Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 62



Editor: Linh Kim

Viết tốt phần đại ý xong, thời gian tan học cũng liền đến.

Ngôn Cẩn đem đại ý cất lên đi, chuẩn bị lát nữa về ký túc xá đem cốt truyện gõ lên di động,

Ngôn Hi không biết Ngôn Cẩn muốn làm cái gì, nhìn đến Ngôn Cẩm cầm trong tay một quyển notebook, cô còn có chút không tán thành mà dặn dò một câu.

“Tiểu Cẩn, thời gian học tập ban ngày đã đủ rồi, thân thể em không tốt, buổi tối liền không cần lại thức đêm.”

Ngôn Cẩn gật gật đầu trả lời: “Chị, cái này không phải học, là em tùy ý viết lách một chút để thả lỏng người, chị không cần lo lắng.”

Ngôn Hi không biết Ngôn Cẩn muốn viết tiểu thuyết, cô chỉ cho rằng chủ nhật tuần sau Ngôn Cẩn phải thi vòng đấu loại cuộc thi viết văn mà ôn tập.

Cô khẩn trương lên, cuối cùng vẫn là không nói cái gì nữa.

Ngôn Hi vẫn luôn biết em gái mình rất mạnh mẽ, cũng không muốn bởi vì nguyên nhân thân thể mình mà người khác đối với cô có cái nhìn khác thường.

Lúc sau trở lại ký túc xá, Ngôn Cẩn rửa mặt xong liền bò lên giường nghiên cứu tiểu thuyết của mình. Còn tốt đời trước cô có kinh nghiệm, đời này viết xong dàn ý, bắt đầu viết có vẻ tương đối dễ dàng.

Một giờ sau, Ngôn Cẩn đã viết xong chương một của tiểu thuyết.

Cô viết xong chương này thời gian vừa vặn cũng đã 11 giờ, bởi vậy sau khi kiểm tra lại lỗi sai. Ngôn Cẩn chuẩn bị đem chương một tải lên app.

Ở chỗ ghi tên tác giả, Ngôn Cẩn do dự một chút, cuối cùng vẫn đánh vào hai chữ.

- ----Hi Cẩn

Đăng Ký tên tác giả xong, Ngôn Cẩn thực nhanh đặt tên tiểu thuyết là 《 vai ác khó làm 》, sau đó đem cương 1 đã viết xong tải lên.

Lúc sau làm xong hết thảy, dưới ánh mắt thúc giục của Ngôn Hi, Ngôn Cẩn liền trực tiếp buông di động nghỉ ngơi.

………..

Trải qua một tuần phụ đạo viết văn, thời điểm vòng loại vào chủ nhật, Ngôn Cẩn cùng hai bạn học trong lớp cũng mấy học sinh lớp khác ngồi trên xe buýt trường thuê tới.

Cuộc thi viết văn tỉnh S chia làm hai vòng, vòng loại cùng vòng bán kết.

Hôm nay mấy người Ngôn Cẩn chính là tham gia đấu loại, vòng đấu loại được tổ chức tại thành phố Tĩnh An.

Vòng loại tuyển ra mười người đi tiếp, sau đó mười người ngày đại biểu cho thanh phố thi đấu với các nơi khác của tỉnh S.

Lúc này người dẫn dắt thí sinh là thầy giáo ngữ văn của lớp Ngôn Cẩn.

Bởi vì biết Ngôn Cẩn say xe hơn nữa còn có bệnh tim, thầy giáo ngữ văn lúc lên xe còn dò hỏi một phen Ngôn Cẩn có mang theo thuốc tùy thân hay không, sau đó liền an bài Ngôn Cẩn ngồi ở ghế trước xe buýt.

Ngôn Cẩn ngoan ngoãn cười một cái: “Cảm ơn thầy.”

Thầy giáo ngữ văn gật gật đầu cổ vũ nói: “Khách khí cái gì, nếu em có thể lấy giải thưởng trở về, đối với tôi đó mới là lời cảm tạ lớn nhất.”

Ngôn Cẩn biết đối phương đang cùng cô nói giỡn, nhưng cô vẫn cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

“Thầy yên tâm, em sẽ nỗ lực.”

Chỉ là thầy giáo ngữ văn nghe xong Ngôn Cẩn hứa hẹn, ngược lại còn hoảng hốt một chút.

Hắn vội vàng bổ sung nói: “Bạn học Ngôn Cẩn, em lúc đó tận lực là được, nhưng nếu đề khó quá không viết ra được, cũng không cần quá bắt ép chính mình, thân thể mới là quan trọng nhất.”

Ở những kỳ thi viết văn trước, cũng không phải không có trường hợp học sinh bởi vì áp lực tâm lý quá lớn mà ngất ở trường thi.

Mà lấy thân thể ma ốm này của Ngôn Cẩn, hiển nhiên nếu ngất đi liền không phải chuyện đơn giản như vậy.

Ngôn Cẩn vẫn cứ ngoan ngoãn trả lời: “Thầy yên tâm đi, em sẽ chú ý.”

Cô tự nhiên sẽ không lấy thân thể mình ra nói giỡn.

Thầy giáo ngữ văn lúc này mới yên tâm, sau đó lại quay sang an bài chỗ ngồi cho học sinh khác.

Mấy người tham gia viết văn ở ban nhất, được thầy giáo ngữ văn ngồi cùng nhau.

Mọi người từ lúc bắt đầu lên xe liền có vẻ thập phần khẩn trương, vẫn luôn từ trên chỗ ngồi không ngừng nhích tới nhích lui.

Lúc này kỳ thi viết văn tổ chức tại một trường sơ trung thành phố Tĩnh An.

Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, cục giáo dục còn trực tiếp cho mượn phòng học sơ trung.

Đại khái sau nửa giờ, mấy người Ngôn Cẩn ngồi trên xe buýt rốt cuộc cũng đến được đích đến.

Chờ đến khi xe dừng hẳn, một đám học sinh từ trên xe buýt đi xuống một cách có trật tự.

Thầy giáo ngữ văn đứng một bên duy trì trật tự.

Ngôn Cẩn xuống xe ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đây là cuộc thi viết văn nhưng mỗi trường cao trung cũng có không ít người tham gia.

Bởi vậy hiện tại cô ngẩng đầu nhìn lại, cảm thấy chung quanh đều người là người.

Tuy rằng mỗi lớp của một trường chỉ có ba người tham gia, nhưng hiện tại số học sinh tại đây vẫn rất là đồ sộ.

“Đi đi đi, mọi người không cần vội, trước khi thi tôi lại dặn dò các em hai câu.”

Thầy giáo ngữ văn vỗ vỗ tay, nhìn thấy hấp dẫn được lực chú ý của học sinh của mình mới mở miệng nói: “Lúc này mọi người làm hết sức là được, có thể thuận lợi vào vòng hai tất nhiên là tốt, nhưng nếu thật sự không có linh cảm viết ra được, cũng không cần làm mình khó xử, có thể thuận lợi từ trường thi đi ra là tốt rồi.”

Viết văn cùng thi những cái khác không giống nhau, viết thứ này cần phải có linh cảm.

Mặt khác môn khác có lẽ có đáp án tiêu chuẩn, nhưng viết văn là một loại thi mà muốn lấy được danh hiệu đệ nhất vẫn là tương đối khó.

Giống như có một câu nói như vậy, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Bởi vậy kỳ thực mỗi trường cũng không quá mức nghiêm khắc bắt học sinh tham gia đều nhất thiết lấy giải thưởng về.

“Tốt, lời tôi muốn nói cũng đã nói xong, hiện tại mọi người xếp thành hàng lấy số báo danh, tôi gọi tên ai người đó liền tiến lên đây lấy.”

Vì phòng ngừa thí sinh thông đồng sao chép, bởi vậy mỗi học sinh phải có số báo danh, vào đến lúc này mới có nhân viên giao vào tay thầy giáo ngữ văn.

Bọn học sinh đều thực ngoan ngoãn an tĩnh đứng tại chỗ, sau đó chờ thầy giáo ngữ văn kêu tên bọn họ, liền đi lên lấy số báo danh thuộc về mình.

Lúc sau phát xong, thầy giáo ngữ văn lại dặn dò vài câu, sau đó mới cho học sinh tự do hoạt động.

Mà lúc này trường thi cũng bắt đầu cho phép học sinh tiến vào.

Ngôn Cẩn lấy xong giấy báo danh của mình, đi đến cổng tiếp nhận rà quét xong, liền cùng một nữ sinh cùng lớp mình tiến vào trong trường thi.

Hiện tại cách giờ thi còn nửa tiếng, bởi vậy Ngôn Cẩn cùng nữ sinh kia đi nhìn thoáng qua sơ đồ trường thi.

Nữ sinh đi cùng Ngôn Cẩn tên là Tống Phương, lúc trước ở ban nhất cảm giác tồn tại cũng không cao.

Nhưng Ngôn Cẩn biết đối phương ở kỳ thi trung khảo nhập học thành tích cũng thực tốt, là người đứng thứ năm trong ban nhất.

Chẳng qua bởi vì tính cách tương đối ngượng ngùng, cho nên cô ở ban nhất vẫn luôn đơn độc mà thôi.

Một nam sinh khác cùng lớp không đi cùng hai người các cô, mà là đi cùng mấy bạn học khác cùng khối.

Ngôn Cẩn lúc này mới lấy giấy báo danh ra nhìn một chút.

Phòng 13 tầng 1.

Đối mắt tìm kiếm ở sơ đồ một phen, sau đó tìm được nơi thi của mình. Tống Phương bên cạnh quay đầu nhìn phòng thi của Ngôn Cẩn, sau đó kinh ngạc nói: “Ngôn Cẩn, hai chúng ta ở cùng một phòng thi.”

Ngôn Cẩn chớp chớp mặt, cười nói: “Phải không? Vậy thì khá tốt.”

“Cậu xem! Là thật.”

Tống Phương bỗng nhiên gật gật đầu, sau đó dường như còn sợ ngôn Cẩn không tin, đem giấy báo danh của mình lấy ra cho Ngôn Cẩn nhìn.

Tìm xong vị trí phòng thi, kết tiếp là chờ đợi cuộc thi bắt đầu.