Editor: Linh Kim
Tống Thiên vừa mới nghe được tin tức, sau đó liền từ phòng học chạy ra tới chuẩn bị đi tìm Ngôn Cẩn, lại nhìn thấy trước mặt là một màn này, mặc kệ là trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cùng bạn học cùng nhau trở về phòng học ban nhị.
Nhìn hành lang lúc này đã tan học sinh, Vương Cầm mới lại đem Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đi nói chuyện.
Vương Cầm hiển nhiên vẫn nhớ rõ lần trước Ngôn Hi tới tìm mình là vì việc của Lăng Phong, bởi vậy thời điểm đối mặt với Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi, biểu cảm của bà có vẻ thập phần xấu hổ.
Ngôn Hi không biết trong lòng Vương Cầm nghĩ thế nào, nhưng trên mặt đối phương hiện lên nét xấu hổ cô vẫn nhìn ra.
Hơn nữa Ngôn Hi vốn dĩ thông minh, chỉ hơi tưởng tượng một chút, cô liền biết rốt cuộc Vương Cầm vì cái gì mà xấu hổ.
Nghĩ đến đây, Ngôn Hi tự nhiên làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, sau đó đối với Vương Cầm nói cảm tạ: “Cảm ơn cô Vương, phiền đến cô, nếu không phải cô tới nói không chừng học trưởng kia đã đi vào trong lớp, Tiểu Cẩn thân thể không tốt, đến lúc đó không chịu nổi hắn dọa sợ.”
Đến nỗi sự tình lần trước, Ngôn Hi cũng không có nhắc tới.
Vương Cầm nhìn Ngôn Hi cũng không nhắc tới lần trước, hiển nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bà gợi khóe miệng cười cười, khôi phục lại dáng vẻ sấm rền gió cuốn thường ngày.
Đối với Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi hứa hẹn nói: “Không có việc gì, đây là việc mà tôi nên làm, lần sau lại có chuyện như vậy phát sinh, các em cũng không cần sợ hãi, trực tiếp tới tìm tôi là tốt rồi, có vấn đề gì tôi sẽ giải quyết.
Được Vương Cầm hứa hẹn, Ngôn Hi hiển nhiên là thập phần cao hứng, lại một lần nữa chân thành nói “Cảm ơn cô.”
Ngôn Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, cũng không tham dự vào đề tài của Ngôn Hi cùng Vương Cầm, sắm vai một học sinh ngoan ngoãn.
Vương Cầm lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thả hai người trở về phòng học.
Lúc sau trở lại phòng học, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vừa mới ngồi xuống ghế, Tống Vân Kỳ liền gấp không chờ nổi quay đầu hỏi.
“Tiểu Hi, thế nào? Cô Vương nói thế nào? Trường học có xử phạt đối với học trưởng kia không?”
Ngôn Hi nhìn Tống Vân Kỳ lắc lắc đầu: “Không có, cô Vương chỉ nói cô ấy sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp kia nói chuyện, sau đó nếu lại có chuyện trực tiếp tìm cô ấy là được, cũng không nói sẽ xử phạt học trưởng kia cái gì.”
Tống Vân Kỳ hiển nhiên thực thất vọng: “Vì cái gì? Hành vi đều quá mức như vậy, chẳng lẽ trường học đều mặc kệ sao?”
Đối với vấn đề này, quả thực chính Ngôn Hi cũng cảm thấy nghi hoặc.
Xác thực, lấy tình huống hiện tại, hành vi của học trưởng này chính là quấy rối, trường học cũng không định xử phạt hắn cái gì, cũng không gọi phụ huynh của hắn tới, sau đó để phụ huynh quản giáo con trai mình.
Đâu có như Vương Cầm bây giờ, chỉ đơn giản để Lăng Phong đi về lớp của mình đâu?
Ngôn Cẩn nghe đến đó, khóe miệng không khỏi gợi lên một độ cong châm chọc.
“Bởi vì học trưởng kia chính là con trai của Lăng Thế Dũng, nhà giàu số một ở tỉnh S chúng ta.”
“Con trai Lăng Thế Dũng?”
Một câu nói của Ngôn Cẩn trực tiếp thu hút cô gái luôn an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh Tống Vân Kỳ.
Âm thanh phát ra vừa rồi là của cô gái này.
Thường ngày Tiêu Vân chỉ đối với việc học tập mới thấy hứng thú, ba người Ngôn Cẩn nói đến đề tài gì cô cũng rất ít khi tham dự, nhưng hiện tại Ngôn Cẩn chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, Tiêu Vân liền quay xuống.
Bởi vậy có thể thấy được, danh khí của Lăng Thế Dũng ở tỉnh S không thể nó là không lớn.
Chính Ngôn Hi cùng Tống Vân Kỳ nghe cũng cảm thấy thập phần kinh ngạc.
Tống Vân Kỳ truy hỏi: “Sao có thể? Hắn như thế nào sẽ đến đây học? Anh trước còn nghe mấy người bạn nói qua con của nhà giàu tỉnh S chúng ta sẽ học ở một trường riêng biệt.”
Ngôn Cẩn nghe vậy liền đem tin tức Ngôn Thành điều tra được nói qua cho hai người.
Ngôn Hi nghe xong không ngăn được bĩu môi: “Trách không được chị liền nói lần trước cùng Vân Kỳ đi tìm chủ nhiệm lớp cáo trạng Lăng Phong, trên mặt cô ấy là thần sắc khó xử.”
Tống Vân Kỳ cũng cắn chặt răng nói: “Hắn là con trai nhà giàu số một cũng không thể không coi ai ra gì như vậy chứ, chúng ta lúc trước căn bản chưa từng thấy qua hắn, cũng không trêu chọc hắn, hắn bây giờ ba lần bốn lượt quấn lấy Tiểu Cẩn, chẳng lẽ là đầu óc có bệnh.”
Tống Vân Kỳ hiếm khi thô bạo nói một câu, xem ra hắn đối với Lăng Phong là chán ghét sâu nặng.
Tống Vân Kỳ kỳ thực cũng không biết mình vì cái gì lại chán ghét người kêu là Lăng Phong học trưởng như vậy.
Cũng không hẳn bởi vì Lăng Phong có biểu hiện ý đồ với Ngôn Cẩn, người mà Tống Vân Kỳ xem như là em dâu tương lai.
Chính là ánh mắt đầu tiên Tống Vân kỳ nhìn thấy Lăng Phong, liền có một loại chán ghét phát ra từ nội tâm.
Tiêu Vân cũng khó có được phụ họa một câu.
“Xác thực là không nên, bạn học Ngôn Cẩn thân thể không tốt, cái học trưởng kia mỗi lần tới đều làm ra động tĩnh lớn như vậy, giống như sợ bạn học Ngôn Cẩn không phát bệnh vậy.”
Mấy người ở một chỗ cùng nhau phun tào lên Lăng Phong mấy câu, sau đó mới lấy sách vở ra bắt đầu nghiêm túc học tập.
Đối với Ngôn Cẩn mà nói, tri thức giai đoạn cao trung đối với cô thật sự có điểm đơn giản.
Bởi vậy ôn xong chương trình học hôm nay, hơn nữa còn thuận tay đem chương trình học ngày mai chuẩn bị tốt, Ngôn Cẩn dứt khoát lấy ra một cái notebook bắt đầu viết viết vẽ vẽ ở mặt trên, bắt đầu phác thảo ra tiểu thuyết mình muốn viết.
Lấy địa vị của app tiểu thuyết kia ở thế giới này, Ngôn Cẩn biết hoạt động viết tiểu thuyết nhất định gây hứng thú cho không ít người tới tham gia.
Nếu cô từ nhiều người như vậy trổ hết tài năng, muốn lọt danh sách top mười thì phải đi ngược lại số đông.
Đại khái Ngôn Cẩn đã xem qua các tác phẩm ăn khách trong app tiểu thuyết. Xếp hạng top mười tạm thời đều có chứa một ít yếu tố trọng sinh, xuyên qua.
Hơn nữa những tiểu thuyết này đại khái đều lấy chủ đề ngược tra là chủ yếu.
Ngôn Cẩn muốn sáng tạo, tự nhiên không thể lại viết về đề tài đó.
Cũng không phải nói đề tài này không tốt, mà đã có những tác giả viết tốt phía trước, cô muốn trổ hết tài năng cũng tương đối khó khăn.
Suy tư một lúc, Ngôn Cẩn lấy bút viết lên hai chữ trên tờ giấy trước mặt.
Phản xuyên!
Không sai, nếu xuyên qua hay trọng sinh không phải đề tài quá sáng tạo, vậy cô dứt khoát trực tiếp phản đến đây.
Có mục tiêu rồi, kế tiếp chính là viết ý chính.
Hơn nữa đời trước Ngôn Cẩn cũng từng viết qua tiểu thuyết, cho nên với việc động bút vẫn có kinh nghiệm. Trước khi tan buổi học tối, bố cục tiểu thuyết đã được Ngôn Cẩn vạch ra tốt.
Ở trong tiểu thuyết, nữ chính là một cô bé 6 tuổi tên “Chung Ảnh”.
Cô vốn dĩ chỉ là một người bình thường, có tình yêu của cha mẹ, trong một gia đình thân thiện.
Nhưng hết thảy đều ở sinh nhật 6 tuổi của cô mà trở nên nghiêng trời lệch đất.
Chung Ảnh không biết tại sao mình lại có thuật đọc tâm, có thể nghe được tiếng lòng của con người xung quanh mình trong phạm vi 3 mét.
Cô nghe được một bạn học trong lòng nói mình nhất định phải đánh bại “Chung Ảnh” nữ xứng độc ác, cùng nam chính có tình yêu thần tiên.
Mà cái nữ chủ kia…… Chung Ảnh nhìn người ngồi bên cạnh mình, hai má trẻ con phì ra thập phần rõ ràng, mới vừa rồi còn đối với mình thổi ra một quả bóng nước mũi.
Cô bé thanh mai ngốc ngốc đang nói trong lòng kia chính là nữa chủ?
Mà đây cũng chưa phải kết thức, Chung Ảnh phải phòng bị người xuyên việt, trong sinh, thật vất vả lên đến tiểu học.
Giờ cô mới phát hiện ra mình không chỉ là tiểu thanh mai vai ác trong truyện.
Cô mới bắt đầu liền nhất kiến chung tình, thích đến không được, chỉ bởi vì ngượng ngùng cho nên không có đi bày tỏ với cậu bé kia, sau đó trọng sinh, cùng đối phương kết giao, sau đó lại vì đối phương không có tiền mà vứt bỏ người ta, hơn nữa còn hám giàu bám theo mối tình đầu của cô bạn thân từ nhỏ.
Mà nữ chủ ở cao trung, trong lớp trở thành một người trầm mặc ít lời, một chút cảm giác tồn tại cũng không có, thậm chí còn có một ít bạn học trong sáng ngoài tối khi dễ.
Sau đó có một ngày cái một linh hồn tu tiên chiếm cứ lấy thân thể nữ chủ, đối phương vì trả thù người đã bắt nạt nữ chủ mà thay người trả thù, sau đó ở thế giới mới thuận lợi tu thành tiên.
Mà Chung Ảnh chính là người đầu tiên bắt nạt nữ chủ.
……………