Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 3.15:




An lão gia hai tay ôm lấy đứa con, đôi mắt thẫn thờ hướng về phía cỗ quan tài sắp bị đưa vào lò hỏa thiêu, sự điên cuồng của ngọn lửa như thiêu cháy cả tâm can của ông. Vợ chồng chưa ấm nồng bao lâu, vợ liền rời đi để lại chồng già con thơ, một mỹ nữ đáng lẽ nên có thanh xuân đẹp đẽ lại ra đi sớm hơn cả người chồng của mình.
Quản gia hơi nhíu mày khẽ nói -"An lão gia, thủ tục hỏa táng đã hoàn thành, tiếp theo chúng ra nên làm gì?"-
- "Đã điều tra được vì sao vợ tôi lại tự sát hay không?"- Nhìn đứa con thơ, ông thở dài hỏi.
Vị thiêu xác quăng một ít loại nước vào hủ cốt, đưa cho An lão gia, đôi mắt hơi hạ xuống, khẽ cười khi nghe được câu hỏi -"Ác giả ác báo, nợ mạng đền mạng có việc gì mà phải ngạc nhiên"-
- "Cậu nói gì?"- Quản gia nhíu mày giữ tay của người đó lại chất vấn.
Cẩm Đan nhướn mày, quay sang tránh thoát khỏi cổ tay của quản gia, trầm giọng cảnh báo -"Quả báo sắp đến ông rồi, không một ai có thể thoát"-
- "Cậu muốn bao nhiêu tiền để giải quyết việc này?"- An lão gia trực tiếp yêu cầu đưa ra một con số.
- "Tôi không thể giúp ông, nhưng người kia có thể giúp"- Sau lời vừa nói, lão yêu đạo sĩ từ từ bước vào.
Lão ta nở nụ cười gian tà -"Đương nhiên tôi có thể giúp ông"-

Sau khi trở về căn nhà cổ, Sở Ngạn nhận được một phong thư, bên trong còn vương đọng một chút tà khí.
[Đứa con số mệnh lần này thông minh hơn chúng ta nghĩ nhiều đó] - Lucifer nhìn phong thư không khỏi cảm thán.
- "Khi bị dồn ép vào đường cùng mới tỉnh ngộ thì cũng đã muộn rồi"- Sở Ngạn không mấy bận tâm, đốt bỏ phong thư.
Nhưng cũng phải công nhận một điều, vị diện này, đứa con số mệnh này không khiến Sở Ngạn phải hao tâm suy tính quá nhiều, tự lừa gạt, giăng bẫy lẫn nhau đến cuối lại đồng vu quy tận.

Về đêm, khi An lão gia ngồi trước bàn thờ cúng của lão yêu sư, hai tay chấp lại ôm đứa con trong lòng mà không khỏi rét run. Bản thân ông vẫn có thể cảm thấy tiếng khóc lẫn điệu du dương của mẹ ru con.
Ngay khi đại phu nhân xuất hiện, lão yêu sư lập tức gọi -"Tháp nhi, mau đem oán linh của ả quý nữ này cắn nuốt cho ta"- Nhưng đáp lại lão chỉ có sự im lặng vĩnh hằng.
Tháp nhi lúc nãy vẫn còn ngoan ngoãn nghe lời nay một lời cũng không nghe, lập tức cắn trả lão một đòn rồi hướng về phía mẹ mình mà chạy tới. Lão nhíu mày thật chặt hô to, tay còn ấn pháp quyết liên tục -"Tháp nhi trở về với cha, con ngoan nghe lời cha nào"-
Tháp nhi được nữ quỷ bồng trên tay, đưa đôi tay nhỏ bé chưa thành hình hoàn chỉnh của mình mà quơ quạng -"Nếu ông là cha của ta thì đã không làm ta đau"- Tháp nhi trừng mắt, mở hơi chu ra tỏ vẻ không cam phục.
- "Tại sao pháp quyết không làm gì được nó..."- Lão lẩm bẩm đầy tức giận. Chợt một suy nghĩ vụt qua trong đầu lão, lão hướng mắt về Cẩm Đan vẫn bình lặng đứng cách đấy không xa.
Cẩm Đan cũng hiểu được ý tiếp theo của lão yêu sư, trên tay cầm những mảnh vụn của lá bùa hơn nửa năm nay khống chế Tháp nhi, khẽ vung lên một cái -"Bao năm chơi xấu người khác, nay lại không dám nhận hậu quả cho bản thân sao?"-
Lão yêu trợn mắt, hai cái răng chuột nghiến lại với nhau đầy căm hận -"Ngươi đừng quên kim đan của nhà người đang nằm trong tay ta"-
- "Thà sống bình phàm cũng không để một kẻ như ngươi khống chế được ta"- Cẩm Đan rũ mi, một kẻ kiêu ngạo, đắc thắng chưa từng cam tâm bỏ lại sức mạnh của mình nhưng lần này cậu thà đổi lấy cuộc sống tự do trong thân phận thường dân còn hơn mãi mãi sống dưới sự xét nét của lão.
Trong cơn gió mịt mù, lão yêu sư hai mắt sáng lên, chỉ một cái phất tay liền đem Cẩm Đan quăng vào vách tường, cơ thể phàm nhân đương nhiên không chịu nổi mà đau đớn phun ra ngụm máu, lão cười lớn -"Chỉ có hai tiểu quỷ cùng một tên phế vật liền muốn khống chế ta? Các ngươi thật là ngu ngốc"- Cả người lão yêu sư toát lên âm khí dữ dội, nó dường như hòa quyện với không khí tạo thành cơn lốc dữ dội.
Trong tình thế này đến cả mẹ con lệ quỷ cũng lùi về phía sau, quả nhiên lão này không phải khi không có thể lấy được cả kim đan của cậu, có thể lão cũng như cậu đến từ giới tu chân.
Nhưng khi bàn tay vừa vung lên một tiếng gào thét xé gió lao đến, kim đan đang xoay chuyển trong cơ thể lão lập tức bị nứt ra. Đem luồng ma khí vây quanh lục phủ ngũ tạng khiến lão yêu sư phải đối hướng về thứ đã tấn công lão.
Sở Ngạn hé mở một bên mắt, dưới sự thấp thoáng của ngọn đèn, một bên mắt ấy lại sáng lên ánh đỏ bất thường, lưu khí trong không gian bắt đầu thay đổi, nhiệt độ nóng lên khiến cho tất cả đều đứng không vững vàng.
[Sở Ngạn, cái gì cũng phải từ từ, phá hủy vị diện này xem như công sức đổ biển đấy] -Lucifer lần đầu thấy hắn khai triển sức mạnh của một hung thần cũng hồn bay phách lạc. Đừng có đùa giỡn chứ, một chiêu của Sở Ngạn cũng đủ khiến cho Thiên giới đảo điên chứ nói chi đến vị diện này.
~~~~~~~~~~
• Sau một ngày phè phỡn cày phim thì chợt phát hiện viết xong mà quên béng mất phải đăng:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.