Thư Mạch Lạc nắm chặt quai đeo của túi xách xoay người lại liếc nửa mắt nhìn Dịch ma đầu cười mãi từ nãy đến giờ.
- Cười đủ chưa, anh không sợ cười rách miệng luôn sao?
- Em cũng độc miệng thật đó.
- Giờ anh mới biết sao? Tôi Văn Mạch Lạc từ lúc sinh ra ông trời đã định sẵn tôi là người vô cùng độc ác. Nên anh tránh xa một chút.
- Ừm… vậy thì càng tốt, có lẽ độc ác một chút mới hợp với tôi. Con người ấy mà không nên quá lương thiện.
Cái trình độ chặn họng thượng thừa này cô đành ôm quyền lui ra vậy. Cô tức tối xoay người, bước đi cũng nhanh hơn gấp hai ba lần lúc nãy. Dịch Thiên Trầm nhanh chóng đuổi theo, trên môi vẫn còn treo nụ cười hại nước hại dân đi song song với Thư Mạch Lạc, còn không ngừng nói bên tai cô.
- Em đừng ghen, lúc nãy tôi chỉ đang bàn chuyện làm ăn với quản lý Triệu thôi, không còn gì khác nữa.
- Ừm.
Thư Mạch Lạc một lúc sau mới nhận ra câu nói của anh có gì đó sai sai, đột nhiên dừng chân lại nhìn anh.
- Tôi ghen khi nào? Anh làm gì nói gì là chuyện của anh, tôi sao phải quản. Còn nữa, Dịch tổng à, anh làm ơn có tiết tháo chút đi, đừng lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi như vậy, anh không phiền nhưng tôi rất phiền. Bây giờ anh xem, càng nhiều người hiểu lầm mối quan hệ của tôi và anh rồi, làm sao đây?
Cô ngửa mặt lên trời chán nản thở hất ra một cái.
- Hiểu lầm gì chứ? Tôi theo đuổi em là sự thật mà, nhiều người biết thì lại càng tốt chứ sao? Còn nữa, tiết tháo của tôi bị em lấy mất rồi còn đâu.
Nói xong còn vô tội chớp chớp mắt nhìn cô. Đây thật sự là Dịch Thiên Trầm mặt lạnh, xử lý nữ phụ không chút lưu tình đây sao? Có khi nào anh ta cũng bị xuyên giống cô không? Không đúng nha, cái phong thái cao cao tại thượng không để ai vào mắt khi nói chuyện ban nãy là nên giành cho cô, còn cái biểu cảm đáng yêu này nên cho nữ chính mới đúng chứ. Chẳng lẽ cô đã giành mất postlight của nữ chính người ta, nếu như cô cùng Dịch Thiên Trầm thành đôi thì nữ chính của cô sẽ ra sao đây? Lỡ như không có ai mặt đủ độ dày như Dịch Thiên Trầm theo đuổi nữ chính, vậy chẳng phải thần tượng của cô trở thành bà cô già hay sao? Không được, đó là thần tượng của cô a, tác giả sẽ không dung thứ cho cô, mà chính cô cũng không dung thứ cho bản thân.
Thư Mạch Lạc vừa cắn móng tay vừa phát hoảng nhìn anh. Dịch Thiên Trầm thấy cô như khẽ động hỏi:
- Em..không sao chứ?
- Tránh xa tôi một chút.
Thư Mạch Lạc lùi bước về phía sau, giơ tay tạo khoảng cách với anh.
- Dịch tổng, hiện tại tôi không biết vì sao anh lại…thích tôi, chỉ là cảm xúc này của anh có thể duy trì bao lâu đây, có thứ gì để đảm bảo rằng sau này anh vẫn luôn một lòng một dạ với tôi. Lỡ như một ngày đẹp trời nào đó, anh tìm được một người con gái khiến anh đắm say, vì cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì thì tôi phải làm sao đây? Chẳng phải lúc đó tôi sẽ giống như mấy cô tình nhân của anh, một tờ chi phiếu liền phải vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, nếu vẫn còn cố tình đeo bám thì chẳng phải có kết cục thê thảm sao? Đã vốn biết trước bản thân có thể tổn thương thì làm sao mà tôi dám đâm đầu vào đây. Dịch tổng, lá gan của tôi rất bé, bởi vì rất bé mới cố gắng hết sức bảo vệ nó, tôi không muốn trèo cao, cái gì mà tiền tài địa vị tôi hoàn toàn không cần, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình lặng qua ngày cùng người thật sự trân trọng mình. Dịch Thiên Trầm, tôi hôm nay muốn nói cho anh biết, tôi thật sự rất sợ anh, mỗi một nụ cười một cử chỉ một lời nói đều là cố gắng che đậy nỗi sợ hãi của tôi đối với anh mà thôi. Cho nên tôi nghiêm túc cầu xin anh, bỏ qua tôi đi.
Từ ngày hôm đó, đã không còn hình bóng người con trai lẳng lặng đi theo phía sau cô nữa. Thư Mạch Lạc mấy ngày nay taam trạng cũng chẳng tốt đẹp gì, bởi cô nhận ra bản thân mình có thể đã thích cái tên Dịch ác ma kia, nhưng cô có thể làm gì đây, cô không muốn liều, câu chuyện ngay từ đầu đã định sẵn Dichj Thiên Trầm cùng Triệu Giai Mẫn sẽ thành đôi, bây giờ có thể là chưa nhưng mà cô ấy đã bắt đầu hợp tác với Dịch Thiên Trầm, sớm chiều gặp nhau ai mà biết được hai người họ sẽ nảy sinh tình cảm lúc nào chứ, một người đã từng là đọc giả như cô cũng biết được cái gì gọi là hào quang nữ chính chứ. Cô ngay từ đầu đã luôn muốn an phận, biết tự lượng sức mình, Thư Mạch Lạc chỉ mong kiếm một người bình thường yêu thương mình cho đến khi bạc đầu lặng lẽ rời khỏi thế giới này. Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, cô vẫn còn khả năng trở về nhà, vì vậy cô không muôn yêu quá sâu đậm, một khi như vậy sẽ không còn đường lui, người cuối cùng đau khổ cũng chỉ có bản thân.
Dịch Thiên Trầm ngồi trên máy bay, một tay chống cằm nhìn những đám mây ngoài cửa kính mà ảo não không thôi. Những lời nói của Văn Mạch Lạc vẫn còn lãng vãng trong tâm trí anh, cô sợ anh cái gì? Người phụ nữ mà cô luôn nhắc đến rốt cuộc là ai đây? Từ lúc nhận ra bản thân mình thích cô, anh cái gì cũng chưa có làm mà? Dịch Thiên Trầm quay sang nhìn trợ lý Tô trầm giọng hỏi:
- Bộ trông tôi đáng sợ lắm sao?
Trợ lý Tô đột nhiên bị hỏi mà khó hiểu không thôi, anh nghĩ: “Anh mà không đáng sợ thì còn ai đáng sợ đây, làm việc cho anh chẳng khác ngồi trên lưng cọp là mấy”, nhưng mà anh ta làm sao dám nói, chỉ có thể trưng ra nụ cười nịnh hót mà nói:
- Dạ, không hề.
- Thật sao?
- Thật.- Tô trợ lý quả quyết gật đầu.
Dịch Thiên Trầm nghe xong câu trả lời lại quay về tư thế ban đầu rồi lẩm nhẩm một mình:
- Không đáng sợ, vậy tại sao cô ấy lại sợ mình?
Không biết suy nghĩ cái gì mà một lát sau Dịch Thiên Trầm lại quay sang nhìn trợ lý Tô quăng lại một câu:
- Tháng này, cậu bị trừ một phần ba lương.
Đầu của trợ lý Tô đầy vạch đen. Anh đã nói sai cái gì sao? Rõ ràng là không có mà sếp ơi, huhu.
Đã trôi qua hơn một tuần Thư Mạch Lạc cùng Dịch Thiên Trầm không gặp nhau. Thư Mạch Lạc nhìn lên mà hình lớn tivi trong cửa tiệm, một người đàn ông cao ráo đang bước trên thảm đỏ chụp ảnh trước hàng ngàn ống kính, một nữ diễn viên xinh đẹp tươi trẻ đang khoác tay anh ta mà cười rạng rỡ, thật đẹp đôi, Thư Mạch Lạc thầm cảm thán.
- Cô đang nhớ Dịch tổng đúng không?
Thư Mạch Lạc nhìn Kiều Mạnh rồi tiếp tục làm việc.
- Anh đừng có nói bậy.
- Rõ ràng là như vậy còn mạnh miệng.
- Tôi không có, còn nữa sao ngày nào anh cũng đến đây vậy? Đừng nói anh cũng thích tôi nha?
Thư Mạch Lạc giả bộ ôm tim thất kinh hồn vía nhìn anh. Kiều Mạnh bật cười. Ngôn Tình Cổ Đại
- Nếu đúng thì sao?
- Vậy thì xin anh nên từ bỏ thôi, anh không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, hình mẫu của tôi chính là một người đàn ông trưởng thành, ngạo khí ngút trời, nhìn một lần liền nhớ cả đời.
Thư Mạch Lạc vô tư ba hoa diễn tả người đàn ông không hề có thực ở đời mình.
- Giống như Dịch tổng?
- Nè, anh đừng có làm tôi mất hứng vậy được không?
Cô đánh một cái vào vai của Kiều Mạnh cho bỏ ghét, cùng lúc đó Jessi mặc một chiếc đầm hoa màu trắng đi ra, trông dáng vẻ xinh đẹp đến nỗi khiến cho Thư Mạch Lạc phải chậc lưỡi khen không ngớt. Hành động sau đó của Jessi khi cho Thư Mạch Lạc mắt chữ A mồm chữ O lắp bắp không nói nên lời. Jessi khoác tay Kiều Mạnh nở nụ cười tỏa nắng nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Hai….Hai…..Hai……
- Bây giờ cô đã biết tại sao tôi thường hay tới quán cà phê này chưa?
Kiều Mạnh chỉ vào bàn tay trắng noãn đang nằm trên tay anh, nói:
- Câu trả lời đấy.
- Trông tiệm giúp chị nhé, vất vả cho em rồi Mạch Lạc.
Đến khi hai người kia rời khi không còn bóng dáng cô vẫn chưa hoàn hồn, tiểu thịt tươi nhà anh thế mà dám câu mất hồn chị chủ xinh đẹp nhà tôi. Vậy mà một câu cũng không thèm hé miệng nói cho cô biết, đồ bạn tồi! Nhưng mà hai người quen nhau từ lúc nào vậy? Thư Mạch Lạc không hề biết, từ cái hôm cô bị Tạ Thanh chơi một vố ở quán, lúc Jessi bước ra vỗ vai cô thì đã câu mất hồn của Kiều Mạnh rồi, người câu mất hồn đích thực là chị chủ xinh đẹp nhà cô nha, tiểu thịt tươi Kiều Mạnh vô tội mà.