Nhị nương cùng Lưu Lam mua đồ xong thì trở về nhà, tiểu Ngôn Nhi như thường thấy nhị nương thì quấn quít lấy nhị nương chơi một hồi lâu, sau đó mới lưu luyến không rời để nhị nương đi rửa mặt.
Lý Thanh vội vàng lấy quần áo cho nhị nương nắm tắm rửa, đem cơm chuẩn bị sẵn chỉ chờ nhị nương tắm xong đến ăn cơm,
Cơm nước xong, nhị nương mới đem đồ ngày hôm nay mua lấy ra, nhị nương đem khúc vải tơ lụa màu xanh sẫm cùng cây trâm bạc để Lý Thanh cầm, một hồi cùng mình cùng đi đưa cho Lưu Lý thị, sa tanh màu tối thì cho Lưu Lam,
Nhị nương tuy rằng không muốn vào nhà Nguyên nương nhưng Lưu Lý thị tại ở đây, mở cửa chính là Trương Tiểu Thúy, Trương Tiểu Thúy tuy rằng không thích nhị nương cùng Lý Thanh, thế nhưng hiện tại cũng không dám nhăn mặt với nhị nương dù sao hai hài tử mình còn ở nhà nhị nương ăn cơm đây,
Nhị nương cùng Lý Thanh vào cửa, nhị nương ngồi ở bên cạnh cười nói chuyện với Lưu Lý thị, Lý Thanh thì lại cầm đồ cung kính đưa cho Lưu Lý thị,
"Cha, đây là thê chủ ngày hôm nay mua cho ngài một ít đồ, hi vọng lão nhân gia ngài không ghét bỏ, "
Lưu Lý thị nhìn thấy Lý Thanh cầm tơ lụa thì trợn cả mắt lên, phải biết trong thôn này cũng chỉ có chính chủ phu lang mới có bộ quần áo tơ lụa.
Vẫn là ngày lễ ngày tết mới mặc, nếu không chính là những nhà có tiền trên trấn mới có thể mặc sa tanh tốt như vậy, Lưu Lý thị chưa từng có mặc qua, chính là hỉ phục của hắn cũng không hề dùng vật liệu tốt như vậy.
Lưu Lý thị dù sao sống thời gian dài như vậy, tơ lụa trong tay Lý Thanh liếc mắt liền biết là có giá trị không nhỏ.
"Còn có cây trâm này cũng là thê chủ mua cho ngài, ngài xem có thích hay không?" Nói Lý Thanh lại lấy ra một cây trâm.
Lưu Lý thị nhìn thấy cây trâm kia tuy hoa văn không phải rất tinh xảo, thế nhưng vẫn rất bắt mắt, hắn lập gia đình đồ cưới cũng không có cây trâm bắt mắt như thế.
"Ai nha nha, nhị nương ngươi làm gì vậy? Tuy rằng có tiền, thế nhưng cũng không thể hoang phí như thế a, " Lưu Lý thị oán trách nhị nương.
Lưu Lý thị có chút lạ nhị nương tiêu nhiều tiền như vậy, mua đồ tốt như thế, thế nhưng đến cùng vẫn rất cao hứng,
Chỉ thấy hắn cầm lấy cây trâm cùng tơ lụa trong tay Lý Thanh không ngừng xoa xoa, con mắt đều sáng cả lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm hai thứ này.
"Là cha đem ta nuôi lớn, trước đây nhị nương không hiểu chuyện, không ít để lần khiến cha bận tâm, hiện tại nhị nương có tiền đương nhiên là muốn hiếu kính lão nhân gia ngài, lại nói mặc kệ đồ quý như thế nào, cũng là một phần tâm tư của nữ nhi, cha, ngươi nhận lấy đi, "
Lưu Lý thị nghe nhị nương nói rất cảm động lòng người chảy nước mắt, nói thẳng nhị nương hiếu thuận, không có quên người cha này, cuối cùng Lưu Lý thị đối với Lý Thanh cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ là tại lúc trước khi nhị nương đi cũng không quên dặn dò Lý Thanh, nói Lý Thanh mau mau sinh cho nhị nương mộ nữ nhi, khiến Lý Thanh mắc cỡ đỏ mặt không thôi.
Nhị nương về đến nhà mới xem như thở phào nhẹ nhõm,
"Nương đã về rồi, nương tối hôm nay kể chuyện xưa cho Ngôn Nhi đi, nương đã lâu không kể chuyện xưa cho Ngôn Nhi rồi, " tiểu Ngôn Nhi tố cáo nhìn nhị nương, tiểu bộ dạng rất đáng thương.
Nhị nương vội vã đáp ứng "Hảo, hảo, nương hôm nay sẽ kể chuyện xưa cho Ngôn Nhi nghe, kể về câu chuyện của sói xám lớn có được hay không?"
"Hảo, hảo, còn muốn nghe tiểu hồng mạo cố sự, " tiểu Ngôn Nhi vỗ tay vui mừng nói,
Trong lòng Nhị nương không khỏi nghĩ đến sói xám lớn cùng tiểu hồng mạo thật giống là cùng một cố sự.
Thật vất vả mới đem tiểu Ngôn Nhi hống ngủ, nhị nương nghĩ đến mình còn có chuyện muốn cùng Lý Thanh nói, liền cẩn thận từng li từng tí một đem tiểu Ngôn Nhi ôm vào bên trong.
Lý Thanh vốn ở trên giường ngồi cho nhị nương làm vớ để mùa đông xuyên, nhìn thấy nhị nương đem tiểu Ngôn Nhi ôm vào bên trong, cúi đầu nghĩ tới điều gì đó sắc mặt có chút ửng đỏ,
Nhị nương nhìn thấy dưới đèn Lý Thanh dựa vào thành giường, thực sự là dưới đèn xem mỹ nhân, càng xem càng đẹp,
"Thanh nhi, đến, " nhị nương tiến lên kéo tay Lý Thanh, đem Lý Thanh kéo đến trước bàn trang điểm, để Lý Thanh ngồi xuống ghế, nhị nương ôm phía sau Lý Thanh, hai tay vây quanh Lý Thanh.
Đem đầu nhẹ nhàng đặt ở trên bả vai Lý Thanh, híp mắt một bộ rất là thoải mái.
"Thanh nhi, nhắm mắt lại, "
"Được, " nghe nhị nương nói, Lý Thanh nghe lời không chậm trễ chút nào liền nhắm hai mắt lại,
Nhìn thấy Lý Thanh nghe lời như thế, nhị nương cười đắc ý cười.
"Mở đi, " âm thanh nhị nương lặng lẽ vang bên tai Lý Thanh.
Lý Thanh bởi vì hơi thở nóng bỏng trong miệng nhị nương khiến sắc mặt càng thêm hồng hào, mấy ngày qua hai người mỗi đêm ân ái khiến lá gan Lý Thanh cũng so với trước đây lớn hơn không ít.
Lý Thanh giương mắt nhìn thấy trong gương, trên đầu mình được cắm vào một cây trâm lục bích rạng ngời rực rỡ,
Lý Thanh trợn to mắt, nhìn chòng chọc vào cái cây trâm kia, vào buổi tối Lý Thanh nhìn thấy nhị nương mua vải và trang sức cho Lưu Lam cùng Lưu Lý thị, thế nhưng không có thấy cho mình,
Tuy rằng Lý Thanh tự nói với mình, đây là thê chủ phải làm, chiếu Cố ca ca, hiếu thuận công công, những thứ này đều nên,
Nhưng không thể phủ nhận chính là không nhìn thấy thê chủ mua cho mình, trong lòng Lý Thanh vẫn còn có chút thất vọng, chỉ là bị Lý Thanh đặt ở đáy lòng.
Hiện tại nhìn thấy nhị nương cho mình cài cây trâm lục bích, Lý Thanh biết nhị nương vẫn nhớ đến bản thân, thê chủ quan tâm mình.
Lý Thanh nhẹ nhàng đem cây trâm từ trên đầu lấy xuống cẩn thận tỉ mỉ, thật là đẹp, mình từ nhỏ đến lớn mặc dù đã gặp cây trâm như vậy, nhưng mình nhưng chưa từng nghĩ tới mình cũng có mang cây trâm đẹp như vậy một ngày,
Nhìn Lý Thanh một mặt cảm động dùng tay cẩn thận xoa xoa cây trâm mình đưa, nhị nương biết Lý Thanh nhất định là yêu thích,
"Thích không?"
"Ân ân, " Lý Thanh liều mạng gật đầu, biểu thị mình thật sự rất yêu thích,
"Yêu thích thì cài lên, tại sao lấy xuống, "
"Ta sợ ta không cẩn thận làm hỏng, vẫn nên cất đi thôi " Lý Thanh một mặt cẩn thận từng li từng tí một.
"Ha ha, không có chuyện gì, mua rồi thì phải đeo, sợ làm hỏng cái gì? Sau này ta còn có thể mua cho Thanh nhi càng nhiều đồ trang sức, ngay cả tiểu Ngôn Nhi của chúng ta cũng mua, chờ tiểu Ngôn Nhi lớn rồi cho Ngôn Nhi làm đồ cưới. "
Lý Thanh cảm động lập tức nhào tới trong lồng ngực nhị nương "Thê chủ thật tốt, " âm thanh mềm mại nhu nhu, mang theo sự lệ thuộc mãnh liệt.
"Đương nhiên, phu lang ta ta không tốt thì đối tối với ai?"
Nghe được câu này Lý Thanh vui cười ngẩng đầu lên, ấm áp nhìn nhị nương, khiến nhị nương vô cùng động lòng,
"Thanh nhi, chúng ta nên ngủ, " âm thanh nhị nương có chút khàn khàn, mang theo mùi vị ám chỉ nồng đậm.
Lý Thanh ngượng ngùng gật gù xem như đáp ứng.
Đêm đó tự nhiên cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía,
Cho tới ngày thứ hai nhị nương đúng là tinh thần sáng láng đi làm việc, Lý Thanh lại đau nhức toàn thân, thiếu chút không thể rời giường.
Hai ngày đảo mắt mà qua, cho dù Trương Tiểu Thúy không muốn thì Trương Tiểu Hoa vẫn được thú vào cửa, ngày đó trên đầu Lưu Lý thị cài hai cây trâm bạc có thể coi là tạo ra danh tiếng lớn,
Không ngoài nhị nương dự liệu, Trương Tiểu Hoa sau khi vào cửa liền bắt đầu cùng Trương Tiểu Thúy tranh sủng, tranh nắm quyền gia sản, một ngày cãi nhau mấy lần, rất náo nhiệt,
Nguyên nương cái gì cũng đều mặc kệ, Lưu Lý thị vốn dự định chờ Trương Tiểu Hoa vào cửa liền đi nhà nhị nương, dù sao tại nhà nhị nương ở thực sự rất thoải mái, (không phải nói không bỏ được hai đứa con của Nguyên nương sao)
Thế nhưng Trương Tiểu Hoa cùng Trương Tiểu Thúy cả ngày gây chiến, không chỉ khiến Nguyên nương cả ngày mặt ủ mày chau còn khiến hàng xóm cũng rất bất mãn,
Bất đắc dĩ, Lưu Lý thị không thể làm gì khác hơn là tự mình áp trận, lại đến ở nhà Nguyên nương, tự mình nhìn hai người, hai người như vậy mới có thể yên tĩnh một chút.
Trong lòng Nhị nương nhìn vô cùng thoải mái, nhìn Trương Tiểu Hoa cùng Trương Tiểu Thúy mỗi ngày như chọi gà cãi vã liên tục, nhìn thấy Trương Tiểu Thúy bởi vì tâm tình nôn nóng mà sắc mặt vàng như nghệ, không có tinh thần, nhị nương rốt cục cũng có cảm giác xứng đáng với Lý Thanh, rốt cục vì phu lang mình thở ra một hơi.