Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 671:




Bà Diệp nhìn theo chỉ tay của cô, không khỏi sửng sốt: "Hải Triều? Cháu là con trai lớn của Cố gia Cố Hải Triều sao?”
Cố Hải Triều đi tới, vươn tay ôm bà một cái, trong những năm tháng nhà bọn họ gian nan nhất, thì bà lão thiện lương này đã dùng một tình thương đặc biệt của bà để an ủi tâm hồn anh.
“Vâng, bà Diệp, nhìn thấy bà cháu rất vui, anh em cháu vẫn hoài niệm bát mì Dương Xuân kia, nhưng không làm ra được như hương vị của bà.”
Bà Diệp cực kỳ vui mừng, đứa nhỏ này cho dù giàu sang vẫn không quên nguồn gốc, cội nguồn, anh vẫn phúc hậu như vậy.
"Tiểu Khê hiện tại đã mang thai, đặc biệt muốn ăn mì Dương Xuân bà làm, bà có thể giúp em ấy làm một bát mỳ không?"
Cố Vân Khê vốn thích ăn, nhưng sau khi mang thai thì cái miệng này bỗng nhiên càng trở nên rất kén chọn.
Bà Diệp sảng khoái đáp ứng, nói: "Được, đã lâu bà cũng không có gặp Tiểu Khê, con bé hiện tại có khỏe không?”
“Em ấy vẫn khỏe.”
Khi xe đến nơi, hai bà cháu bà Diệp đi vào tứ hợp viện. Đến khi nhìn xung quanh thì không khỏi sợ ngây người. “Nhà này lớn, chỉ có hai vợ chồng Tiểu Khê ở thôi sao?”
“Còn có người làm và vệ sĩ của bọn họ ở chung nữa. "Cố Hải Triều dẫn đường, vừa đi vừa nói: " Sau này có thêm hai đứa nhỏ nữa thì nơi này cũng sẽ náo nhiệt hẳn lên, đứa nhỏ còn có thể chạy trốn khắp nơi trong sân để chơi trốn tìm.”
Ánh mắt Lữ Tinh ảm đạm, nhất thời không có tinh thần. Bà Diệp nhìn thấy hết, môi hơi mím lại.
Cố Vân Khê nhiệt tình tiếp đãi hai bà cháu bọn họ.
Bà Diệp ngồi một chút liền vào bếp, còn dẫn cháu gái vào theo.
Một bát mì Dương Xuân, một quả trứng ốp la vàng chiên, hành lá và mỡ lợn trộn lẫn và mùi thơm đặc trưng, cộng thêm dưa chua vừa phải. Cố Vân Khê nếm thử một miếng, tô mỳ này vẫn là hương vị trong trí nhớ của cô. “Bà Diệp, tài nghệ của bà thật tuyệt.”
Bà Diệp khẽ lắc đầu. Bà vừa rồi ở phòng bếp xem như đã mở rộng tầm mắt, chỉ riêng là đầu bếp thôi mà nhà bọn họ đã có đến hai người, một người thì chuyên làm đồ ăn Trung Quốc, một người thì chuyên làm điểm tâm Trung Quốc, vì thế trong tủ lạnh của cô luôn chất đầy đồ ăn.
"Không phải tài nghệ của bà tốt, mà là lúc ấy cháu đang bị đói bụng nên mới thấy ngon. Nếu bà đoán không lầm, đẫ rất lâu rồi cháu vẫn chưa được ăn trứng ốp la có đúng không?" Đây chính là lời nói thật lòng của bà lão.
Cố nhân gặp nhau, mọi người nói chuyện cũ đều rất vui vẻ. Bà Diệp rất khéo ăn nói, lôi kéo Cố Vân Khê chia sẻ rất nhiều chuyện mang thai, Cố Vân Khê và Tề Thiệu đều nghe riết quen rồi.
Bà Diệp bỗng nhiên bất động thanh sắc liếc mắt nhìn cháu gái mình vài cái, còn cô cháu gái của bà nảy giờ vẫn không hay biết gì, luôn chăm chú nhìn lén Cố Hải Triều, không khỏi thở dài một hơi. Thật sự là nghiệt duyên a.
Bà từ lâu đã sớm biết tâm sự của cháu gái mình, nhưng hiện tại khoảng cách của hai nhà bọn họ càng lúc càng lớn, bà cũng không thể ngăn cản cô được. Lúc trước bà không muốn vạch trần cô, vì bà chỉ cho đây là đoạn tình cảm đơn thuần của thời thiếu nữ, chỉ cần thời gian qua đi thì sẽ cuốn trôi hết thảy. Nhưng bây giờ xem ra, bà đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Tháng mười cuối thu, không khí trong lành.
Cố Vân Khê bình an sinh hạ một cặp song sinh, vì thế cả nhà đều vui mừng không thôi, không ngừng vây quanh hai tiểu bảo bảo, cho dù nhìn nhiều như thế nào cũng thấy không đủ.
Tề lão gia càng nhìn càng thích, đây là người thừa kế tương lai của Tề gia. Một trong hai đứa bé nhất định phải thừa kế gia nghiệp của ông. . Đam Mỹ Sắc
Sự ra đời của một cuộc sống mới mang lại niềm vui và hy vọng vô tận cho tất cả mọi người.
Tề Thiệu không chen lại bọn họ, vì thế hắn trực tiếp ở bên cạnh vợ mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hắn đau lòng không thôi. “Sau này chũng ta sẽ không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa.:
Tuy rằng trong nhà có một đại danh y Hoắc lão gia tự mình tọa trấn, bên cạnh còn có cả đội ngũ y tế 24/24 đều có mặt để nhận lệnh, nhưng cái nỗi khổ khi mang thai này cũng chỉ có thể một mình Cố Vân Khê chịu đựng mà thôi.
Nhất là ở giai đoạn cuối thai kỳ, nhìn cô mang một cái bụng thật lớn, toàn thân sưng phù, đi đường đều vô cùng khó khăn, thậm chí cô còn thường xuyên bị chuột rút, dọa hắn suýt nữa đã chịu không nổi rồi. Hắn tuy biết sinh con sẽ rất vất vả, nhưng hắn thật sự không muốn cô sẽ vất vả như vậy.
Hắn trong lòng run sợ mà sống qua tám tháng, cảm giác này so với cuộc cách mạng R bản còn đáng sợ hơn.
Cố Vân Khê sinh mổ, tuy rằng hiện tại thuốc tê vẫn còn chưa hết, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình rất không thoải mái. Cô khẽ mở mắt, nói: "Các bảo bảo đều khỏe mạnh chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.