Người bình thường khi nhìn thấy người mặc cảnh phục thì đều sẽ không khỏi khẩn trương, cho dù không có làm chuyện xấu, đây là một loại phản ứng bản năng của thân thể.
Huống chi, những người này có mục tiêu rõ ràng, trực tiếp quăng tội danh ra, Cố Hải Triều cho tới bây giờ chưa từng trải qua loại tràng diện này cho nên liền bị dọa sợ, tâm hoảng ý loạn.
“Tôi...... tôi......”
Hiện tại, Cố Hải Triều là anh cả, là người đứng đầu một nhà, là người đứng đầu việc làm ăn bên ngoài, nhưng thật ra Cố Vân Khê mới là người nâng đỡ toàn bộ quá trình, tận tay dạy dỗ, từng chút từng chút thúc đẩy, việc làm ăn của ăng ten Teletubbies này thuận buồm xuôi gió, gần như không gặp phải cửa ải khó khăn gì, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Như vậy bỗng nhiên một cái sóng to đánh úp tới, gần như muốn đem thuyền lật ngược, Cố Hải Triều bị dọa quá sức, tim đập thình thịch.
Người đàn ông vẫn nhìn xung quanh: "Cố Vân Khê đâu? Gọi cô ấy ra, cô ấy cũng có phần tham gia, phải tiếp nhận điều tra.”
Như một chậu nước lạnh tưới xuống, Cố Hải Triều lạnh thấu tim, đầu óc lại thanh tỉnh vài phần.
Anh thế nào cũng được, nhưng trên người em gái không được có vết nhơ, em ấy vừa thông qua sơ thẩm lớp thiếu niên, tiền đồ như gấm, không thể gãy ở chỗ này.
Có vết nhơ thì không thể thi đại học!
Anh không thể để giấc mơ của em gái mình c.h.ế.t trước khi nó bắt đầu.
Cố Hải Triều cắn môi, mùi m.á.u tươi tràn ngập trong khoang miệng, mượn đau đớn làm cho mình tỉnh táo lại, "Đồng chí, tôi xem giấy chứng nhận công tác của các anh trước."
Em gái đã từng nói qua, gặp chuyện không thể hoảng hốt, phải bình tĩnh tỉnh táo.
Người đàn ông kia hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, lập tức đưa ra chứng minh thư của mình. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Cố Hải Triều nhìn mấy lần, sau khi xác nhận không sai, liền hít sâu một hơi, nói "Đồng chí, xin chờ một chút, tôi lên lấy đồ.”
Anh nhớ em gái từng nói một câu, gặp chuyện gì thì đi mở ngăn kéo phía dưới cùng bên phải bàn làm việc ở lầu hai.
Lúc ấy, cô nói rất tùy ý, anh đang bận rộn, cũng không để trong lòng.
Nhưng, giờ khắc này bỗng nhiên nhớ tới.
Người đàn ông lập tức cự tuyệt: "Không được, như vậy không hợp quy củ.”
Trong lòng Cố Hải Triều rất khẩn trương, nhưng cố gắng trấn định, cố gắng giao thiệp với người khác, "Anh sợ tôi hủy diệt chứng cứ gì sao?” Người đàn ông hơi nhíu mày.
"Trì hoãn vài phút, đồng chí, khẳng định anh hy vọng tôi phối hợp khắp nơi, xin anh giúp một việc nhỏ." Cố Hải Triều vừa cầu xin, vừa bán thảm, vừa giảng đạo lý, thay nhau ra trận, các nhân viên cũng giúp đỡ cầu xin.
Rốt cuộc cũng thuyết phục được người đàn ông này, anh ta nhìn Cố Hải Triều nhiều hơn vài lần, tiểu tử này dường như trong nháy mắt đã trở nên trưởng thành, thành thục.
Cố Hải Triều dẫn người lên lầu hai, lấy ra một cái chìa khóa, ngồi xổm xuống mở ngăn kéo dưới cùng.
Đập vào mắt chính là một phần túi hồ sơ da trâu đã được đóng kín, anh vươn hai tay run rẩy mở túi ra, cẩn thận từng li từng tí lấy đồ vật bên trong.
Thấy rõ nội dung, con ngươi của anh mãnh liệt phóng đại, không dám tin, chỉ cảm thấy mừng như điên!
Người đàn ông phía sau khiếp sợ thốt lên, "Đây là... giấy phép kinh doanh?!”
Cố Hải Triều mừng rỡ, kìm lòng không đậu mà cười to, anh liền biết em gái siêu cấp lợi hại, mọi việc đều nghĩ đến phía trước.
Với trí tuệ của em gái, sao có thể không nghĩ tới đi làm những giấy tờ này?
"Ha ha ha, đúng, giấy phép kinh doanh, ai nói chúng ta là không có giấy phép kinh doanh? Đây hoàn toàn là vu cáo thôi, đồng chí, rốt cuộc là ai tố cáo?"
Em gái đã cho anh một bất ngờ lớn, ha ha ha.
Đối phương rất có nề nếp, cực kỳ nghiêm túc, "Không thể trả lời, nhưng, các ngươi sản xuất ăng ten là sản phẩm ba không, điểm này không thể..."
Ồ, hắn thấy gì? Giấy phép sản xuất! Báo cáo kiểm tra chất lượng!
Tất cả thủ tục đều đầy đủ!
Đúng vậy, tất cả cáo buộc đều không phải thật.
Hắn không hiểu, "Tại sao cậu không treo những thứ này lên?"
Đúng vậy, Cố Hải Triều cũng muốn biết vấn đề này, tại sao em gái lại giấu mấy thứ này trong ngăn kéo? Quang minh chính đại treo ở bên ngoài, cho người ta xem xét, không phải tốt hơn sao?
Nhưng, anh nhận hết trách nhiệm, "Trong khoảng thời gian ngắn cho nên bận quên mất, xin lỗi, hại các anh đi một chuyến tay không.”
Người đàn ông:...