Hi đến gần, ngồi xổm trước mặt cô ấy, giọng điệu mềm mỏng, “Có thể nói cho chị biết chuyện đã xảy ra không?”
Cô bé bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa sợ, cô ấy yên lặng vài giây, mới trả lời: “Tôi với bạn trai ngồi một tuyến xe buýt đường dài, tôi đang ngủ, anh ấy thì chơi game. Sau đó, anh ấy lại lặng lẽ lay tôi dậy, thì tôi mới biết được có một người đàn ông giết chết tài xế xe buýt.”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn ta giết chết tài xế, nói cho chúng tôi biết hắn có một loại năng lực rất lợi hại, yêu cầu chúng tôi đưa hết tiền đều cho hắn, bằng không sẽ giống như tài xế. Có người không tin, định phản kháng lại, sau đó cũng bị hắn giết chết. Trên tay hắn ta lại có thể mọc ra mấy thứ nhòn nhọn! Chúng tôi đều sợ hãi, không dám phản kháng. Sau đó không lâu, trên mạng tràn lan các loại tin tức tận thế gì đấy, chúng tôi mới hiểu được rốt cuộc sao lại thế này.”
“Người đàn ông lại càng đắc ý, uy hiếp chúng tôi, nói chỉ có lấy lòng hắn ta, thì hắn mới bảo vệ chúng tôi khỏi đám zombie kia. Hơn nữa…tối hôm đó, hắn còn cưỡng hiếp… mấy cô gái trẻ.”
Cố Ngôn Hi nghe thế, đầu gối run rẩy.
Cô biết rằng trật tự sẽ rất nhanh biến mất, nhưng là không nghĩ mới vừa xảy ra, những người này đã phát điên đến mức này!
Sắc mặt Tô Cẩn Hồng vẫn vậy, một tay đặt sau lưng Cố Ngôn Hi nhẹ nhàng vỗ về động viên cô, một tay khác để ở phía sau, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa. Em tiếp thu lời nói lại tiếp tục dò hỏi: “Vậy làm sao cô bị zombie cào? Nếu hắn ta là dị năng giả, chắc là có thể xử lí mấy con zombie.”
Nhắc tới chỗ này, trên mặt cô bé xuất hiện thái độ chán ghét, “Hắn ta chính là tên cặn bã. Xe gần hêt xăng, vừa lúc tới trạm xăng dầu, ai biết nhân viên của trạm xăng dầu với các chủ xe khác đều biến thành zombie! Người đàn ông kia cùng bạn hắn xuống đổ xăng, hắn nhìn thấy zombie thì trực tiếp đẩy bạn hắn đến trước mặt zombie, chính hắn thì chạy lên xe. Nhưng mà hắn không chú ý có một con zombie đuổi theo hắn, con zombie đó trực tiếp cắn nát đầu hắn. Trong xe lúc ấy hỗn loạn, bạn trai tôi che chở tôi đi xuống, nhưng mà lúc đấy đã hấp dẫn sự chú ý của zombie trong trạm xăng dầu, chúng nó vây chúng tôi lại, anh ấy chặn những con zombie đó, bảotôi chạy nhanh.”
Nước mắt lăn từng giọt từng giọt trên mặt cô bé, rớt xuống mặt đất.
Cố Ngôn Hi vừa mới chuẩn bị xoa đầu an ủi cô bé một chút, thì thấy cả người cô ấy run rẩy, tròng mắt trợn ngược lên.
Tô Cẩn Hồng nhanh tay lẹ mắt, tay phải túm lấy Cố Ngôn Hi đẩy ra xa.
Cô bé vừa biến thành zombie lộ ra một miệng máu to, đã bị Tô Cẩn Hồng sớm có chuẩn bị mà chém rớt đầu.
Cố Ngôn Hi giật mình ngồi trên đất phía sau Tô Cẩn Hồng, hơi ngơ ngác. Cô còn đang đắm chìm trong câu chuyện của cô bé, đột nhiên lại bị Tô Cẩn Hồng túm rồi ném sang một bên, sau đó cô bé kia biến thành zombie, bị Tô Cẩn Hồng giải quyết mất.
“Em…”
Trong lúc nhất thời Cố Ngôn Hi không diễn tả được.
Cô bé vừa mới nói chuyện gần gũi với bọn họ trong nháy mắt biến thành zombie, rồi lại biến thành một thi thể, trong chốc lát cô không biết đối mặt như thế nào.
Tuy rằng cô biết Tô Cẩn Hồng ra tay dứt khoát như vậy là tốt, nhưng nhìn thấy sự thay đổi như vậy, trong lòng vẫn không thoải mái.
Tô Cẩn Hồng lại hiểu lầm, anh thấy Ngôn Hi ngơ ngác ngồi dưới đất, còn tưởng là anh ném quá tay, quăng cô ngã đau mông.
Anh không để ý cái thi thể zonbie kia, lập tức đi đến trước mặt Cố Ngôn Hi, kéo cô đứng lên từ mặt đất, trong miệng không ngừng xin lỗi, “Xin lỗi chị, rất xin lỗi, vừa rồi cô bé kia biến đổi nhanh quá, em không để ý, cho nên dùng sức khá mạnh, có phải đã làm chị ngã dập mông không?”
Cố Ngôn Hi:…
Cô dở khóc dở cười, vừa mới nghe xong câu chuyện bi thảm của cô bé, còn giết chết một con zombie, sao anh chỉ để ý mông cô có đau hay không?
Vì thế sự chú ý của Cố Ngôn Hi cũng bị anh thu hút lại, “Không sao, không đau.”
Bởi vì ngại đây là bộ phận nhạy cảm, Tô Cẩn Hồng không thể xoa giúp cô, chỉ không quá yên tâm đỡ cô dậy, “Chị đau thì phải nói cho em biết.”
Mặt Cố Ngôn Hi ửng đỏ, hơi xấu hổ, buồn bực hất tay anh ra, “Không có việc gì, chị không đau, không cần em đỡ.”
Tô Cẩn Hồng vừa mới há miệng, Cố Ngôn Hi đã nhanh cản anh lại: “Không được nói chuyện này nữa!”
Tô Cẩn Hồng ấp úng khép miệng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, muốn nhìn thử rốt cuộc cô có đau hay không.
Cố Ngôn Hi thẳng lưng đi, tư thế trước sau như một, rất tao nhã.
Nhưng mà mỗi bước đi, cái mông đều kháng nghị với cô.
Lúc nãy bị ngã thật là tàn nhẫn!
—
Lời tác giả: Vở kịch nhỏ:
Tô Cẩn Hồng: Chị Ngôn Hi, ờm…… Mông chị còn đau không?
Cố Ngôn Hi: Không đau.
Tô Cẩn Hồng: Lần sau em sẽ chú ý.
Cố Ngôn Hi da đầu tê rần:… Em có thể không nói tới được không?
Tô Cẩn Hồng: Dạ. Tủi thân ghê gớm.jpg