Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 62: Quỷ Vương Ngàn Năm (17)




Sở Mạc Nhiên hiện giờ đang đi khắp nơi tìm tung tích của bọn họ, đối mặt sớm muộn hay không cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Gió nổi lên càng ngày càng mạnh, sấm chớp dữ dội, lúc này ở bên trong ngôi chùa các hòa thượng đã sớm tụ tập lại với nhau, ngồi trước tượng phật mà niệm kinh, cô hồn bình thường muốn tiến vào trong này cũng khó, bởi vì bên ngoài dường như đã bị bao bọc bởi một tầng kết giới màu vàng nhạt.
Gió từ tứ phía nổi lên, dường như muốn quét sạch cây cỏ phía trước, Lăng Tiêu thậm chí còn có thể nghe được tiếng gào thét dữ tợn của dã quỷ ngoài kia.
Phảng phất như có thiên binh vạn mã kéo đến, những lệ quỷ bên ngoài kết giới đông nghịt, hung ác mà nhìn hắn.
Tiếng tụng kinh cũng to hơn một chút.
Quỷ bình thường tuy không vào được, nhưng Sở Mạc Nhiên thì có thể, mái tóc trắng bung xõa xuống bên dưới làm nổi bật lên bộ y phục đen tuyền của hắn, trên vạt áo còn được khắc họa không biết bao nhiêu hoa văn tinh xảo như những đường chỉ bạc óng ánh, tuy đẹp đẽ, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Liếc mắt nhìn vào bên trong kết giới, Sở Mạc Nhiên khinh mệt nhìn Lăng Tiêu, lạnh giọng nói: “cho các ngươi năm giây suy nghĩ, một là ta xông vào, hai là tự mình chui ra”
Nói rồi, hắn dùng kiếm đâm thẳng vào bên trong kết giới, thanh kiếm này cũng không phải là kiếm bình thường, nó được Sở Mạc Nhiên dùng từ chính linh hồn mình luyện thành, vậy nên uy lực của nó không phải là nhỏ.
Lưỡi kiếm sắc bén vừa chạm vào kết giới, cả tầng kết giới liền rung động như muốn sụp đổ, các hòa thượng đang bày trận, tụng kinh ở bên trong cũng không chịu được mà phun ra một ngụm máu.
“Trụ trì!” Tiểu hoà thượng ở bên cạnh lên tiếng, con mắt hồng hồng mà đỡ trụ trì ngồi thẳng dậy.
Trụ trì giơ tay, ý bảo hắn đừng tiến vào, sau đó lại tiếp tục tụng kinh.
Lăng Tiêu nhìn Sở Mạc Nhiên một lúc, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
“Thí chủ! Đừng nóng vội” trụ trì bỗng nhiên mở mắt ra, vội vàng khuyên Lăng Tiêu quay về, bên ngoài lệ quỷ đã phủ kín, bây giờ ra ngoài cũng chỉ có một con đường, chết.
Lăng Tiêu xoay người lại, lắc đầu: “đi ra hay ở lại thì kết quả vẫn vậy, sớm hay muộn bọn hắn cũng xông vào thôi, trụ trì, phiền người chăm sóc cho Sở Đường ở bên trong”
Mặc dù hắn đã dùng công đức trao đổi với thống để thanh lọc quỷ khí trong người Sở Đường, nhưng y vẫn chưa tỉnh lại.
Cũng không biết còn phải chờ đợi bao lâu.
Nói rồi, Lăng Tiêu cũng không chút do dự mà đi ra bên ngoài, nhất thiết phải đánh nhau một trận.
Xưa nay kẻ thắng làm vua, người thua thì làm giặc, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách nói chuyện.
Vậy nên hắn buộc phải đánh bại Sở Mạc Nhiên.
Thấy Lăng Tiêu đi ra, Sở Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, hắn không nói một lời mà cầm kiếm xông thẳng đến chỗ y.
Người này, hắn đã muốn giết từ lâu, bây giờ lại một mình đi ra như vậy, hoàn toàn là đi tìm chết.
Mặc dù Sở Mạc Nhiên rất thưởng thức sự can đảm của Lăng Tiêu, nhưng mà đâm kiếm về chỗ hắn lại không có chút lương tay.
Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh đứng đấy mà nhìn Sở Mạc Nhiên điên cuồng lao đến, bàn tay trống rỗng xuất hiện lên một chùm đạo quang, không nói một lời, y không nhanh không chậm mà ném nó về phía hắn.
Xong, năm điểm công đức còn sót lại, cuối cùng cũng bay đi mất.
Lăng Tiêu cắn răng, chạy nhanh về phía cánh rừng.
Chùm đạo quang vừa tới chỗ của Sở Mạc Nhiên liền loé lên, công đức kim thân, loé sáng mù mắt.
Sở Mạc Nhiên đưa tay lên che mặt, cánh tay vừa hạ xuống thì thấy người kia đã biến mất không rõ tung ảnh, hắn nghiến răng, cũng nhanh đuổi theo Lăng Tiêu.
Nếu nói khi nãy hắn chỉ muốn chém kẻ không biết sợ chết này, thì bây giờ hắn đã hoàn toàn nổi nên sát ý muốn giết y.
Một phàm nhân nhỏ nhoi còn dám đứng trước mặt hắn nhảy nhót!
Chạy một mạch vào sâu trong rừng, Lăng Tiêu liền không chạy nữa, hắn đứng im ở đấy chờ Sở Mạc Nhiên, nhìn thấy người kia đuổi kịp, hắn cười tủm tỉm: “hiệu suất không tồi”
“Tìm chết!” Sở Mạc Nhiên hoàn toàn tức giận, quỷ khí màu đen trên người cũng tỏa ra nhiều hơn, trời đất u ám, trong rừng thi thoảng có tiếng quạ đen bay ra khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi.
Tay Sở Mạc Nhiên cầm thanh kiếm đen, cả người bị hắc khí bao phủ, đôi mắt hắn đỏ ngầu cầm kiếm mà đâm vào ngực Lăng Tiêu, nhưng lần này Lăng Tiêu không có tránh, tuỳ ý mà để thanh kiếm ấy đâm thủng ngực mình.
Thậm chí hắn còn vươn tay nắm lấy lưỡi kiếm để nó đâm sâu vào trong thân thể.
Sở Mạc Nhiên bị hành động của hắn làm sửng sốt một chút.
Lại thấy người kia còn đang nở nụ cười với hắn.
Khoé miệng dính đầy máu, cười lên cũng thật khó coi.
Sở Mạc Nhiên đen mặt, hắn không nói một lời mà rút kiếm ra, sau đó trầm lặng nhìn thân thể thiếu niên đổ rạp dưới đất.
Khuôn mặt thiếu niên tái nhợt, dương khí cạn kiệt, xác định là đã không còn hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.