Dịch Giản nghe bác sĩ nói thêm về tình hình của Mộc Trà, ông ta dặn rất nhiều thứ, mày kiếm khẽ nhăn lại, hắn nghe được một việc vô cùng không tốt...
Mễ Bối Ly bị xuất huyết đường ruột*.
" A... " Từ phòng hồi phục chức năng truyền ra tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Dịch Giản đang đứng cùng bác sĩ bên này thì bị tiếng động làm phân tâm, tạm dừng cuộc nói chuyện với bác sĩ, hắn lập tức đẩy cửa bước vào.
Mộc Trà ngã dưới đất, đầu hơi cúi, lọn tóc mai che đi phần lớn gương mặt làm người khác nhìn không rõ biểu tình gì, hai tay run run chống đất, đôi chân được giấu trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khẽ run rẩy, cô chậm rãi ngước đầu lên. Cho đến khi Dịch Giản nhìn rõ mặt cô, hắn mới phát hiện đôi mắt to tròn đang ửng đỏ.
Mộc Trà khẽ mím môi, bàn tay run rẩy cố gắng chống đất gượng dậy nhưng không thành, cuối cùng trẻ còn thở dài một tiếng, quyết định ngồi trên đất ăn vạ.
Bộ quần áo bệnh nhân vốn đã rộng, hiện tại lại bị kéo lệch đi, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Hiện tại tựa như cảm thấy có chuyện không đúng, cô hơi quay đầu, sau khi nhìn thấy Dịch Giản mới từ từ lộ ra nụ cười kinh hỷ, vươn tay vẫy vẫy với hắn: " Dịch tổng, có thể giúp tôi đứng dậy một chút được không? "
Thái độ vô cùng tự nhiên, Dịch Giản có chút thất thần, phải biết, trong suốt 21 năm qua, Mễ Bối Ly chưa từng nhờ vả hắn điều gì, con người này vốn ngoan ngoãn nhưng cũng thực dịu ngoan quá mức.
Hắn đến tận ngày hôm nay mới nhìn thấy một Mễ Bối Ly mỉm cười nhờ vả hắn như vậy, sau cùng cũng không đáp, chỉ lẳng lặng bước đến đỡ người kia dậy.
Mộc Trà chẳng do dự gì, nắm lấy tay hắn, mượn sức đứng dậy, đợi đến khi đứng vững, cô tự nhiên thu tay về. Chỉ là không biết vô tình hay hữu ý, đầu ngón tay lạnh toát nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hắn mang theo xúc cảm quen thuộc cùng sự nôn nao khó tả thành lời.
" Dịch tổng? " Mộc Trà khẽ gọi một tiếng.
Dịch Giản thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, nhìn đến, vừa vặn bắt gặp đôi mắt trong trẻo vô hồn của người trước mặt.
Lông mi của cô ấy hơi cong, đường viền mắt tròn tròn như mắt mèo, khi nhìn người khác lại đặc biệt ôn nhu thâm tình, thời điểm bọn họ chưa kết hôn, Mễ Bối Ly vẫn luôn là luật sư kiêm trợ ký cá nhân của hắn. Ở công ty, chỉ cần đưa mắt đều có thể nhìn thấy người ở bất cứ đâu, thời điểm cô đứng trước bàn làm việc chỉnh đốn lại văn kiện, dáng vẻ vừa cẩn thận lại vừa cung kính, Dịch Giản chỉ cần nhấc mi đều có thể nhìn thấy thần sắc vừa cẩn thận vừa nghiêm túc của cô.
Mễ Bối Ly trước giờ tình cảm vốn yếu mềm, cho dù trên phương diện là một luật sư thì sự hiểu biết về tình cảm của cô ấy cũng rất kém, mà Dịch Giản lại không thích phần tính cách này của Mễ Bối Ly.
Hắn khẽ lắc đầu, " Không có chuyện gì đâu, nghỉ thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi. "
Mộc Trà mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt mang theo ôn nhu sẵn có, chất giọng đã nhẹ đi không ít: " Tôi... Có thể hỏi anh một số chuyện được không? "
Hắn nhìn đến vị bác sĩ bên ngoài, ông ta khẽ lắc đầu, sau đó rời đi, cuối cùng nhìn đến người phụ nữ trước mặt, khoé miệng cong nhẹ: " Có thể. "
...
Mộc Trà ngồi trên giường bệnh lớn, bàn tay theo thói quen xiết chặt lấy vật hư không, ánh mắt có chút mông lung không rõ ý vị, chỉ còn thấy một chút ánh sáng rất nhỏ.
" Dịch tổng nói... Chúng ta là vợ chồng hợp pháp sao? "
Dịch Giản ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, ánh mắt hơi rũ xuống: " Chúng ta... Là vợ chồng. "
" Vậy, anh có thể cho tôi biết vì sao tôi lại mất trí nhớ không? "
Hắn nghe đến đây, trái tim run rẩy thành từng hồi...
Làm sao Dịch Giản dám nói ra chuyện này cơ chứ? Dù ít dù nhiều, nếu có thể, hắn nguyện không đáp lại câu hỏi này, dẫu cho phải trả giá như thế nào.
" Em... Là bị tai nạn giao thông... "
Mộc Trà nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng sâu không thấy đáy, tựa như đã thấu mọi sự, Dịch Giản giống như một đứa trẻ bị bắt lỗi, kiên cường cúi đầu.
Cần cổ hơi ngả về sau, Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, nhìn đến trần nhà trắng toát, giọng nói của cô lạc lõng: " Dịch tổng, có phải tôi đã quên một chuyện rất quan trọng hay không? "
Lúc này hắn mới ngước mặt lên, vừa vặn bắt gặp nụ cười lạc lõng treo trên khoé môi mang theo chút muộn phiền, người phụ nữ trước mặt, ánh mắt đơn thuần rõ ràng không có tiêu cự đang cố gắng tìm kiếm chút ý vị đã lãng quên nhưng cuối cùng lại không thành.
Giống như một người vốn đã muốn nhớ lại tất cả nhưng lại bị đánh gục trước bão giông.
Không phải không cố gắng, mà là sự cố gắng này đã tan thành bọt biển.
Dịch Giản làm sao không cảm thấy chạnh lòng? Dù ít dù nhiều hắn cũng có lương tri, là con người, đâu phải muốn từ bỏ liền có thể từ bỏ.
Nhưng có lẽ chính việc này lại trở thành nỗi đau khôn cùng cho hắn.
" Có lẽ... Là như vậy. " Dịch Giản khó khăn thốt ra năm chữ.
Hoặc là để cô ấy sống một đời đau đớn khôn nguôi, hoặc là để cô ấy có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Dịch Giản triệt để dùng những lý do cao thượng này của hắn để tự thôi miên bản thân.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần sau này, cho dù hắn không thích Mễ Bối Ly, cho dù trái tim hắn chỉ hướng về phía Nhan Vy đi chăng nữa, hắn cũng nguyện để Mễ Bối Ly sống một cuộc sống tử tế. Cho dù không yêu cũng sẽ đối với cô ấy thật tốt...
Nhìn một Mễ Bối Ly lạc lõng như vậy, Dịch Giản bắt đầu nghĩ lại thời điểm những năm cô ấy mười chín tuổi. Lúc ấy, Mễ Bối Ly vẫn là một thiếu nữ chưa trải sự đời. Lọn tóc mai rủ bên tai mang theo dáng vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dừng lại trên người của hắn.
Trong suốt ngần ấy năm, Mễ Bối Ly chưa từng làm việc gì quá phận.
Sau đó, người nhà của hắn để Mễ Bối Ly vào công ty làm trợ lý cá nhân kiêm luật sư pháp lý.
Dịch Giản cũng không có nhiều ý kiến, hắn để cô bên người, dạy cô giải quyết công việc, dẫn cô đến các buổi tiệc, chậm rãi nhìn cô từ ngưỡng mộ, sùng bái đến yêu thầm.
Mễ Bối Ly yêu thầm Dịch Giản, hắn đương nhiên biết, nhưng đối với loại che giấu lộ liễu này của cô, hắn cũng chưa từng bác bỏ hay trách móc bất kỳ thứ gì.
Thậm chí tình cảm của Mễ Bối Ly dành cho Dịch Giản nhiều đến độ chỉ cần nhìn vào đôi mắt cũng đủ để người khác nhận ra.
Nhưng Dịch Giản chưa từng từ chối...
Hắn giống như đang chơi một trò chơi vờn bắt, mà kẻ bị vờn chính là Mễ Bối Ly.
Cuối cùng, thuận lý thành chương, nuốt người vào bụng.
Đối với hắn, từ trước đến giờ, tất cả đều giống như một trò chơi. Trò chơi kết thúc, tình cũng cạn.
Mà hiện tại hắn lại cảm thấy bản thân khó lòng thoát ra khỏi trò chơi do chính mình bày ra này.
____
* Xuất huyết đường ruột: Xuất huyết đường ruột ( hay còn gọi là Chảy máu đường tiêu hóa) là một cấp cứu nội khoa và ngoại khoa. Đó là hiện tượng máu tại ống tiêu hóa chảy ra khỏi mạch, đi ra ngoài hoặc vào trong lòng mạch. Từ đó sẽ xuất hiện một số triệu chứng điển hình, đối với đường tiêu hóa trên bệnh nhân thường có biểu hiện nôn ra máu, với đường tiêu hóa dưới bệnh khó nhận biết hơn với các biểu hiện âm thầm mà bệnh nhân ít để ý tới.
Nói đơn giản hơn: Xuất huyết đường tiêu hóa trên là hiện tượng xuất huyết, chảy máu ở đường tiêu hóa trên, thường phát sinh từ thực quản, dạ dày hoặc tá tràng. Máu có thể xuất hiện trong dịch nôn hoặc ở dạng phân màu đen, hắc ín hoặc có mùi tanh. Tùy thuộc vào lượng máu bị mất mà dẫn đến các dấu hiệu và triệu chứng khác nhau, bao gồm thiếu máu hoặc nghiêm trọng hơn là gây tử vong.