Trưởng cung và các cung nhân lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết làm cho Vân Yến hơi khó chịu nhưng với tư cách là một minh quân, cô hẳn là phải rộng lượng với họ.
"Được rồi, không nói với các ngươi nữa, mau chuẩn bị cho trẫm lên triều." Vân Yến nâng mí mắt, phất phất tay tỏ vẻ mình đã tha thứ cho họ.
Thấy bản thân đã được tha tội, các cung nhân mừng như vớ được vàng, họ hấp tấp đi ra khỏi điện, hiện tại chỉ còn lại vài người khá can đảm ở lại để chuẩn bị cho cô.
Nếu là ngày thường, nguyên chủ sẽ lựa chọn mười người trong số họ sau đó thì cho những người còn lại lui ra.
Nhưng ngày hôm nay khi Vân Yến đến, mọi người đã sợ són ra quần cho nên chỉ những ai gan to mặt lớn mới dám đứng yên chờ lệnh.
Hiện tại chỉ còn vỏn vẹn năm người ở lại, họ đều là nữ nhân cả.
"Các ngươi còn cần trẫm phải hướng dẫn hay sao?" Vân Yến lãnh đạm liếc họ một cái, ngữ khí không nghe ra ý hỉ nộ.
Trưởng cung mau chóng nuốt nước mắt vào trong, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Vân Yến bắt đầu phân phó việc cho mọi người.
Riêng việc vệ sinh cá nhân và mặc y phục thôi đã mất khoảng hai tiếng thời gian, còn việc ăn sáng?
Bỏ đi, đến giờ lên triều rồi.
Bình thường thì nguyên chủ vẫn kịp ăn đó, nhưng hôm nay do phải hù dọa cung nhân cho nên Vân Yến đã lỡ mất thời gian ăn uống rồi.
Bấy giờ Vân Yến đã ngồi vững trên *long ỷ, cô cao cao tại thượng nhìn xuống các quan đại thần đang cúi người gập lưng.
*Long ỷ: Ghế vua ngồi
"Bệ hạ vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Vân Yến hơi mỉm cười, "Các khanh bình an."
Thấy Vân Yến hôm nay đột nhiên cười hiền, không như mọi ngày bưng khuôn mặt lạnh như băng lên triều, trong lòng các quân thần ngay lập tức loạn thành nồi.
Bệ hạ có khi nào đang nổi điên hay không?
Quan thần vừa nghĩ vậy liền ra sức cúi đầu xuống thấp nhất có thể để hạ thấp giá trị tồn tại của mình tại đây.
Lúc này Vân Yến không biết các quan thần nghĩ gì, cô vẫn tiếp tục duy trì nụ cười ôn hòa, cô hỏi: "Các khanh cảm thấy thời tiết hôm nay có trong lành hay không?"
Quan thần: "..."
Hôm nay bệ hạ đột nhiên nổi hứng quan tâm bọn họ, đáng lẽ bản thân nên cảm thấy vui mừng nhưng họ lại có dự cảm không lành thì làm sao đây?
Phải... phải cầu cứu Quốc Sư!
Quan thần đồng thời nghía qua nhìn người đàn bà mặc y phục màu xám với ánh mắt đáng thương.
Quốc Sư!
Cứu chúng tôi!
Thấy vậy, Quốc Sư đại nhân cũng là Phùng Trinh Du liền lên tiếng đáp: "Bẩm bệ hạ, thời tiết hôm nay rất tốt, có lẽ là vì sắp đến ngày Nhị điện hạ trở về cho nên trời đất mới thay bệ hạ bày tỏ sự vui vẻ của mình."
Bà ta trông cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, không quá già cũng không quá trẻ, dung mạo của bà là loại tao nhã lại thanh cao cho nên việc Phùng Ái Quân đẹp nhất hậu cung cũng không phải là việc lạ.
Lời nói của Phùng Trinh Du không gọi là nịnh nọt nhưng cũng không gọi là khiêm tốn, nói thẳng thắn thì kẻ bình thường ai cũng nghe ra ý là Quốc Sư đại nhân đang vui vẻ vì Hoàng Châu Sa trở về.
Vậy mà con mẹ nó Hoàng Mục Thánh lại không nghe ra!
Vân Yến hạ khóe môi xuống, tầm mắt dừng lại ở giữa không trung rồi lại đưa xuống nhìn các quan thần.
Là cô nhìn nhầm hay là ở đây đang có một cái gương đang bay thật vậy hả?
Không, Vân Yến không nghĩ người đẹp như mình có vấn đề về mắt.
Cho nên cái gương này là thật.
Vậy là nguyên chủ trúng tà thuật?
Nhận thấy nữ đế không nói gì nữa, quân thần bắt đầu lén lút nhìn lên.
Bắt gặp phải ánh nhìn kì dị của cô, họ chợt rùng mình một cái.
Vì sao hôm nay nữ đế lại trông kì quặc như vậy?
Chắc không phải cô đã biết chuyện gì rồi chứ?
"Trẫm cũng cảm thấy như ái khanh vậy." Vân Yến chống má nhìn Phùng quốc sư, không nhanh không chậm nói, "Dạo này các ái khanh đã tuyển cho trẫm khá nhiều phu hầu, thật ra trẫm rất hài lòng với tâm ý của các ngươi."
"Bệ hạ không cần phải quan tâm, đây là việc chúng thần nên làm." Một vị quan văn lên tiếng.
"Không được, trẫm tất nhiên phải quan tâm, các ngươi toàn chọn cho trẫm hoặc là mỹ nam dung nhan thịnh thế hoặc là tài sắc song toàn, trẫm làm sao không thể quan tâm." Vân Yến cong mắt, "Nhưng mà trẫm thì tinh lực chỉ đặt ở nước nhà, cho nên hiện tại chỉ có thể nhận khoảng chừng..."
Cô cố ý kéo dài chữ cuối, các đại thần nghe thấy vậy liền cố gắng dỏng tai lên nghe.
Tất nhiên là bọn họ ước Vân Yến có thể chọn số lượng nhiều nhiều một chút để cho bọn họ dễ nhét của mình nào.
Làm nam nhân của nữ đế, tất nhiên sẽ được hưởng nhiều quyền lợi hơn, cũng tiện quan sát chuyện trong cung hơn nữa.
Vì vậy ai mà không ham cơ chứ?
Dù đã đủ ăn đủ mặc, cuộc sống cũng đã dư dả nhưng khi có vàng rơi trước mặt, ai cũng sẽ nổi lòng tham mà thôi.
Lòng tham con người vốn vô đáy cơ mà.
"Ừm, bao nhiêu đây nhỉ? Bát tự của trẫm nói trẫm hôm nay hợp với số mười, cho nên ta nhận mười người vậy." Vân Yến nghĩ nghĩ rồi tùy tiện nói ra một con số.
"Bệ hạ, ta sẽ đề xuất mười vị xuất sắc nhất cho ngài." Phùng quốc sư cung kính cúi đầu.
Vân Yến không đáp, chỉ gật gật đầu.
Vốn dĩ cô cũng không định nhúng tay vào việc hậu cung của nguyên chủ, vì dù gì đám nam nhân đó cũng không làm ảnh hưởng đến cô mấy.
Với cả cô cũng phải chiều lòng quan thần để Hoàng Châu Sa và Phùng Ái Quân có cơ hội nhảy nhót trước mặt cô nhỉ?
Sau chuyện hậu cung, các quân thần bắt đầu nói về chuyện tổ chức tiệc chúc mừng Hoàng Châu Sa trở về kinh thành.
Họ đề xuất những việc gì, Vân Yến cũng đều sảng khoái đồng ý.
Việc này làm cho phần lớn quan đại thần cảm thấy có lẽ là nữ đế thật sự rất quan tâm Hoàng Châu Sa, nhưng số ít lại thấy nữ đế hình như đang toan tính điều gì đó.
Quả thật sau khi Vân Yến đáp ứng bọn họ là sẽ tặng đất, phủ, người hầu, nam hầu... cho Hoàng Châu Sa thì cô chốt lại bằng một câu.
"Niệm tình các khanh quan tâm đến em gái của trẫm như vậy, ta quyết định việc phần tài chính cho việc chuẩn bị buổi tiệc chúc mừng sẽ giao cho những người góp ý hăng hái nhất." Đến đây Vân Yến liền thoải mái kể tên, "Quốc Sư, Thừa Tướng, Lễ bộ thượng Thư, trẫm tin tưởng các ngươi!"
Nói xong Vân Yến còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn họ, cứ như là cô thật sự rất biết ơn họ vậy.
Những người bị kể tên đứng hình mất ba giây: "..." Đúng là cái miệng hại cái thân mà!
Nhưng không phải lúc nào lời của đế vương cũng được tán thành, đã có một quan văn tai to mặt lớn lên tiếng phản bác ý của cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Bệ hạ, việc này không phải phép!"
Vân Yến nhìn người phụ nữ chừng ba mươi lăm tuổi đang nói chuyện với mình, mày đẹp nhướng lên.
Ôi trời, chẳng phải là Thừa Tướng 'cận thần' của nguyên chủ đây sao?
"Vậy khanh nói xem việc gì không phải phép?" Vân Yến hòa ái hỏi.
Túc Đà nghiêm mặt nhìn cô, ngữ khí vô cùng trầm trọng, "Bệ hạ, việc tổ chức buổi tiệc chào mừng Nhị điện hạ trở về không thể do các quan thần đảm nhận..."
"Ấy ấy, trẫm chỉ bảo là các khanh lo tài chính mà thôi." Vân Yến nhăn mày sửa lại.
"Không đâu bệ hạ, nếu dùng tiền của chúng ta để tổ chức, vậy chính là không thể hiện được sự tôn trọng và sự cao quý của bệ hạ dành cho Nhị điện hạ." Túc Đà mím môi.
Nghe vậy, Vân Yến liền thở nhẹ một tiếng.
"Trẫm hiểu rồi."
Túc Đà hơi ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên một tia chế giễu.
"Ý của các khanh là đồng tiền mà các khanh kiếm được là dơ bẩn nhỉ?" Vân Yến ngang nhiên chỉnh sửa ý nghĩa câu nói của Túc Đà, "Thì ra các khanh muốn tự thú tội ác của mình với trẫm, được rồi, trẫm cho các khanh thời gian một nén hương, tất cả ngồi xuống viết vào giấy toàn bộ tội danh của mình sau đó chép mười quyển kinh phật để sám hối!"
Túc Đà: "..."
Các quan đại thần: "..."
Bệ hạ chắc chắn là đang phát bệnh!
Không thể nào một người văn võ song toàn như cô lại không hiểu ý của Thừa Tướng là gì!