Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 440: Nàng dâu nuôi từ bé (16)




Giọng nói Kỷ Ngôn Đình cực kỳ ủy khuất, ánh mắt nhìn Tô Mộc chợt lóe, có ánh sáng đang lưu động.
"Về nhà." Tô Mộc nói xong, đi vào trong thôn.
Nhìn bóng lưng Tô Mộc, Kỷ Ngôn Đình bĩu môi, đi theo phía sau Tô Mộc.
Ủy khuất...
Quá ủy khuất...
Niệm An muội muội không thích hắn.
Niệm An muội muội vì sao không thích hắn?
...
Kỷ Ngôn Đình liền suy nghĩ lung tung một đường, cả người bất giác phát ra áp suất thấp, Tô Mộc phía trước cảm nhận được, nhưng cũng không có quay đầu lại, chỉ là đang tính toán thời gian xuất ra lô hàng hóa kia, cùng với danh sách đặt hàng trước đó...
【 Ký chủ, cô thật sự mặc kệ Kỷ Ngôn Đình phía sau cô sao? 】
Cửu Thiên Tuế cảm thấy mình cần phải đi ra nói chuyện giúp vị kia, vị phía sau phát ra áp suất thấp mang theo khí tức âm u, sợ tới mức hệ thống cảnh báo đều vang lên.
Nghe Cửu Thiên Tuế nói, Tô Mộc nhìn lại, ánh mắt dừng trên người Kỷ Ngôn Đình.
Kỷ Ngôn Đình vốn cúi đầu lập tức phấn chấn tinh thần lên.
Cực kỳ giống động vật nào đó ban đầu cụp lỗ tai xuống u rũ sau đó hứng khởi dựng tai lên.
"Niệm An muội muội, làm sao vậy?" Kỷ Ngôn Đình hỏi.
"Không có, nhìn huynh." Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Kỷ Ngôn Đình:!?
Niệm An muội muội nói nhìn hắn?
Niệm An muội muội trong lòng còn có hắn, thật cao hứng.
Kỷ Ngôn Đình tức khắc bên người tràn ngập không khí vui sướng, chỉ thiếu nổi lên bong bóng màu hồng phấn.
Cửu Thiên Tuế: 【... 】
Có thể nói là một kỳ tích thay đổi sắc mặt trong lịch sử.
"Hai đứa đã trở về? Đứng đó làm gì? Mau lại ăn tối đi." Lúc Kỷ Thư từ phòng bếp bưng thức ăn ra vừa lúc nhìn thấy hai người đứng ở cửa, nhìn bộ dáng Kỷ Ngôn Đình cười ngây ngốc, Kỷ Thư nghi hoặc.
"Kỷ Ngôn Đình ngươi cười ngây ngốc cái gì? Đừng làm Niệm An sợ."
Kỷ Ngôn Đình: "Ta mới không phải cười ngây ngốc, ta là nhìn thấy Niệm An muội muội cao hứng cười."
"Vậy sau này ngươi cách Niệm An xa một chút, mỗi ngày ngươi đều cười ngây ngốc với Niệm An như vậy, Niệm An còn nhỏ, chịu không nổi bị ngươi dọa."
Kỷ Ngôn Đình: "..."
"Niệm An muội muội, ta cười rất ngốc sao?"
Niệm An muội muội nói mới là thật.
Tô Mộc nhìn hắn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, vị trí răng trống rất bắt mắt người ta.
Ừm...
"Cũng được." Giống tên ngốc.
"Cha, cha có nghe thấy không? Niệm An muội muội thích ta cười như vậy." Kỷ Ngôn Đình đắc ý hô.
Kỷ Thư chân trước bước vào phía bên kia cửa, quay đầu lại: "Được rồi, cũng chỉ Niệm An quen ngươi như vậy, mau đến ăn cơm."
Kỷ Thư lắc đầu, hiện tại cảm thấy nhi tử nhà mình có chỗ nào là bộ dáng ca ca đâu, ngoại trừ tuổi tác cùng chiều cao so với Niệm An cao hơn, những thứ khác xem ra, đều là Niệm An càng thành thục ổn trọng hơn.
Kỷ Ngôn Đình cao hứng nắm tay Tô Mộc đi vào nhà.
"Niệm An muội muội, ăn cái này."
"Niệm An muội muội, cái này cũng ngon."
"Niệm An muội muội..."
Kỷ Thư cùng Kỷ Dung bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Càng cảm thấy nhi tử của mình ngày càng dính Niệm An...
Thời gian trôi qua.
Kỷ Ngôn Đình mười tám tuổi, Tô Mộc mười lăm tuổi.
Kỷ Ngôn Đình tham gia khảo thí khoa cử, vừa nhận được thông báo thông qua kỳ thi hương, hắn gấp gáp muốn nói cho Tô Mộc biết.
Kỳ thi hương được tổ chức ở trên trấn, vì chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi hương, Kỷ Thư và Kỷ Dung lấy tiền tiết kiệm nhiều năm ra, muốn thuê nhà trên trấn cho Kỷ Ngôn Đình ở.
Tô Mộc tìm được một căn nhà tốt, trực tiếp mua, vì không muốn dọa Kỷ Thư và Kỷ Dung, nói là nhà không ai ở của Từ đại phu, cho bọn họ mượn.
Phu thê Kỷ Thư nhất định phải đưa Từ đại phu tiền thuê nhà, Tô Mộc nói với bọn họ đã đưa tiền công của mình cho Từ đại phu làm tiền phòng.
☆☆☆☆☆
30/10/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.