- "Hoàng hậu nương nương cắt giảm chi sách trong các cung còn dùng những ngọc châu và tơ lụa thượng phẩm gửi về phủ tướng quân để mở một tửu lầu và tiệm trang sức"- Trương Minh sau khi điều tra từ cung nữ A Thanh cùng thái giám bên cạnh An Kỳ thì biết được một số điều.
- "Thái hậu đã biết chuyện chưa?"- Y tịnh tâm vẽ ra bức tranh của ngày mùa tuyết rơi, tâm tình bất ổn ban nãy gần như đã biến mất.
- "Hứa thái y nhất định đã bẩm chuyện này cho thái hậu"- Trương Minh có thể hiểu vì sao hoàng đế lại cố ý cho mời Hứa thái y thay vì các thái y khác, vì ông ấy chính là người của thái hậu, không thể không báo tình hình sức khỏe hiện tại của hoàng đế cho bà ấy.
- "Thái hậu có động tĩnh gì không?"-
- "Hoàng hậu nương nương đã bị cấm túc một tháng trong Phật Xá điện chép huyết kinh và gõ mỏ"-
Sở Ngạn nghe xong hơi trầm mặc một chút, dường như trong đầu lại có sự toan tính gì rồi.
•
Khi thượng triều, thừa tướng luôn miệng khéo nhắc nhở, hỏi về con gái của mình, Hàn Phúc Lăng chỉ đáp -"Hoàng hậu rất tốt"-
Thừa tướng biết, hoàng đế chắc chắn đã biết chuyện gì rồi, không ít cũng nhiều nhưng cũng không dám lật mặt với hoàng đế, y vẫn còn giữ tấm chiêu lệnh của tiên đế, trung thần tận sức cho y trải dài từ biên cương đến nội bộ triều đình khó mà lật mặt với nhau được.
Sở Ngạn một bên hầu y, vừa đánh giá tể tướng trước mắt. Nụ cười như có như không lại tề tựu trên môi hắn.
Không thể nắm binh quyền, liền đánh từ ngân khố và lòng dân, khá khen cho An Kỳ nghĩ được nước cờ này.
•
Tuy an dân trấn quốc nhưng việc thịnh trị để muôn dân không phải đói khổ quả nhiên vẫn là điều mà Hàn Phúc Lăng đau đầu.
Trong ánh nến bập bùng, Hàn Phúc Lăng xoa xoa mi tâm khi thấy đê điều, nạn đói vẫn còn hoành hành ở một số vùng ven gần biên giới.
- "Ruộng đất thì cằn cỗi, nước nguồn thì xa, đã mấy tháng trời không mưa một giọt. Sức kéo của trâu bò cũng không còn được như trước"- Hàn Phúc Lăng quả thật nhớ những ngày làm vương gia, tự do tự tại không bị ràng buộc bởi những tấu chương.
- "Rừng vàng biển bạc, nguồn nước dưới đồng bằng hiếm thì có thể sử dụng nước trên núi cao"- Sở Ngạn cười hề hề tựa như đây chỉ là lời nói thốt ra lúc vu vơ.
Hàn Phúc Lăng quay đầu nhìn tiểu thái giám vẫn đang ngẩn ngơ ngắm trăng, khi phát hiện y đang chăm chú quan sát mình, tiểu thái giám cũng quay lại cười với, thật thanh thuần ngây thơ.
- "Sở Ngạn... "- Y kéo hắn vào lòng của mình, những cảm xúc không tên bỗng nhiên trào lên trong lòng. Ngày trước, y rõ ràng đâu có như vậy... tại sao hiện tại...
- "Hoàng thượng?"- Sở Ngạn đưa đôi mắt mờ mịt nhìn y mà ngập ngừng hỏi.
- "Đêm nay lại ngủ cùng trẫm"-
Việc ngủ chung bắt nguồn từ việc mấy ngày trước, tiểu thái giám của y thế mà trong lúc canh gác lại tựa đầu bên long sàn mà ngủ quên mất. Hàn Phúc Lăng lại không biết bản thân bị cái gì mà lại ôm hắn lên long sàn ngủ cùng, dù rằng có chút quái dị nhưng sự yên bình hiếm khi có được bên cạnh hắn lại khiến y nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ qua một bên.
Chỉ là...
[Ta thấy hắn có phần giống...] - Lucifer theo thói quen mà nói ra nghi vấn thì Sở Ngạn trong tiềm thức lại quát một tiếng:
- "Câm"-
[...] - Ta nói chỉ có bị đâm trúng tim đen mới cáu vậy thôi.
•
Một tháng qua đi, An Kỳ rất nhanh không cần phải ngày nào cũng gõ mỏ, chép huyết kinh nữa. Nhưng vừa mới được tha bổng, nàng ta lại chạy Từ Thọ cung để chất vấn thái hậu.
- "Cô mẫu, tại sao người phải phạt con?"- Nàng ta hoàn toàn không phục, người sai rõ ràng là tên hoàng thượng sao lại cứ bắt nàng chịu phạt.
Thái hậu vừa nhìn thấy nàng, liền không nhịn được cơn giận mà thẳng tay đổ trà đang nóng vào tay An Kỳ, đôi mắt sắc bén tựa như lưỡi dao của nữ nhân quyền lực như nữ quyền khiến bao kẻ phải luồn cúi, quỳ lạy. Nó cũng khiến cho An Kỳ, một nữ nhân thời hiện đại vốn luôn coi khinh nữ nhân thời cổ đại cũng phải phát run -"Hoàng hậu, hoàng hậu, ai gia đã bao che cho con hết lần này đến lần khác. Ai gia đã cứu con không biết bao nhiêu mạng, nhưng con đã làm được gì cho ai gia?"-
- "Khiến ai gia mất mặt, khiến hoàng tộc bị dân. chúng chê cười. Nay hoàng hậu con còn có tư tưởng hạ độc hoàng đế, xem ra đứa con dâu mà ai gia chọn quả thật đã lầm rồi"- Thái hậu cầm chuỗi hạt, muốn giữ cho bản thân thanh tịnh một chút nhưng hoàn toàn không thể.
- "Hoàng hậu, ai gia cấm túc con trong Phật Xá điện là đã tận tâm lắm rồi, còn trách ai gia phạt con sao? Còn trách ai gia cái gì? Nếu như ai gia không làm vậy, bá quan trong triều sẽ như thế nào, hoàng thượng có ban cho cả tộc An thị này một tội danh mưu hại thiên tử hay không?"- Thái hậu khí hỏa trong người càng dâng cao, cả người càng đỏ lên đầy tức giận.
- "Nhưng... hắn quả thật không xứng đáng làm hoàng đế"- Một người hiện đại như nàng lại phải thua trước đám người đầu óc thấp kém sao? Không thể.
- "Hỗn xược"-