[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!

Chương 94: Thanh xuân có hai lần lỡ hẹn (6)



Mộc Trà bán tính bán nghi, cuối cùng Dịch Giản phải chờ người chụp lại ảnh cưới cô mới tin mà trở về với hắn.

Thời gian rời khỏi bệnh viện đã là hai ngày sau, Mộc Trà ngồi trong xe của hắn, bộ đồ bệnh nhân trên người đã được thay thành một chiếc đầm voan trắng hai dây mà nguyên chủ vẫn thường mặc.

" Dịch tổng, ngài có biết tôi là kiểu người thế nào không? Ý tôi là... năm tôi 25 tuổi? " Mộc Trà cũng không nhìn hắn, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn chiếc vòng đan dây đỏ có gắn một chiếc chuông nhỏ trên cổ tay, trên môi vẫn là ý cười nhàn nhạt.

" Y tá Dương nói công ty của ngài rất lớn, tôi làm luật sư kiêm trợ lý cho ngài liệu có đồng nghĩa với thành tích học tập của tôi rất tốt hay không? "

Dịch Giản đối với loại câu hỏi này dường như chưa bao giờ có hứng thú, nhưng ánh mắt hắn khẽ đảo qua người bên cạnh, chỉ cảm thấy người này hiện tại đang nhuốm màu khổ sở, cùng với đôi mắt trong veo ánh lên vẻ vô tội đã thành công khiến hắn mở miệng.

" Em... là một trợ lý rất tốt. "

Hắn còn nhớ, Mễ Bối Ly trong ký ức luôn mặc những bộ đồ công sở chỉnh tề, cùng với áo vest đen ánh lên dáng vẻ trưởng thành sẽ luôn là áo sơ mi trắng, tay ôm các loại văn kiện chạy quanh phòng làm việc của hắn, vĩnh viễn dùng thái độ nghiêm chỉnh và bình tĩnh để xử lí tốt mọi việc, sẽ chăm chỉ, không ngừng tiếp thu những tri thức mà hắn dạy cho.

" Em rất biết uống rượu, vì vậy nên mỗi lần có tiệc rượu, tôi đều dẫn em theo. "

Mộc Trà ngước mặt, ngạc nhiên nhìn hắn: " Tôi sao? "

Cô nhìn hắn như vậy, sau đó chần chừ che lấy bụng: " Nhưng mỗi lần uống rượu, dạ dày tôi sẽ đau lắm, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn tận lực không chạm vào đồ uống có cồn. "

Lông mày của hắn hơi nhăn lại.

Mễ Bối Ly lại không biết uống rượu?

Phải biết, người phụ nữ này đã khéo léo chặn không ít cốc rượu giúp hắn trên bàn cơm, thời điểm hắn đã say mèm, Mễ Bối Ly mới chỉ ngà ngà say.

Dẫu cho bác sĩ đã nói với hắn về việc Mễ Bối Ly bị xuất huyết đường tiêu hóa, nhưng bệnh này mới chỉ là giai đoạn đầu, thời gian khẳng định là ba tháng đổ lại đây, như thế nào trước kia bị như vậy, một lời cũng không nói với hắn?

Mộc Trà khẽ lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ: " Tôi không dễ say rượu, nhưng mỗi lần đụng vào đồ có cồn dạ dày đều rất đau, cũng là tật xấu từ nhỏ thôi, chẳng lẽ đến năm 25 tuổi đã hết rồi? "

Dịch Giản không đáp, chỉ lẳng lặng lái xe.

Mộc Trà như cảm nhận được ý vị không muốn nhắc đến chuyện này nữa thì cũng dừng lại, cần cổ hơi ngả về sau, mi mắt nhắm lại dưỡng thần sau đó trực tiếp ngặt xuống bên cửa kính xe ô tô, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Dịch Giản nhìn mấy lần, sau đó chỉ rũ mi không đáp. Hắn không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào... Ngay từ khi bắt đầu đã là chịu đựng đơn phương.

Hắn nhiều lần nhìn thấy cô ấy nằm trên giường lớn, cuộn người thành một vòng, dáng vẻ không nhìn thấy đau đớn nhưng mày liễu vẫn nhíu chặt lại. Hắn cũng nhớ, mỗi lần đi tiếp rượu sau mỗi bữa cơm với khách, Mễ Bối Ly thi thoảng sẽ xin nghỉ một ngày, hoặc là ngày hôm sau tinh thần sẽ không được tốt, nhưng rốt cuộc, lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng người phụ nữ này là vì ngày hôm qua uống rượu nên không được tốt trong người, hắn cũng không quản nhiều.

Chỉ là chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc đã bị đau như vậy nhưng vì sao một lời cũng không nói?

Hắn vĩnh viễn không biết, không phải vì cô ấy không nói, mà vì có nói, hắn cũng không buồn để tâm.

Rốt cuộc thì Mễ Bối Ly vẫn luôn là một người ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, cho dù có ôm phần thiệt về bản thân, cô ấy cũng nhất quyết không để cho hắn chịu một chút thiệt thòi dẫu chỉ là nhỏ nhất.

Biệt thự của Dịch Giản không cách xa bệnh viện lắm, đi hơn 30 phút đã tới.

Lúc Mộc Trà tỉnh dậy vừa vặn với thời gian xe dừng lại trước cổng lớn của biệt thự.

Sân vườn của biệt thự rất rộng, phía bên phải còn trồng thêm một vườn hoa nhài*, vừa vặn vào khoảng thời gian hoa nở, hương thơm của hoa nhài thoang thoảng khắp không gian tạo thành hương thơm dịu nhẹ dễ dàng khiến tâm tình bình lặng.

Đây là vườn hoa nhài mà Mễ Bối Ly tự tay trồng.

Còn nhớ lần ấy, thiếu nữ đứng trong cánh đồng hoa nhài trắng, trên tay vẫn cầm theo một bó hoa nhài được chau chuốt tỉ mỉ. Cô ấy đưa tay ra phía trước, ánh mắt nheo lại, đoá hoa dừng lại trước lồng ngực hắn.

- Dịch Giản, anh có biết ý nghĩa của hoa nhài là gì không?

- Tình yêu và sự lãng mạng.

Thiếu nữ đặt bó hoa vào trong tay hắn, khoé miệng vẫn là nụ cười sán lạn, khẽ lắc đầu, sau cùng cũng không nói gì.

Rốt cục hoa nhài có ý nghĩa gì? Dịch Giản năm đó chỉ cảm thấy câu hỏi này thật ấu trĩ, hoa nhài, đơn giản chỉ là một loại hoa...

Mộc Trà khó khăn bước xuống xe, đôi chân có chút run rẩy vì ngồi lâu, sau cùng cũng khó khăn bước được vào đến cửa của biệt thự.

Trong nhà sạch sẽ chỉnh tề, nội thất ấm áp nhưng vẫn không làm mất đi dáng vẻ phong cách cùng sang trọng mà nó nên có.

Mộc Trà do dự ngồi xuống salon, ánh mắt ngơ ngác nhìn một lượt những nội thất xa lạ xung quanh, lại nhìn đến Dịch Giản đang thuận tay rót ra một ly nước ấm ở bên kia, chất giọng nhẹ tẫng mang theo cẩn thận hỏi: " Chúng ta thực sự là vợ chồng sao? "

Cho dù có cật lực che giấu, trong ánh mắt của cô vẫn còn mang theo do dự cùng khiếp ý không thể che giấu nổi.

" Nhưng mà... Trong ấn tượng của tôi, Dịch tổng, ngài không thích tôi. "

Bàn tay đang cầm ly nước của Dịch Giản hơi xiết lại, hắn dừng lại động tác, đem theo ly nước ấm đặt lên phía bàn của Mộc Trà, nét cười không rõ ý vị: " Trước đó tôi quả thực không thích em, chỉ là sau này xảy ra nhiều chuyện, tâm tình cũng thay đổi theo. "

Hắn nói như vậy, không một câu từ nào để lộ sơ hở, giống như một kịch bản đã được xem xét vô số lần đã sớm khắc phục hoàn toàn những lỗi lầm mà nó không nên có, sau cùng chỉ còn lại nghệ thuật lừa dối hoàn hảo không tì vết.

Dịch Giản đối với Mễ Bối Ly đã từng nói dối vô số lần, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, một câu nói dối vó thể nhọc tâm đến như vậy.

Cho dù đánh đổi bất kỳ giá nào, Dịch Giản hắn cũng không muốn sự điên cuồng của Mễ Bối Ly một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời hắn. Nói dối cũng được, lừa gạt cũng được, bất kể thứ gì có thể đánh đối hắn đều nguyện.

Chỉ là Dịch Giản chưa từng nghĩ tới rốt cuộc là hắn đang muốn trốn tránh điều gì?

Hiện tại là đang trốn tránh bản thân trước sự ân hận khi hại chết đứa con vừa chào đời?

Hay hiện tại là đang muốn trốn tránh những lời bắt bẻ và oán trách của Mễ Bối Ly?

Hắn không biết, thực sự không biết.

Cho dù phía trước có là vực sâu, hắn vẫn không thể kìm được bước chân mà lao tới.

Cho dù là giữa phố xá đông người, chỉ cần nhìn lại, hắn đều có thể nhìn thấy nét cười sán lạn.

Cho dù là giữa những ngày tuyết rơi phủ trắng một khoảng trời, chỉ cần giang tay, lập tức bàn tay lạnh lẽo của hắn sẽ được một bàn tay ấm áp khác nắm lấy.

Mười ngón tay đã từng dây dưa quấn quýt, suy cho cùng lại tự hoàn lại một kết cục tan thương.

____

* Ý nghĩa của hoa nhài:

Tên Jasmine của hoa nhài xuất phát từ tiếng Ả Rập: “Jas” có nghĩa là tuyệt vọng và “min” có nghĩa là lời nói dối.

Người Hindu: còn gọi hoa nhài bằng cái rất ấn tượng “Ánh trăng của khu rừng nhỏ”.

Hoa nhài là quốc hoa của Pakistan. Khi cưới cô dâu chủ rể thường được đeo vòng hoa nhài trên cổ. Hoa nhài còn thường được dùng để tán dương trong các dịp quan trọng.

Ở Philippines và Indonesua” vòng hoa nhài được đeo lên cho những người tham da nghi lễ tôn giáo hoặc cô dâu chú rể trong lễ cưới.

Tại Thái Lan: hoa nhài là biểu tượng của người mẹ, nó nói lên tình yêu thương, bao bọc của người mẹ dành cho con.

Ở Mỹ: Hoa nhài là biểu tượng cho sắc đẹp, tình yêu và sự lãng mạng.