Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 433: Nàng dâu nuôi từ bé (9)




Kỷ Ngôn Đình nói xong liền đánh đòn phủ đầu nhào về phía Nguyên Mập, lại bị Tô Mộc bắt lấy góc áo.
Kỷ Ngôn Đình nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Mộc đứng trước mặt hắn...
Đám hài tử lúc đầu còn cười Kỷ Ngôn Đình, cuối cùng đều ngã xuống đất thành hình chữ X kêu rên.
Tô Mộc vỗ vỗ tay, thân thể nhỏ bé từ trên cao nhìn đám hài tử.
"Còn muốn đánh không?"
Tuy rằng lấy thân thể nhỏ bé của nguyên chủ đánh nhau có chút lao lực, nhưng lực phản ứng và kỹ xảo của cô vẫn còn, những hài tử này đánh loạn một trận, ai là đối thủ?
"Không đánh, không đánh." Đám hài tử gầm gừ nhận thua.
Bọn chúng tuy rằng ngoài miệng nói không đánh không đánh, nhưng đứng dậy chạy xa, quay đầu lại hét lên: "Kỷ Ngôn Đình, ngươi ăn cơm mềm! Buổi tối tan học, đợi ở mảnh đất trống phía sau thôn! Chúng ta phân cao thấp, có bản lĩnh ngươi đừng có mang theo Bạch Niệm An!"
Nhưng mà đợi đến khi phu tử giảng bài xong buổi chiều, lớp học náo nhiệt hẳn lên lần lượt ra về, đám hài tử ầm thầm chờ Kỷ Ngôn Đình đến.
Xa xa đã thấy bên cạnh Kỷ Ngôn Đình còn có một Bạch Niệm An!
"Kỷ Ngôn Đình, ngươi còn là nam nhân hay không!"
"Chính là, Bạch Niệm An, đây là chuyện nam nhân của bọn ta, ngươi, ngươi đứng một bên đi!"
"Đúng vậy, buổi trưa là do bọn ta không thèm so đo với ngươi, bọn ta nhường ngươi, hiện tại bọn ta thật sự muốn tới!" Một hài tử lấy một cây gậy gỗ từ cặp sách của mình ra để dọa Tô Mộc.
"Ta cũng cảm thấy nên nghiêm túc." Tô Mộc nói xong, không biết từ lúc nào trên tay có thêm một thanh chủy thủ*, chủy thủ dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng xuyên thấu.
"Từng người một đến, hay là cùng nhau lên?" Tô Mộc nhàn nhạt ngước mắt lên, đùa nghịch chủy thủ trên tay.
Chủy thủ này vẫn là một kiện bảo vật trong túi không gian của Vân Thanh Thiển nguyên chủ thế giới trước đó.
Cửu Thiên Tuế: Ký chủ đem toàn bộ bảo vật trong túi không gian Vân Thanh Thiển bỏ vào vòng tay không gian mang đi.
Vòng tay không gian kia...
Là của Phủ Hi đại nhân a...
Ặc, nó cái gì cũng không biết.
Nguyên Mập và đám hài tử nhìn thanh chủy thủ sáng bóng kia, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ngước cổ hét: "Cầm chủy thủ làm gì? Tất cả bọn ta đều không cần vũ khí, ngươi, ngươi gian lận!"
Hài tử trong thôn đùa giỡn, khi nào sử dụng qua vũ khí, thanh chủy thủ vừa nhìn đã rất sắc bén, một nhát chủy thủ này lại đây...
Đám hài tử chỉ tưởng tượng, đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đáng sợ!
"Đúng vậy, đánh nhau chính là so nắm đấm, lấy vũ khí coi như anh hùng hảo hán gì!"
"Kỷ Ngôn Đình, ngươi còn là nam nhân hay không, trốn sau lưng nữ nhân!"
"Hắn không phải." Tô Mộc thay Kỷ Ngôn Đình trả lời, lúc đám hài tử và Kỷ Ngôn Đình đều ngây ngốc, cô bổ sung lời nói bên dưới, "Hắn chỉ là một hài tử."
Chủy thủ trên tay xoay tròn một vòng giữa ngón tay, trong con ngươi run rẩy của đám hài tử, Tô Mộc chậm rãi nói: "Mấy nam nhân các ngươi, ai đến trước?"
Đám người Nguyên Mập:!?
Khuôn mặt mập mạp của Nguyên Mập đỏ bừng, nói: "Ta, bọn ta cũng là hài tử."
"À, vậy ta xuống tay nhẹ một chút." Giọng điệu nhàn nhạt, lại mang theo một cỗ khát máu, đám hài tử sợ tới mức lui về phía sau.
Đám người Nguyên Mập: "..."
"Không, không đánh, bọn ta muốn đánh với Kỷ Ngôn Đình, không đánh với Bạch Niệm An ngươi!"
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy!"
Đám hài tử khiêu khích nhìn về phía Kỷ Ngôn Đình.
Ánh mắt Kỷ Ngôn Đình chỉ dừng lại trên người Tô Mộc, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của bọn họ.
"Ta đều nghe Niệm An muội muội." Chỉ cần Niệm An muội muội cao hứng, như thế nào cũng tốt.
Ánh mắt Kỷ Ngôn Đình lóe sáng, nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, phảng phất như muốn điêu khắc vào trong đồng tử.
Niệm An muội muội thật sự là càng ngày càng đáng yêu.
Đặc biệt là khi xuất đầu vì hắn, đáng yêu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.