Nửa ngày qua đi.
Tạ Vi Ninh biết được từ Tả Hữu hộ pháp rằng chỉ có một nửa thành nộp thuế lên, một nửa còn lại mặc cho bọn họ thúc giục thế nào cũng không đáp một câu, thậm chí đến cả người Vô Niệm Thành đến thông báo cũng chặn ngoài thành không cho vào.
Các thành ở Ma giới, trước kia chưa có Ma chủ, bọn họ cũng sẽ thu thuế người trong thành, hiện giờ nàng cũng chỉ thu một phần thuế từ những Ma Tôn chưởng quản thành trì. Thuế mà nàng lập còn chưa tính là cao, thế mà có đến một nửa không chịu?
Vậy sao được? Sao hiệu suất mấy người này lại thấp như vậy? Tuyệt đối là cố ý gây sự!
"Một nửa còn lại là ai?" Nàng hỏi.
Kiếp Sát trình danh sách lên.
Tạ Vi Ninh vừa đọc đã thấy tên đầu là Từ Hư Thành, tiếp đó quét mắt xuống, phát hiện các thành trì kia ít nhiều đều có chút qua lại với Từ Hư Thành, nhớ lại dáng vẻ tức điên không phục của đối phương ngày Định Ma Bia, trong lòng nàng liền hiểu ra.
Trong những Ma Tôn này, có lẽ Từ Hư Thành dẫn đầu, thấy hắn không nộp, phỏng chừng cũng muốn không nộp, xem thử Ma chủ tân nhiệm nàng đây sẽ có thái độ gì, có dễ bị bọn họ bắt chẹt hay không.
Chung quy mới là ngày đầu tiên trở thành Ma chủ, trong lòng bọn họ chưa có nhiều ấn tượng với nàng, trước đó cũng chưa từng giao thủ, cho dù thí luyện thừa nhận thì sợ là đáy lòng bọn họ không hề tán thành.
Tạ Vi Ninh tu luyện suốt đêm đến bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi, nếu không có thân thể bất phàm, nàng tuyệt đối không dám tiêu hao như vậy, thân thể không sao, nhưng tinh thần không tốt như lúc được nghỉ ngơi đầy đủ, bất kể điều gì trì hoãn nàng thu tiền xây dựng... à không, là ngăn trở nàng thu thuế, đều không được! Đám người này dám đưa ra một đống yêu cầu như vậy mà không trích một đồng nào, chẳng lẽ bọn họ không phải là phần tử của Ma giới sao!
Ngọn lửa nhỏ trong lòng cọ xát rồi bùng cháy lên, thêm cả lời mà Phong Thầm nói đêm qua, Tạ Vi Ninh lập tức không sợ gì cả, phải làm tốt vị trí Ma chủ này, nàng đứng lên nói: "Đi!"
Kiếp Sát cùng Đoạt Kiêu sửng sốt: "Ma chủ, đi đâu thế?"
Tạ Vi Ninh: "Đến Từ Hư Thành!"
Chờ nàng đến gặp hắn ta!
Đoàn người bọn họ uy phong lẫm lẫm ra khỏi thành, khí thế áp đảo, mọi người trong thành liên tục nhường đường cho bọn họ.
Tạ Vi Ninh đi ngang qua một nơi, dư quang thoáng nhìn con phố đối diện, đám người Tiên Đế đang cười nói với thành dân bọn họ trước một sạp hàng, còn chọn Hắc Thạch ở trên sạp của đối phương, bình dị gần gũi, thoạt nhìn không hề kênh kiệu.
Nàng đến gần, Tiên Đế cũng nhìn thấy Ma chủ, trong mắt còn chứa ý cười chưa tan, giọng nói khá trầm, cũng có chút ý vị của người lớn tuổi: "Trông dáng vẻ này, Ma chủ muốn ra ngoài làm việc à? Bổn tọa đi dạo trong thành, có quấy rầy đến ngươi không?"
Thái độ của ông rất tốt, hơn nữa không thể bỏ qua nếp nhăn trên khóe mắt và nếp gấp mũi, dáng vẻ hòa ái dễ gần khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
"Không đâu. Tiên Đế cứ thoải mái đi dạo." Tạ Vi Ninh cũng nói rất khách khí, "Nhưng bây giờ ta bận rộn sự vụ, không thể tiếp đãi Tiên Đế."
Tiên Đế cười hai tiếng nói: "Ngươi yên tâm, lúc trước Tiên Hậu cũng ở chỗ ngươi mấy ngày, có nàng ấy thì ta đi đâu cũng được. Hiện giờ ngươi mới vừa đảm nhiệm vị trí Ma chủ, đúng thật rất bận rộn, không cần để ý đến bọn ta."
Tạ Vi Ninh liền chắp tay với ông, dẫn chúng Ma tu rời đi.
Không ngờ sau khi nàng rời đi, đám người Tiên Đế nhanh chóng bước vài bước, đến một khu vực không người, thuận tiện hạ kết giới cách âm.
Một tiên quân nói: "Tiên Đế, bọn ta đã tra xét khu vực gần đây. Người trong Vô Niệm Thành gần như nhất trí tán dương và sùng bái vị Ma chủ này, cả những kẻ có cấp tu vi thấp nhất cũng như thế."
"Không sai." Lão Tiên Tôn cũng không thể không thừa nhận, "Mấy ngày trước bọn ta ở trong thành của Ma Tôn khác cũng đã quan sát, so với bọn họ, chỉ có Vô Niệm Thành thu nhận một ít ma có tu vi gần như người phàm. Hơn nữa hôm qua bọn ta vào Vô Niệm Thành, ước chừng là vào lúc ăn tối, lão phu đi ngang qua nhìn thấy những người sống trong nhà đất nhà tranh, ai ai cũng có thức ăn, dường như được nhận ở một nơi nào đó trong thành, tuy gầy yếu một chút nhưng sắc mặt cũng không tệ lắm."
Tiên quân cũng nói: "Xác thật là thế. Nghe nói cho bọn họ một vài công việc đơn giản, cũng là để mỗi nhà mỗi hộ đều được chia thức ăn. Ma giới hoang vắng như thế, đến cả ngọn cỏ ăn được cũng không chắc sẽ thấy, Ma chủ còn có thể nghĩ mọi cách để bọn họ ăn một miếng cơm, nhìn từ điểm này, khó trách chỉ có một mình hắn qua được Định Ma Bia. Mà hôm qua Tiên giới chúng ta cũng bất ngờ đòi tới, trong thành này hẳn sẽ không giả đâu."
Đám người ngươi một câu ta một câu tự phát biểu cảm thán, đột nhiên có người lên tiếng: "E là các vị đều đã quên, Ma giới còn có Tu La cốc?"
Mấy người tức khắc im lặng.
Mọi người đều biết, Tu La cốc là nơi tụ tập của những kẻ tu vi cấp thấp ở Ma giới, cảnh thê thảm trong đó không cần nhiều lời bọn họ cũng biết, huống chi hai ngày trước khi tới Ma giới còn nhìn từ xa vài lần.
Một trong những điểm khác nhau của Tiên ma cũng là đây, từ trước đến nay Ma giới chưa từng có lòng thương hại đối với Ma tu cấp thấp, cũng không xem bọn họ là người Ma giới, còn muốn đuổi những người này ra khỏi thành, lạnh lẽo nhìn bọn họ chịu đủ gió sương, ăn không đủ no, đến cả một cơ hội cũng không cho bọn họ, mặc bọn họ tự sinh tự diệt.
Cho nên bọn họ mới kinh ngạc bởi Vô Niệm Thành thu nhận một ít Ma tu cấp thấp.
"Phong Hành Tiên Tôn nói không sai." Lão Tiên Tôn vừa nghe, suy tư một lát lại nói, "Ma chủ kia là thế nào, còn chờ thương thảo. Cũng chưa được mấy ngày mà, không thể hoàn toàn nhìn rõ Ma chủ này rốt cuộc là người thế nào."
"Đúng vậy đúng vậy." Tiên quân vội nói, "Ta cũng không bị vẻ ngoài của tên này lừa đâu. Mấy ngày nay hắn biểu lộ hiền hoà như thế, không giống Ma chủ trước kia, thật sự rất kỳ quặc. Hơn nữa trước đó lúc tên này còn là Ma Tôn, thường xuyên ra tay với Tiên tu, không biết hiện giờ đáy lòng hắn đến tột cùng ẩn giấu tâm tư gì nữa."
Tiên Đế gật đầu, trầm giọng nói: "Chư vị nói không sai. Nhưng trước mắt Tiên Ma ngoài mặt vẫn giống như trước kia, mong các ngươi bí mật giúp bổn tọa chú ý, việc này không được truyền ra ngoài."
Mọi người nói: "Tiên Đế yên tâm. Tên này trở thành Ma chủ, khác với ngày xưa, bọn ta nhất định sẽ theo dõi hắn sát sao."
.
Từ Hư Thành.
Thủ vệ ở cửa chợt thấy có mấy điểm đen hăng hái lao đến cách đó không xa, có chút cảnh giác. Vài thủ vệ chờ điểm đen kia tới gần, mới thấy rõ khuôn mặt của kẻ cầm đầu, chấn động: "Không ngờ Ma chủ kia tới rồi!"
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Ma tu Vô Niệm Thành vừa rời đi, lại trực tiếp đưa Ma chủ bọn họ tới. Quá trình này dường như bị nhảy mất mấy bước rồi, đến cả một lần kỳ kèo cũng không có!
Phản ứng đầu tiên của đám người là: Ma chủ trực tiếp tìm tới cửa rồi, e là muốn tới diệt thành đấy!
Không ổn, hoàn toàn không ổn rồi!
Một người trong đó vội vàng chạy về báo cho Tôn chủ bọn họ.
Ba người còn lại gọi tất cả thủ vệ trên tường thành, bày trận sẵn sàng đón quân địch, phải kéo dài chút thời gian cho Từ Hư Thành.
Những điểm đen kia lao tới trước mặt, biến thành dạng người có thể thấy được rõ ràng, vững vàng đáp xuống.
Tiếng "Bịch, bịch, bịch" nặng nề vang lên đến từ Đoạt Kiêu và những thuộc hạ phía sau, ánh mắt bọn họ sắc bén hung ác, còn có vẻ như bất mãn bởi vì người mà bọn họ phái tới trước đó bị qua quýt tống cổ về, cố ý phát ra tiếng vang đáp xuống như đang cảnh cáo thủ vệ Từ Hư Thành, đạp mạnh vào lòng bọn họ, nên không khỏi run rẩy.
Kiếp Sát lạnh lùng nói: "Ma chủ giá lâm, các ngươi còn không quỳ xuống?!"
Các thủ vệ vô thức nhìn về phía người đứng giữa nổi bật nhất, gương mặt Ma chủ không cảm xúc, tầm mắt tùy ý đảo qua khiến chân cẳng bọn họ không kìm được mà mềm nhũn.
Vô Niệm Thành chỉ có hơn hai mươi người tới, nhưng tu vi lại cao hơn bọn họ không biết bao nhiêu, lần này đến không hề che đậy khí thế trên người, tập trung với nhau tựa như cơn sóng dữ, suýt nữa nhấn chìm bọn họ không thể thở nổi.
Kiếp Sát quát: "Còn không mau kêu Ma Tôn của các ngươi ra đây!"
Thủ vệ yếu ớt nói: "Đã, đã, đã đi gọi rồi ạ."
Kiếp Sát thấy hắn đáng thương, hừ lạnh một tiếng: "Thật không biết các ngươi nghĩ thế nào mà dám cãi mệnh lệnh của chủ thượng? Sao nào, trước đó gan lớn, bây giờ lại yếu ớt như vậy, biết tiếc mạng rồi à? Đáng tiếc... Ha ha."
Nàng bật cười nham hiểm, các thủ vệ càng khổ không nói nên lời.
Mệnh lệnh của Ma chủ là mệnh lệnh, mệnh lệnh của Ma Tôn cũng là mệnh lệnh, bọn họ là người Từ Hư Thành, chẳng lẽ bọn họ có thể chống đối được Ma Tôn sao? Chẳng qua sớm muộn gì cũng phải chết, chống đối Ma Tôn thì là chết tại chỗ đấy!
Không bao lâu, trong thành có một đoàn người bước nhanh tới, nhìn thấy bọn họ, nhất thời giận dữ nói: "Tên..." ba chữ "tiểu tử này" còn chưa thốt ra liền cảm thấy cục diện trước mắt không ổn nên nén xuống, nói tiếp: "...có ý gì!"
Bọn họ đều cho rằng Vô Niệm Thành tới đây là muốn trực tiếp diệt thành, lúc tới đã sớm gọi pháp bảo ra, lúc này tất cả đều có vẻ như hung thần ác sát.
Mọi người lại thấy Ma chủ nhìn về phía Ma Tôn, khóe miệng cong lên như khinh miệt nói: "Ma Tôn không phục Ma chủ là ta sao?"
Ma Tôn Từ Hư Thành nghe "hắn" vừa nói liền tức, cười lạnh nói: "Không sai! Ngươi mới tu luyện được bao nhiêu năm, e là thời gian bọn ta trở thành Ma Tôn còn nhiều hơn ngươi tu luyện một nửa, ngươi qua được Định Ma Bia chẳng qua là trùng hợp thôi, trước đây Định Ma Bia cũng từng có kẻ thực lực thấp thông qua."
"Nhưng ngày nay Ma giới thế nào? Không còn như xưa nữa rồi! Bọn ta sẽ không thừa nhận một kẻ còn yếu hơn cả mình làm Ma chủ! Không phải ngươi muốn thu thuế, muốn bắt đầu thực thi quyền lực của Ma chủ sao? Ta nói này, Ma giới không ai phục ngươi! Một ngày ngươi không thể hạ được bọn ta, thì một ngày bọn ta vẫn không phục! Ngươi dẫn người tới diệt thành ta thì sao? Ngươi có dám đấu với ta một trận không? Sợ không ——"
"Được." Tạ Vi Ninh đồng ý.
Trong lòng nàng biết, Ma Tôn này nói đúng điều mà mọi người Ma giới nghĩ đến, trước đây Phong Thầm lên chức Ma Tôn liền ít ra tay, đôi khi chỉ tiện tay đánh lui Ma vật trước mặt. Nhưng dù vậy cũng khiến chúng Ma tu hoài nghi thực lực của hắn, cũng vì Định Ma Bia đã trống trăm năm, bọn họ sớm đã không còn nhớ sức mạnh của tấm bia đá, chỉ đồng ý nếu bị hắn đánh đến tâm phục khẩu phục mới bằng lòng từ bỏ.
Một câu trả lời nhẹ nhàng thản nhiên lại khiến mọi người sửng sốt, gần như không kịp phản ứng lại.
Không phải tới diệt thành sao? Sao lại đồng ý rồi?
Ma Tôn Từ Hư Thành nhìn về phía "hắn" thấy không giống giả vờ, không ỷ vào vị trí Ma chủ để diệt thành của hắn, trong lòng cũng miễn cưỡng có một tí xíu tán thành, nhưng lại cười giễu nói: "Được! Vậy để mọi người xem thử, giữa chúng ta rốt cuộc ai mới là Ma chủ!"
Ma chủ chẳng qua chỉ là kẻ mới tu luyện trăm năm, không biết dựa vào pháp thuật tà môn gì mà trở thành Ma Tôn, lại nhảy lên Ma chủ, tốc độ thăng cấp thần tốc đến mức này, e là bên trong trống rỗng, chỉ có mỗi một tầng tu vi đẹp mã bên ngoài thôi.
Dứt lời, hai người tìm một khu đất trống ngoài thành.
Một vài Ma tu cấp cao của Vô Niệm Thành và Từ Hư Thành vây quanh bên ngoài bọn họ, phòng ngừa yêu thú và Ma vật tập kích. Nhưng nói chung, hai sinh vật này cảm nhận được ma khí mãnh liệt khí thế to lớn ở nơi này, thấy nguy hiểm cũng sẽ không tới gần.
Còn về người trong Từ Hư Thành, nghe nói Ma chủ muốn đánh một trận với Ma Tôn bọn họ, nhao nhao chạy tới xem.
Ma Tôn đưa tay gọi pháp bảo ra, là một cặp loan đao* trong suốt chứa đầy khí đen quanh thân, dù nhìn từ hình thức hay thuật rèn cũng có thể nhìn ra là thượng phẩm.
(Ji: *Loại đao kiếm có lưỡi hơi cong)
Tạ Vi Ninh cũng gọi trường kiếm ra.
Mọi người quan sát, lập tức xì xào bàn tán.
Ma Tôn ở đối diện vừa thấy trong tay Ma chủ chỉ là một thanh kiếm bình thường, tức khắc sắc mặt khó coi.
Đây là muốn lấy thanh kiếm kém cỏi như vậy để đánh thắng và nhục nhã hắn hả?
Hắn nghĩ như thế liền cất loan đao vào, tìm một hồi lâu trong Thần phủ của mình mới miễn cưỡng lấy ra một cặp loan đao bình thường cũng hơi giống kiếm.
Tạ Vi Ninh giơ tay ra hiệu: "Mời."
"Ha, bộ dáng này của ngươi trông thật chướng mắt!" Vừa dứt lời, Ma Tôn đối diện liền không chút khách khí chém loan đao tới, trên người mang theo ma khí màu đen, trong một hơi đã vọt thẳng tới trước mặt nàng từ nơi xa. Ngôn Tình Tổng Tài
Nếu là trước đây, Tạ Vi Ninh chắc sẽ hoảng loạn một chút.
Chung quy là Ma Tôn, tốc độ ra tay hay thân pháp đều ghê gớm hơn Ma tu mà nàng từng đối luyện trước đó rất nhiều, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người có thể lập tức lao đến trước mắt nàng.
Nhưng không biết vì sao, nàng bất ngờ cảm thấy thân hình đối phương rất rõ ràng, dường như không khác những người từng đánh trước đó.
Đây quả thật là...... Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng tiến bộ rồi?
Thân thể này của Phong Thầm càng có thể thích ứng thì càng mạnh, hình nhân bug à!
Suy nghĩ trong đầu chưa đến một cái chớp mắt, nàng đã tránh được loan đao của Ma Tôn kia, đồng thời vung kiếm phản kích đẩy lùi đòn đánh của đối phương.
Ma Tôn Từ Hư Thành cười lạnh, nhưng không lùi bước, trái lại đến gần hơn, ngay sau đó trên người hắn tỏa ra khói đen ngút trời, chớp mắt bao vây hai người bên trong, thậm chí còn không ngừng lan rộng.
Người vây xem liên tục lùi ra sau, có Ma tu Từ Hư Thành thấy tình cảnh này, khiếp sợ nói: "Tôn chủ vừa đánh đã dùng chiêu này sao?!"
Đoạt Kiêu vừa nghe cảm thấy không ổn, lập tức nắm cổ áo hắn ta chất vấn: "Đây là thứ gì! Nói!"
Bọn họ chưa từng thấy Ma Tôn Từ Hư Thành dùng loại chiêu thức này, xem ra các Ma Tôn đều ẩn giấu một hai chiêu, nhưng ma khí tỏa ra này lại không giống ma khí khác. Những kẻ có tu vi cao tự động cảm ứng nguy hiểm, lạnh tóc gáy, bọn họ sao có thể không lo lắng chứ?
"Là..." Người nọ thấy thế, bật cười nói, "Ta cứ không nói là cái gì đấy! Các ngươi chờ xem đi, sợ là Ma chủ không trụ được bao lâu là có thể phân thắng bại! Chi bằng ngươi cầu nguyện cho Tôn chủ bọn ta để lại một cái mạng cho hắn trước đi!"
"Nói hươu nói vượn!" Nét mặt Đoạt Kiêu lạnh đi, lập tức cho hắn một quyền, thô bạo trói hắn bằng ma khí, cắm đầu đối phương vào đất, nửa người nằm bên trên, giãy giụa liền bị ấn xuống thêm mấy tấc, hắn vùng vẫy không thành công nên không dám cử động nữa.
Đám Ma tu Từ Hư Thành tức khắc ngậm miệng.
Kiếp Sát cười nói: "Nếu chủ thượng bọn ta có bất trắc nào, Ma Tôn của các ngươi cũng không tốt đâu. Chi bằng các ngươi lo cho mình trước đi, nếu để ta lại nghe câu nào không vui thì dâng mạng lên đây." Nàng nói xong chữ cuối cùng lại nở một nụ cười khát máu.
Sát khí ập tới, Ma tu Từ Hư Thành thấy tám phần đoàn người này có tu vi Ma soái và hai phần có tu vi Ma tướng, chỉ có thể ngầm nghiến răng không dám lên tiếng nữa.
Chuyện Ma chủ và Ma Tôn giao chiến, mọi người ở Ma giới rất nhanh sẽ biết thôi.
Đây cũng xem như là một chuyện lớn ở Ma giới, một Ma chủ vừa nhậm chức và một lão Ma Tôn, đánh nhau còn chưa biết ai lợi hại hơn! Càng không nói đến lão Ma Tôn còn là kẻ vốn được mọi người thầm thừa nhận mạnh nhất trong các Ma Tôn!
Khi lão Ma Tôn dùng chiêu thức quỷ dị kia, tin tức đã lan rộng, mấy kẻ trong thành đều thầm vui mừng, cũng thầm nghĩ e là Ma chủ gặp khó khăn rồi. May mà bọn họ được báo phải nộp thuế đã không đồng ý ngay, nếu Ma Tôn có thể đánh hạ Ma chủ, thì thật thú vị đấy! Thí luyện Định Ma Bia ắt hẳn sẽ hoàn toàn vô dụng, bọn họ nói gì cũng sẽ ủng hộ Ma Tôn thượng vị!
Một Ma chủ thiên tài trong thiên tài thăng cấp tu vi cực nhanh, tin tức bất lợi với hắn thường được lan truyền nhanh nhất, tựa như xem kịch, ai cũng thích xem tiết mục thiên tài ngã xuống.
Phù Ngạn biết được việc này từ Hộ Thiên Vệ, không biết vì sao điều đầu tiên nghĩ đến trong lòng chính là Đế nữ, bèn vội vàng chạy về Tây viện bước vào kết giới cách âm, tuy bị bật ra ngoài lập tức, nhưng người bên trong cảm ứng được động tĩnh liền gỡ bỏ kết giới.
Phong Thầm thu kiếm, trên người còn mang hơi nóng vì tu luyện một thời gian dài, hắn nhíu mày nói: "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Phù Ngạn: "Không hay rồi Đế nữ! Ma chủ... Ma chủ và Ma Tôn Từ Hư Thành đánh nhau rồi! Nghe người ta nói hình như Ma chủ còn ở thế bất lợi, bị bao phủ bởi mây đen dày đặc từ pháp thuật quái dị gì đó của Ma Tôn kia! Bên ngoài đều nói Ma chủ sắp bại trận rồi!"
Sắc mặt Phong Thầm biến đổi trong nháy mắt.
Trái tim hắn như ngừng một chút, sau đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, sao Tạ Vi Ninh không nói một tiếng nào đã đi đối chiến với lão Ma Tôn kia rồi!
Tuy rằng nàng dùng thân thể của hắn, nhưng nàng có vài thứ căn bản còn chưa kịp học, cũng chưa chắc học được, có mỗi tu vi sao có thể giao thủ với Ma Tôn kinh nghiệm phong phú chứ!
Phù Ngạn vừa nói xong liền thấy Đế nữ lướt qua như một cơn gió, còn chưa kịp lên tiếng, đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nàng kinh ngạc đứng yên, lại gấp gáp vỗ đùi chạy nhanh đi gọi Tiên Hậu Tiên Đế.
...
Tạ Vi Ninh ở trong đám khói đen dày đặc như mây đen nghìn nghịt kia, thật ra không hề bất lực như người ngoài nghĩ, tuy rằng nàng không kịp tránh khói đen này, nhưng trước đó đã cảm giác thấy không ổn, bèn lập một pháp thuật phòng ngự trên người mình, lá chắn hình cầu đỏ nhạt trong suốt bao bọc lấy nàng.
Chẳng qua, lá chắn phòng ngự này đang bị khói đen bên ngoài cắn nuốt từng chút một.
Lần đầu tiên Tạ Vi Ninh thấy cảnh này nên lúc nhìn thấy đã giật mình, sau đó nghĩ một chút, liền quăng chuôi kiếm bình thường ra ngoài thông qua khe hở của lá chắn.
Ngay sau đó, kiếm bị khói đen đốt cháy đến vỡ vụn, chốc lát hóa thành chấm sáng màu bạc tan biến mất.
Song khói đen kia di chuyển, nuốt chửng những chấm sáng.
Đây thật đúng là... có thể so với pháp thuật Thao Thiết* (háu ăn).
Đúng lúc này, giữa khói đen cuồn cuộn, một thanh loan đao đột nhiên lao ra cắm vào khe hở trên lá chắn của nàng, đánh vỡ pháp thuật phòng ngự.
Lão Ma Tôn lập tức cười lớn: "Tiểu tử ngươi chờ chết đi!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn đã gần đến trước mặt nàng, sát ý lóe lên trong mắt ập tới.
Tạ Vi Ninh không có kiếm, bèn dùng tay.
Thật khéo, dùng kiếm... là bản thân nàng, nhưng dùng tay thì xem như phải dựa vào Phong Thầm rồi.
Một chiêu thức tuôn trào ma khí ngưng tụ thành thực thể, "leng keng" va chạm với loan đao của đối phương.
Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" rất nhỏ, loan đao kia cũng hóa thành khói bụi bay đi.
Một chiêu vô cùng đơn giản, khiến cho lão Ma Tôn biến sắc.
Cũng bởi vì ra tay quá mức đơn giản, trái lại khiến lòng kiêng dè, dường như "hắn" đã dùng ma khí đến xuất thần nhập hóa, tùy tiện giơ tay một cái liền tương đương với một đòn nghiêm túc của bọn họ.
Lão Ma Tôn lại nhanh chóng nhìn chung quanh, thấy "khói đen" của hắn vẫn chưa tiêu tán, nhẹ nhàng thở phào, nhưng không dám kéo hơi thở này quá dài.
Hắn vốn định đánh tiếp vài trận với Ma chủ, xem thử hắn còn có bản lĩnh nào nữa, nhưng hôm nay thấy quả thực hắn không có góc chết nào lại cảm thấy không ổn, không thể kéo dài nữa. Hắn phải nhân lúc đối phương còn chưa phản ứng lại, đang bị choáng váng bởi khói đen, liền ra đòn chí mạng!
Bằng không chờ đối phương phát hiện cách phá khói đen này, hắn sẽ không còn cơ hội, đến lúc đó dù cho hắn đã làm Ma chủ bị thương vô số hay như thế nào, vẫn có thể bị phản kích.
Sau khi Tạ Vi Ninh ra tay, chuông cảnh báo trong đầu vang dội, làn da nàng ngứa ran cho đến khi trở nên đau đớn, khói đen này quả thực đang cắn nuốt nàng!
Không được, phải tốc chiến tốc thắng!
Nàng vừa định dùng sát chiêu mà Phong Thầm dạy nàng, đầu lại tựa như bị người bỗng nhiên gõ lên, không ngừng chấn động, thân thể tựa hồ bất giác nhẹ bẫng. Nhưng nàng rõ ràng không cảm thấy có người tới gần công kích nàng...
Nàng ôm đầu rồi ngẩng lên, thân thể lắc lư, lão Ma Tôn đối diện ở trong mắt nàng cũng mơ hồ không thấy rõ.
Trong não dường như lại nghe thấy tiếng kêu gào chói tai đầy sát ý, từng chút một xé toạc nàng ra, trong giây lát, trước mắt nàng lại trống rỗng.
Phảng phất cảnh hiện đại hiện lên trong giây lát rồi bị xé nhỏ, nhưng lại khiến nàng quên mất cảnh tượng nhớ ra vừa rồi là gì.
Trong lòng lão Ma Tôn đối diện nàng mừng như điên, căn bản không nghĩ tới đòn đánh này sẽ thuận lợi như thế, Ma chủ —— lại không có bất kỳ sự ngăn cản nào trước công kích thần hồn! Nên nói hắn quá tự tin hay quá cuồng vọng tự phụ, mới rơi vào tình trạng này ha ha ha ha ha!
Hắn ta đang đắc ý dào dạt, vui sướng tột cùng, bỗng chốc nhận thấy một hơi thở nóng rực.
Cũng là truyền đến từ thần hồn.
Công kích thần hồn, tất nhiên hắn cũng phải sử dụng thần hồn của mình.
Cảm giác cổ quái khiến hắn ta cẩn thận, nhưng trong nháy mắt liền thấy Ma chủ bỗng dưng mở mắt, ngọn lửa sáng rực trong mắt, sau đó trước mắt hắn lập tức bị biển lửa bao trùm, trong thần hồn cũng truyền đến một tiếng gào hung ác vang vọng, giống như là...
Hắn ta còn chưa nghĩ ra được là gì, thần hồn đã bị nuốt chửng bởi ngọn lửa phun ra từ một con phượng hoàng lao tới.
Lúc Phong Thầm chạy tới nơi, Tiên Đế Tiên Hậu theo sát phía sau.
Mọi người chỉ thấy, lão Ma Tôn Từ Hư Thành tê liệt ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, cả người run rẩy, vầng trán tràn ngập mồ hôi, đôi môi trắng bệch không còn sắc máu, không biết đã trải qua điều gì.
Ma chủ thì đang rũ mắt nhìn, nét mặt bình tĩnh đến mức không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Thấy bọn họ tới, Tạ Vi Ninh mới tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng, đôi mắt khôi phục lại ánh sáng.
Vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì thế?
Nàng bất giác chạm lên đầu mình, cảm thấy vẫn còn đau âm ỉ.