Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 434: Nàng dâu nuôi từ bé (10)



Đám hài tử Nguyên Mập dưới chủy thủ sáng chói kia, cuối cùng cũng không dám động thủ.

Nhìn Tô Mộc cùng Kỷ Ngôn Đình xoay người, bóng dáng hai người dưới hoàng hôn kéo dài, bóng dáng cao lớn ấy hiện ra ở ngay trước mặt bọn họ.

"Kỷ Ngôn Đình, ngươi chính là đứa ăn cơm mềm!" Đám người Mập Nguyên nhìn Tô Mộc vừa xoay người liền hướng về phía bóng lưng hai người mắng.

"Vụt ——" Đồng tử của đám hài tử co rút, run rẩy nhìn chủy thủ đang bay tới trước mặt.

"Phập ~" Tiếng chủy thủ cắm trên mặt đất truyền đến.

Đám hài tử nhìn chủy thủ đang thẳng tắp rơi trước mặt, sợ hãi trong đồng tử còn chưa phai nhạt, liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Đình chạy tới, dùng sức đem chủy thủ rút ra, sau đó chạy chậm về phía Tô Mộc.

"Niệm An muội muội, chủy thủ này của muội thật lợi hại, ta thật vất vả mới rút ra, muội xem, có phải ta rất lợi hại hay không." Đặc biệt dùng giọng điệu tranh công.

Đám hài tử Nguyên Mập từ trong cảm xúc hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh, nhìn bóng hình Tô Mộc và Kỷ Ngôn Đình đi xa.

Đó... Đó thật sự là Bạch Niệm An sao?

Sau buổi tối đó, mẫu thân của đám hài tử liền chạy đến nhà Kỷ Ngôn Đình.

"Kỷ Thư tẩu tử, Niệm An có khỏe không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói Niệm An sinh bệnh, mấy ngày không đi học đường, thân thể thế nào rồi?"

"Kỷ Thư tẩu tử, thôn bên cạnh có đạo sĩ trừ tà, mấy ngày gần đây đang ở đó, ngươi có muốn mời về xem cho Niệm An không."

...

Mẫu thân Kỷ Ngôn Đình, cũng chính là Kỷ Dung mới từ nương rẫy trở về, cuốc trên tay vừa buông xuống, liền nhìn thấy mấy người quen cùng thôn tới, nói một đống lời làm cho bà không thể hiểu được.

"Niệm An? Niệm An ở trong nhà vẫn rất tốt." Lúc bà vừa trở về nhìn thấy Niệm An rót một chén nước vào nhà, còn chào hỏi bà.

Mấy phụ nhân mồm năm miệng mười nói:

"Kỷ Thư tẩu tử, ngươi không biết Niệm An hôm nay đã làm cái gì sao?"

"Đứa nhỏ Niệm An này từ nhỏ đã không có phụ mẫu, quá đáng thương, hiện tại còn xảy ra chuyện như vậy."

...

Kỷ Dung:?

Bọn họ đang nói về cái gì vậy?

Lúc này Kỷ Thư từ một bên nhà đi vào, phía sau còn dắt một con trâu.

Cả ngày làm nông phơi nắng, người trong thôn trên cơ bản đều có làn da đen.

Thân thể Kỷ Thư rắn rỏi, da thịt màu đồng có vẻ vô cùng cường tráng, bản chất thư sinh trước kia của ông, toàn bộ đều bị mài mòn.

"Mấy vị đại tỷ đến thăm hỏi à?"

"Chúng ta đến xem Niệm An." Mấy người đồng thanh nói.

"Xem Niệm An?" Kỷ Thư nghi hoặc, không biết tình huống gì.

Chờ ông đem trâu nhốt vào chuồng đi ra, cùng thê tử cẩn thận nghe mấy người đó nói...

Hóa ra bọn họ đều cho rằng Niệm An bị đồ vật dơ bẩn bám người...

Bất đắc dĩ thở dài.

"Mấy vị đại tỷ, Niệm An của bọn ta rất tốt, không tin, các ngươi tự mình vào nhà xem."

Đám người cùng nhau vào nhà.

Tô Mộc ngồi trong nhà, nương theo ánh sáng cửa sổ, đang ngồi trên ghế cầm giấy bút vẽ tranh.

"Các thẩm thẩm khỏe." Tô Mộc ngẩng đầu, lễ phép mở miệng.

Đám người gật đầu.

"Khỏe, khỏe, Niệm An cũng khỏe a."

"Niệm An, ngươi còn nhớ ta, ta là ai không?"

"Còn có ta, nhớ rõ không?"

Bọn họ thăm dò tiến lên hỏi.

Tô Mộc lần lượt gọi ra các nàng.

Mấy người họ lại hỏi thêm vài câu nữa, sau đó mới xác định cô rất bình thường.

"Niệm An à... Nguyên Mập nói..."

Nương Nguyên Mập vừa mới mở miệng, liền nghe Tô Mộc lắc đầu nói.

"Các thẩm thẩm, Niệm An cái gì cũng không biết? Niệm An không biết Nguyên Mập ca ca bọn họ ngày hôm qua đánh Đình ca ca, còn ở trên sách vẽ rùa mắng phu tử, còn..."

Giống như là tiểu hài tử trong lúc vô tình nói ra lại làm cho mấy người họ biến sắc!

"Tiểu tử thúi kia, ngứa da lắm rồi, còn dám đánh nhau mắng người!"

"Nguyên Mập nhà ta hôm qua nói là té bị thương, hôm nay lại nói Niệm An..." Nói bị Niệm An đánh, còn nói Niệm An giống như là bị quỷ quấn thân, không chỉ bay lên trời biến ra một thanh đao, còn có thể làm đao nghe lời đuổi theo bọn họ...