Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 83: Mạt thế 7



Editor: Moonie

Beta: Xanh

Ngoài ánh đèn xe, chỉ còn đêm tối.

Nỗi sợ của loài người đến từ chính những điều họ không biết.

Tình huống của thành phố phía trước rất có khả năng tồi tệ hơn so với thành phố của bọn họ, điều này làm Tô Cẩn Hồng bắt đầu do dự. Ít zombie còn dễ xử lí, nếu mà nhiều, cho dù anh và Cố Ngôn Hi đều là dị năng giả, cũng khó mà thoát thân được. Đặc biệt là hiện tại bọn họ còn không rõ khi dị năng giả bị nhiễm virus sẽ như thế nào.

Mục tiêu của bọn họ trước giờ không phải là giết nhiều zombie nhất, mà là sống sót.

Thời gian từ từ trôi, kim giây trước sau như một hết lòng với công việc, chạy từng vòng một, không vì sự sợ hãi của loài người mà dừng lại chút nào.

Lòng bàn tay cầm lái của Tô Cẩn Hồng bắt đầu ra mồ hôi, anh nhìn về phía Cố Ngôn Hi.

“Bây giờ…”

“Tiếp tục…”

Hai người đồng thời lên tiếng, cả Tô Cẩn Hồng lẫn Cố Ngôn Hi đều sửng sốt, nhìn nhau cười, sự nóng long như được hóa giải.

Tô Cẩn Hồng lật tay phải lên, ra hiệu cho Cố Ngôn Hi, “Chị Ngôn Hi, chị thấy thế nào?”

Ngón tay Cố Ngôn Hi nhẹ nhàng gõ cửa sổ, suy tư nhìn về bóng tối phía trước, “Chị cảm thấy, đã đến đây rồi, trước tiên cứ tiếp tục đi đi, xem mọi chuyện ra sao, nếu phát hiện có gì đó không ổn, chúng ta quay đầu lại hẳn là vẫn kịp.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Vậy em đi về phía thành phố H trước, nếu như phát hiện xe ngược chiều ngày càng nhiều, chúng ta sẽ quay đầu lại.”

“Chị Ngôn Hi, chị tranh thủ lên mạng tra tình huống ở thành phố H xem sao, bây giờ zombie mới bùng nổ được một ngày, chắc là vẫn còn rất nhiều người sống sót đăng tin lên mạng xã hội.”

“Ok.”

Cố Ngôn Hi xem các mạng xã hội lớn, nhằm lọc những tin có ích về thành phố H.

Một số người cho rằng đây chỉ là một loại virus lây lan nhanh chóng mà thôi, bọn họ tin tưởng chắc chắn rằng rất nhanh quốc gia sẽ nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh để giải quyết dịch bệnh này; mặt khác có một bộ phận người cực kỳ bi quan, cho rằng đây là tận thế, là trời cao trừng phạt loài người.

Phía tài khoản của chính phủ cũng tuyên bố ở trên mạng xã hội rằng dịch bệnh trước mắt rất nhanh sẽ được giải quyết, vì an toàn của nhân dân, đề nghị mọi người tạm thời đợi ở nhà, đừng đi ra ngoài.

Các chuyên gia thông qua sự thay đổi của nền sinh thái trên trái đất và các loại virus mới xuất hiện gần đây đang phân tích dịch bệnh này, họ vẫn đang giữ thái độ rất lạc quan.

Cố Ngôn Hi hơi nhíu mày, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

Tất cả đều vô nghĩa, không có mấy tin tức có ích.

Cô nhắm mắt lại dựa vào ghế, tay nhẹ nhàng xoa mũi, lộ ra sự mệt mỏi hiếm thấy.

“Kétttt.”

Phanh gấp làm cơ thể Cố Ngôn Hi không khống chế được lao về phía trước, bả vai bị dây an toàn kéo lại.

“Cẩn Hồng, làm sao vậy?”

Cô hơi mệt mỏi, không kiên nhẫn hỏi, nhưng mà cô không nghe thấy người bên cạnh trả lời.

Lúc này Cố Ngôn Hi mới mở mắt ra, cô nghi ngờ nhìn về bên trái, thấy nét mặt căng thẳng của Tô Cẩn Hồng.

“Uỳnh!”

Có một con zombie nhảy lên trên kính chắn gió, nó giơ tay lên, có thể thấy được rõ ràng móng tay dài bẩn thỉu màu tím, giây tiếp theo âm thanh va chạm truyền đến.

Trên nóc xe có tiếng va đập dữ dội, hình như có thứ gì đó vừa rơi xuống mui xe.

Cả người Cố Ngôn Hi rung động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này mới phát hiện xung quanh toàn là zombie! Mà cách đó không xa là một chiếc xe buýt bị lật ở ven đường, thân xe tràn ngập vết máu, zombie liên tục đi ra từ chiếc xe đó, nhào về phía bọn họ.

Tô Cẩn Hồng dẫm chân ga, nhanh chóng quay xe lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, bỏ qua tiếng động trên nóc xe, lúc này vẫn không quên trấn an Cố Ngôn Hi, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, chị đừng lo lắng.”

Chân anh cũng không dừng lại, cuối cùng Tô Cẩn Hồng dẫm chân ga hết nấc, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lùi lại phía sau.

Sau xe truyền đến tiếng va chạm kịch liệt, zombie trên nóc xe cũng bị hất xuống theo quán tính.

Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi nhanh phía trước, cho đến khi zombie biến khỏi tầm nhìn của bọn họ, Tô Cẩn Hồng mới dẫm phanh lại.

Tô Cẩn Hồng nặng nề thở phào, trán dựa vào tay lái, cảm giác mệt mỏi khó mà kìm nén. Nơi nào cũng có thể có nguy hiểm, anh phải giữ cảnh giác ở mọi lúc. Tinh thần căng thẳng cao độ làm anh hết sức mệt mỏi, anh vừa mới lơ đãng một chút, không để ý đến chiếc xe buýt ở cách đó không xa nên đã lái xe vào ổ zombie.

Lẽ ra anh nên phát hiện sự bất thường của chiếc xe kia sớm hơn.

Vừa rồi, nếu động tác của anh chậm một chút thì xe đã bị bọn zombie bao vây rồi. Hàng loạt zombie sẽ nhào lên, bao vây xe bọn họ tầng tầng lớp lớp làm bọn họ khó mà đi nổi một bước.

Trên kính chắn gió vẫn còn lưu lại vết máu, nóc xe cũng hơi lõm xuống.

Cố Ngôn Hi bị sợ hãi, cô tháo dây an toàn ra, bả vai thả lỏng, ôn hòa nói: “Cẩn Hồng, để chị lái cho.”

Tô Cẩn Hồng lập tức bật người dậy, áy náy nói: “Em rất xin lỗi, lúc nãy em không chú ý, sau này em…”

Cố Ngôn Hi ngắt lời anh, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ.

“Em lái lâu như vậy, cũng nên đến lượt chị, không thể để em lái mãi được.”

“Em không sao…”

Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi nhìn nhau vài giây, anh nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô.

Cuối cùng Tô Cẩn Hồng chịu thua, ánh mắt dời đi chỗ khác.

“Vâng.”

Hai người đổi chỗ cho nhau, Tô Cẩn Hồng ngồi xuống ghế phụ.

Cố Ngôn Hi khởi động xe một cách thành thạo, thay đổi phương hướng, liếc nhìn Tô Cẩn Hồng ngồi thẳng lưng, hai tay đặt quy củ ở trên đầu gối, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh làm cô không nhịn được buồn cười.

Lúc này Tô Cẩn Hồng nhíu chặt lông mày, tự hỏi: bây giờ bên trong thành phố nhất định cực kỳ hỗn loạn, điều này chắc chắn tăng thêm khó khăn cho hành trình của bọn họ, hơn nữa khi đến thành phố nơi cha mẹ Cố Ngôn Hi ở, nếu muốn vào bên trong nội thành, tất nhiên là khó khăn chồng chất.

Anh xoa mặt thật mạnh, tiếng thở dài nặng nề không ngừng lan khắp không gian nhỏ hẹp của chiếc xe.

Có lẽ Cố Ngôn Hi nhận ra cảm xúc lo âu của anh, cô khẽ giơ tay lên, đặt một đĩa nhạc vào.

“Cẩn Hồng, em không cần lo lắng như vậy, tuy rằng tai họa này đột nhiên xuất hiện, nhưng mà cũng không cần băn khoăn nhiều, mỗi ngày sống thật tốt là được, đừng uổng phí ánh nắng buổi sớm, ánh trăng đêm thâu, thế là đủ rồi.”

Tô Cẩn Hồng hoang mang nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Chị không lo lắng lỡ như không cứu được hai bác sao…?”

“Thế giới này không phải cứ nỗ lực thì nhất định sẽ nhận được sự đền đáp. Ngay từ đầu, chị đã biết đây là khó khăn của hành trình xa vời phía trước. Làm hết sức mình, thuận theo ý trời.”

Áp lực tâm lý của Tô Cẩn Hồng rốt cuộc cũng được dỡ bỏ.

Là do anh quá cố chấp với việc trở về thế giới ban đầu, điều này khiến mỗi giây mỗi phút anh sống ở thế giới này đều phải gánh trên lưng áp lực rất lớn, đồng thời căng thẳng cao độ làm cả tinh thần và thể xác của anh đều mệt mỏi.

Giờ đây Tô Cẩn Hồng mới ý thức được vô hình trung anh tạo quá nhiều áp lực cho bản thân mình.

Anh mỉm cười, lộ ra nụ cười đầu tiên không chút gánh nặng ở thế giới này, nghiêng đầu nhẹ giọng nói lời cảm ơn với cô gái bên cạnh, “Cảm ơn chị Ngôn Hi.”

Tô Cẩn Hồng không biết Cố Ngôn Hi phát hiện ra tâm trạng nông nóng của anh, hay chỉ là trùng hợp mà nói ra lời này. Nhưng dù là thế nào thì cũng đủ khiến anh cảm kích.

Cơ thể anh dần thả lỏng, không hề suy tính chuyện mai sau nữa, dựa về phía sau, gò má hơi nghiêng, vùi người vào ghế dựa thoải mái ấm áp.

Khi Tô Cẩn Hồng buông xuống căng thẳng, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi bao vây lấy anh, không thoát được.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, “Cẩn Hồng, lót cái này vào.”

Tô Cẩn Hồng khẽ nhích cổ, tùy ý Cố Ngôn Hi, lúc cảm thấy được vật mềm như bông ở gần cổ, muốn nói lời cảm ơn, lại không mở mắt ra được, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Anh cố thử vài giây thì từ bỏ, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, trong mơ, người anh ở một thế giới trắng xoá, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu. Tựa như ở trên mây, lại giống như bị vây bên trong kẹo bông gòn, không mở miệng cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại và ngọt ngào.

Tô Cẩn Hồng mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng.

Anh hơi mỉm cười, tâm trạng vui vẻ khó hiểu. Tựa như không phải là lẩn tránh mạt thế, mà chỉ là một lần dạo chơi.

Khi nhìn thấy Cố Ngôn Hi, cả người anh ngẩn ra.

Cố Ngôn Hi tựa vào tay lái, hô hấp đều đặn, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che dấu được sự mệt mỏi giữa lông mày.

Tô Cẩn Hồng nhìn chằm chằm vào cô vài giây, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong nội tâm bị nắm chặt, cảm giác ê ẩm chua xót không nói nên lời.

Tuy rằng trời đã bắt đầu sáng, Tô Cẩn Hồng cũng không đành lòng gọi cô dậy, dứt khoát cởi áo khoác thể thao, khoác lên người Cố Ngôn Hi.

Không thể lái xe, lại không muốn uổng phí buổi sáng sớm đẹp trời này. Tô Cẩn Hồng cầm đao xuống xe, dứt khoát bắt đầu tập luyện đao pháp ở xung quanh.

Ở thế giới trước, trong một khoảng thời gian rất dài, anh luôn tránh né ở các ngõ ngách của thế giới Tu Chân, cũng có duyên học được rất nhiều loại vũ khí.

Tuy rằng đao không phải thứ anh thành thạo nhất, nhưng dùng cũng không tệ lắm. Bây giờ anh cần phải kích thích ký ức về đao, kết hợp dị năng và đao pháp lại với nhau. Tô Cẩn Hồng tin rằng, dị năng và linh khí chẳng qua là dạng năng lượng khác nhau, những thứ mà linh khí có thể làm được, dị năng cũng có thể!

Dưới trạng thái bình thản đã lâu, Tô Cẩn Hồng dần dần tìm về cảm giác đã từng tu luyện, tiến vào một loại cảnh giới mà người và trời hòa thành một.

Trời đất và mình, đều không còn tồn tại nữa.

Chỉ có thanh đao kia đang sáng lên lấp lánh, đao là anh, anh là đao!

Ngọn lửa ở trên lưỡi đao lóng lánh, ánh sáng bức người.

Nhưng mà ngày vui ngắn chảng tày gang, cây đao bình thường kia tựa như không cách nào tiếp nhận năng lượng lớn như vậy, rất nhanh xuất hiện từng vết nứt, tận đến khi vỡ nát đầy dưới đất.

Tô Cẩn Hồng bừng tỉnh từ trạng thái này, cân nhắc nhìn lưỡi dao trên mặt đất.

Trước kia anh dùng loại thép tốt nhất, do thợ rèn đứng đầu nung luyện. Hiện tại anh không thể nào tìm loại thép kia được, vậy dùng cái gì mới có thể chịu được sức mạnh của dị năng?

Chẳng lẽ, bản thân dị năng cũng là một loại vật dẫn?

Tô Cẩn Hồng nhớ lại hình dáng của đao Thanh Văn ở đời trước, ngọn lửa trên tay phải không ngừng quay cuồng.

Dựa theo hình ảnh đao đang không ngừng hoàn thiện ở trong đầu Tô Cẩn Hồng, trong tay anh cũng bắt đầu xuất hiện một cái chuôi đao, sau đó là thân đao dài và rộng.

Mồ hôi Tô Cẩn Hồng rơi trên mặt đất, anh mở mắt ra, đùi phải dùng sức đạp, chân trái duỗi trên không trung, lộn cả người lên, theo quán tính, hoàn thành một cú xoay người hoàn mỹ. Đồng thời, đao dùng tốc độ cực nhanh đánh xuống, để lại một dấu vết thật lớn khắc sâu trên mặt đất.

Tô Cẩn Hồng ngơ ngác nhìn đao trong tay, hoàn toàn không nghĩ đến nó có sức mạnh lớn như vậy.

Cách đó không xa truyền đến một tràng vỗ tay lanh lảnh, Tô Cẩn Hồng ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ khi nào, Cố Ngôn Hi mặc quần áo của anh đứng cạnh xe.

Đối mặt với ánh mắt tán thưởng không chút nào che dấu của Cố Ngôn Hi, Tô Cẩn Hồng hơi ngượng ngùng, lại hơi vui vẻ. Tựa như anh bạn nhỏ cầm bài thi điểm cao về đến nhà, còn chưa kịp nói cho cha mẹ, đã bị cha mẹ giành trước xoa đầu cổ vũ.

“Khụ, chị Ngôn Hi, chị tỉnh rồi ạ? Chúng ta đi tiếp thôi.”

Anh thu hồi đao, lập tức trở về vị trí điều khiển, làm như không có việc gì gọi Cố Ngôn Hi lên xe.

Tuy rằng Tô Cẩn Hồng cố che dấu, nhưng khóe môi nhếch lên cao lại biểu lộ tâm tình anh đang rất tốt.