Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 127: Nữ phụ ác độc không xứng - ÔM CHẶT MINH TINH LƯU MANH (10)




Editor: Uyên
Đoạn Giai Tỷ dọc theo đường đi đều cau mày, trong đầu toàn lặp đi lặp lại thái độ với giọng điệu vừa rồi của Lê Tử Ngôn, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bối rối cùng khẩn trương, đợi đến khi quay lại trường quay thì phát hiện các nhân viên công tác cùng diễn viên quần chúng đều đang ở đây, nhưng Lê Tử Ngôn với trợ lý Tiểu Khả lại không có mặt.
"Xin lỗi đạo diễn Nhiếp, gây thêm phiền phức cho ngài rồi, thầy Lê đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?"
Đạo diễn Nhiếp nhìn Đoạn Giai Tỷ với ánh mắt phức tạp, sau khi cân nhắc một hồi, thấy vẻ khẩn trương trên mặt Đoạn Giai Tỷ không giống như là giả thì mới mở miệng.
"Lúc nãy Tiểu Lê đã quay xong cảnh hôm nay của cậu ấy rồi, bị say nắng với tụt đường huyết nên ngất xỉu."
"Ngất xỉu?!"
Đoạn Giai Tỷ mở to hai mắt, lông mày nhíu chặt, hắn muốn xin nghỉ với đạo diễn Nhiếp nhưng đạo diễn Nhiếp đã nhìn ra ý đồ của hắn, nên tranh thủ nói trước. . ngôn tình sủng
"Cảnh quay của mọi người đều xong hết rồi, chỉ còn mình cậu thôi, quay xong trước đi rồi muốn làm gì làm."
Hắn không phải là người duy nhất phải quay phim mà còn có những diễn viên khác và nhân viên công tác, Đoạn Giai Tỷ tất nhiên rất lo lắng cho Lê Tử Ngôn, hận không thể bây giờ đến bên cạnh Lê Tử Ngôn nhưng nếu để cho mọi người trong đoàn phim phải chờ hắn thì quá kỳ.
"Xin lỗi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi."
Đoạn Giai Tỷ xin lỗi các nhân viên xung quang, trong lúc trang điểm thì gọi Tiểu Vương tới, "Em đi đặt đồ uống mát lạnh cho thầy Lê đi, mua thêm ít thuốc, xong rồi cũng không cần trở về, cứ ở đó chăm sóc cậu ấy, anh quay xong sẽ đi thẳng qua đó."
Mặt Tiểu Vương như khóc tang, bây giờ y qua đó để bị Tiểu Khả khinh bỉ hả? Nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ nên không thể không làm, đành phải gật đầu.
Đoạn Giai Tỷ rốt cuộc vẫn là xuất thân chính quy, khi còn bé đã có linh khí, cho dù trong lòng luôn nghĩ về Lê Tử Ngôn nhưng cũng không vì thế mà chậm trễ việc quay phim, ngược lại còn vì có tình cảm trong lòng nên càng dễ nhập vai, ánh mắt cũng càng thêm chân thật.
Cơn tức giận của đạo diễn Nhiếp cũng được xoa dịu, ánh mắt ông nhìn Đoạn Giai Tỷ cuối cùng cũng không còn nhe nanh múa vuốt như trước.
"Tiểu Đoạn Nhi, cậu đừng vội đi, lại đây tôi có mấy câu muốn nói với cậu."
"Đạo diễn Nhiếp, ngài cứ nói."
"Ai, chuyện của người trẻ tuổi các cậu tôi không quản được, nhưng cậu phải biết một điều, Tử Ngôn là một đứa trẻ ngoan, nếu không có ý kia thì đừng có trêu chọc người ta, tôi không muốn sau khi bộ phim này quay xong, hai nam chính của tôi lại thành người xa lạ."
Vẻ mặt của Đoạn Giai Tỷ theo lời nói của đạo diễn Nhiếp trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng không còn ngả ngớn như ngày thường, hắn nghiêm nghị gật đầu, "Đạo diễn Nhiếp, ngài cứ yên tâm, tôi đã hiểu."
Đạo diễn Nhiếp cũng không nói nhiều, phất tay để Đoạn Giai Tỷ rời đi.
Đoạn Giai Tỷ hiện tại có thể dùng một cái mũi tên để hình dung, vẻ mặt trước sau như một nhưng bước chân đã sắp mọc cánh, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Lê Tử Ngôn.
Cũng may khách sạn và trường quay cách nhau không xa, Đoạn Giai Tỷ ngồi xe bảo mẫu không bao lâu đã tới.
Hắn đứng trước cửa phòng Lê Tử Ngôn gõ cửa, cửa được mở ra từ bên trong, nhìn thấy không phải Tiểu Khả, cũng không phải Tiểu Vương mà là diễn viên đóng vai Chu đại ca.
"Ai, anh Đoạn tới rồi, mau vào mau vào."
"..."
Đoạn Giai Tỷ bị thái độ như nhà mình của đối phương làm cho sửng sốt, trong lòng sinh ra một cơn tức giận không nói nên lời, nhưng hắn vẫn lo lắng cho Lê Tử Ngôn nên không nói gì, lập tức đi vào.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lê Tử Ngôn nằm trên giường, sắc mặt có hơi tái nhợt, môi cũng khô ráo, nhìn qua còn kém hơn rất nhiều so với trạng thái buổi sáng.
"Sao lại ngất xỉu? Có trúng vào đâu không? Bây giờ cậu thấy khá hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, làm phiền tiền bối đến thăm tôi rồi."
Lê Tử Ngôn không nhìn Đoạn Giai Tỷ, yên lặng uống nước từ cái ly trong tay, không biết có phải do cảm thấy khó chịu hay không mà vành mắt cậu có hơi đỏ, lập tức khiến sự bất mãn vì thái độ cùng xưng hô xa cách biến mất, thay thế bằng đau lòng.
"Chu đại ca, tôi có chuyện muốn nói với thầy Lê, có thể làm phiền anh..."
"À tôi cũng có việc, vậy tôi về trước, các cậu cứ từ từ nói." Chu đại ca rất tinh mắt, vội vàng rời khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.
(Wattpad UynUyn17)
Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Đoạn Giai Tỷ ngồi ở bên giường đưa tay muốn chạm vào trán Lê Tử Ngôn, nhưng lại bị đối phương né tránh.
"Thầy Lê..."
"Tiền bối có chuyện gì sao? Nếu không thì tôi muốn nghỉ ngơi."
Mèo con luôn ngoan ngoãn mềm mại lúc này lại giơ hai chân lên lộ ra móng vuốt, khiến trái tim Đoạn Giai Tỷ vừa đau vừa ngứa, nhưng lại không khống chế được kích động trong lòng, khóe miệng nhếch lên, miệng lưỡi cũng phấn khích theo.
"Thầy Lê đang ghen à?"
"Không có."
"Không ghen vậy sao miệng dẩu lên sắp treo được bình giấm luôn rồi."
Lê Tử Ngôn theo bản năng mím môi, rồi lại đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Giai Tỷ, mắt thường cũng có thể thấy được đã đỏ lên, đặt ly nước sang một bên, trầm mặc không nói lời nào.
Lần này đã chọc cho lòng người áy náy, Đoạn Giai Tỷ không dám lưu manh nữa, vội vàng cúi người xuống muốn ôm tiểu bảo bối này vào lòng.
"Thầy Lê, anh sai rồi, cho anh một cơ hội được không?"
"......"
"Thầy Lê để ý đến anh đi mà, hai chúng ta đều là quan hệ đồng sinh cộng tử, em không còn nhớ đến tình cảm tụi mình sao?"
"Ai đồng sinh cộng tử với anh?"
"Anh và em cùng nhau chống lại Ma Giáo, còn không tính là đồng sinh cộng tử à."
Nội dung trong phim đều bị hắn lấy ra sử dụng, cũng không biết người ngoài có biết bộ dáng này của hắn không.
"Thầy Lê đừng giận nữa, anh sai rồi, anh xin lỗi em."
"Anh sai ở đâu, tôi không cần lời xin lỗi của anh, tôi cũng không phải là gì của anh."
Giọng nói của Lê Tử Ngôn rất nhỏ, giống như đang tự lẩm bẩm, nhưng vẫn bị Đoạn Giai Tỷ nghe được, hắn giật mình, khóe miệng càng nhếch lên cao.
Xoay người một cái, đi lên giường ôm Lê Tử Ngôn vào trong ngực.
"Vậy, thầy Lê muốn làm gì của anh?"
"......"
"Làm bạn trai của anh được không?"
Đoạn Giai Tỷ ôm Lê Tử Ngôn ngã xuống giường, hôn lên vành tai Lê Tử Ngôn, nhìn làn da trên đó từng chút đỏ lên, trong mắt hiện lên ý cười.
Có lẽ Lục Tư Nhuỵ lần này tới đây cũng không có gì sai, ít nhất có thể giúp hắn tìm được một cơ hội để thúc đẩy quan hệ giữa hắn và Lê Tử Ngôn.
"Tôi không muốn làm bạn trai của anh..."
"Tại sao?"
Lê Tử Ngôn nâng mắt liếc nhìn Đoàn Giai Chị rồi bĩu môi xoay người, người luôn ôn nhu lúc này lại làm ra biểu tình làm nũng chỉ làm cho người ta cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, máu toàn thân đều sôi trào.
"Tôi không yêu người đã có bạn gái."
"Còn nói em không ghen?"
Đoạn Giai Tỷ từ sau lưng ôm Lê Tử Ngôn vào trong lòng, muốn hôn lên gáy Lê Tử Ngôn nhưng lại cảm thấy có hơi tuỳ tiện, nên chỉ nhẹ nhàng hôn lên sườn cổ Lê Tử Ngôn.
"Anh không có quan hệ gì với cô ấy, chỉ là lớn lên từ nhỏ thôi, anh chỉ thích một mình em, chỉ có một mình em."
"......Thật sao?"
"Không lừa em, thầy Lê, em cho rằng anh đối xử tốt với em là vì muốn làm anh em tốt với em sao?" Đoạn Giai Tỷ cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp làm cho tai người ta tê dại.
"Anh muốn cùng em mây mưa cả đời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.