Nàng ta tới hiệu cầm đồ, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới biết Khương Đường bán thứ gì, là vài món trang sức cùng một bộ nữ trang.
Số trang sức đó cũng không rẻ, nàng ta có thấy mấy thứ trên người Lục Cẩm Dao, nên chỉ chuộc bộ nữ trang về.
Nàng ta cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng.
Hàn thị muốn chuộc với giá một trăm tám mươi lượng, nhưng chưởng quầy một hai đòi một trăm chín mươi lượng.
Hắn muốn đuổi người, cũng muốn đẩy cái mớ phiền toái này đi, bởi vì vị phu nhân này chắc chắn trang sức này là do cô nương kia trộm.
Không thể trả không, hiệu cầm đồ không thể chịu mất bạc.
Hơn nữa hiệu cầm đồ đã mở nhiều năm, dạng khách nào mà chưa từng thấy qua, có cả khối khách khó nuốt, cuối cùng chưởng quầy nói: “Nếu vậy ngươi đi báo quan đi.”
Không thể truyền ra ngoài việc xấu trong nhà, vì thế, Hàn thị tiêu một trăm chín mươi lượng bạc chuộc bộ nữ trang về.
Nhưng vô dụng.
Bây giờ Đường không phải là nha hoàn, ngoại trừ những người quyền cao chức trọng trong mắt không có luật vua phép nước thì không ai dám động tới một người dân thường. Hơn nữa Hàn thị vừa mới chọc giận Trịnh thị nên cũng yên hơi lặng tiếng không dám làm gì.
Khương Đường đã trở về Yến Kỉ Đường cùng Lục Cẩm Dao.
Nam Hương đưa người về tới nơi rồi cáo từ, Lục Cẩm Dao nhờ Khương Đường đi tiễn, trước khi đi Nam Hương còn cười với Khương Đường: “Chúc mừng.”
Khương Đường: “Đa tạ.”
Nam Hương thật lòng muốn chúc mừng, lúc nãy nàng ấy rất lo lắng cho Khương Đường, thế mà chẳng những không xảy ra chuyện gì, còn biết tin Khương Đường được chuộc thân.
Khi Lục Cẩm Dao vào nhà, Nam Hương mới hỏi Khương Đường khi nào dọn ra, Khương Đường nói: “Đại nương tử cho ta ở lại đây vài hôm, muộn nhất là tới giữa tháng sẽ dọn đi.”
Nam Hương nói: “Đến lúc đó ta giúp ngươi thu dọn.”
Đồ vật của Khương Đường không ít, trang sức và y phục của chủ nhân thân thể này vốn đã nhiều, sau khi nàng tới đây cũng đặt mua không ít. Ngoài y phục, chăn gối, nồi niêu xoong chảo, còn có các loại gia vị, những thứ nàng có đều có thể sử dụng.
Dọn ra ngoài cũng mất rất nhiều công sức.
Khương Đường: “Đến lúc đó mời ngươi ăn một bữa.”
Chờ Nam Hương đi rồi, Khương Đường mở trở lại chính phòng nói chuyện với Lục Cẩm Dao, hôm nay nàng thật sự phải cảm tạ Lục Cẩm Dao.
Cùng là một lời nói, dựa vào thân phận của Lục Cẩm Dao, khi nói ra sẽ có trọng lượng hơn nhiều.
Lục Cẩm Dao cười lắc đầu: “Vốn không phải lỗi của ngươi.”
Vì sao phải trách tội Khương Đường.
Khương Đường nói: “Tuy đại nương tử nói với phu nhân mấy lời như vậy trong tình thế bị ép, nhưng bây giờ ta thật sự xem ngài như tỷ tỷ. Sau này chỉ cần có việc cần ta, Khương Đường tuyệt đối không từ chối.”
Lục Cẩm Dao duỗi tay sờ đầu Khương Đường, muội muội của nàng ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện như Khương Đường. Muốn sống chung được với người khác thì cần phải bỏ ra chân tình, nếu bọn Hoài Hề phản bội nàng ấy, nàng ấy sẽ đau lòng.
Khương Đường không phụ tấm lòng của nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ như vậy.
Lục Cẩm Dao nói: “Một mình ngươi ở bên ngoài, phải tìm nhà ở ổn định trước, sau đó ta cho xe ngựa đưa ngươi ra.”
Khương Đường đã gom đủ bạc, trừ đi tiền mua nhà vẫn còn thừa tám lượng bạc.
Nhiều hơn bạc tiêu vặt của nửa năm, nàng không cần mua sắm thêm thứ gì, căn bản đủ để chi tiêu ăn uống hàng ngày.
Nếu dân chúng bình thường không mua điểm tâm của Ngũ Hương Cư, không mua đồ đắt đỏ, thì tám lượng bạc đủ để tiêu một thời gian dài.
Nàng không lãnh bạc tiêu vặt của tháng này, chỉ còn nửa tháng nữa.
Khương Đường nói: “Sau khi mua nhà còn phải quét tước cho thông thoáng, chắc cũng tốn hết hai, ba ngày.”
Rời đi cũng thấy tiếc, nhưng Khương Đường vẫn muốn đi.
Nàng tích cóp được không ít bạc, tuy rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ không còn được phần thưởng và bạc tiêu vặt hàng tháng, nhưng bản thân lại tự do hơn nhiều.
Khương Đường muốn nhanh chóng dọn đi, suy cho cùng nàng không phải là nha hoàn của Hầu phủ nữa, cứ ở phòng hạ nhân thì không thích hợp.
Mùng bốn tháng chín, Khương Đường mua nhà xong, đến quan phủ đổi khế ước nhà, thuận tiện đăng ký hộ tịch ở địa chỉ mới.
Chuyện này xem như đã thay đổi hoàn toàn kết cục của nguyên thân trong nguyên tác.
Không làm nha hoàn sẽ không sợ bị đuổi đi, tuy đã xài hết số bạc dành dụm nhưng người môi giới đã nói vị trí này không tồi, căn nhà này về sau sẽ rất dễ bán.
Khương Đường mất hết hai ngày để dọn dẹp nhà mới sạch sẽ, sau đó mới dọn đồ ra khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu.
Ngoại trừ y phục và dây đeo của nha hoàn, Khương Đường có thể mang đi mấy thứ còn lại.
Bội Lan gạt nước mắt: “Ngươi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người, nếu có ai đi trực đêm thì trong phòng chỉ còn hai người.”
Mấy ngày nay Khương Đường cũng không ở không, vẫn dắt người đi làm việc.
Lục Cẩm Dao tính toán giao chuyện xử lý bái thiếp cho Tĩnh Mặc, nàng ấy cảm thấy Tĩnh Mặc là người cẩn thận, xét về tính tình thì Bội Lan đơn thuần, Lục Anh phóng khoáng, Nguyệt Vân và Bán Hạ quy củ, tuy Tĩnh Mặc ít nói nhưng lại là người thích hợp nhất.
Còn chuyện y phục, trang điểm sẽ giao cho Nguyệt Vân.
Nguyệt Vân và Bán Hạ cũng dần dần tiếp xúc với công việc của cửa hàng, giống như sau một đêm đã có chỗ đứng, nếu Khương Đường không rời đi thì bọn họ không được đảm đương mấy chuyện này.
Hốc mắt Lục Anh ửng đỏ, nàng ấy khuyên Bội Lan: “Không phải không gặp lại, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì.”
Bội Lan sụt sịt mũi: “Quyến luyến chứ sao, Khương Đường đi rồi, sau này sẽ không còn đồ ăn khuya và thức ăn vặt nữa, bạc của ta cũng không biết phải tiêu ở đâu.”
Khương Đường buồn cười: “Được rồi, không phải đi xa gì, sau này vẫn còn gặp mà.”
Tĩnh Mặc đặt tay lên vai Bội Lan: “Ba người bọn ta mỗi người góp nửa lượng bạc làm quà cho ngươi đây. Yến Kỉ Đường có việc cần làm, hiện tại còn thiếu người, chúng ta chưa thể bày tiệc được, chờ sau này rảnh rỗi thì tính tiếp. Ngươi nhận bạc đi, đây là tấm lòng của ba người bọn ta.”
Nửa lượng bạc là một nửa bạc tiêu vặt hàng tháng, quả thật không ít. Khương Đường không từ chối, đây là chuyện nhân tình qua lại, về sau đám Tĩnh Mặc chuyển nhà hay thành thân nàng sẽ đáp lễ.
Khương Đường ôm từng người một, trong đám nha hoàn, nàng thân với ba người ở cùng phòng này nhất.
Một lát sau, ba người Bạch Vi cũng sang, mỗi người cũng đưa nửa lượng bạc làm quà.
Bạch Vi thật sự rất luyến tiếc, nàng ấy còn chuẩn bị đi theo Khương Đường đại chiến một trận, kết quả chưa bán được mấy hôm mà Khương Đường đã rời đi.
Bạch Vi nói cho Khương Đường tin tức mà nàng ấy nghe ngóng được gần đây: “Nghe nói hình như Tứ gia sắp về rồi, nhưng tin tức này chưa xác thực nên ta không dám nói cho đại nương tử. Yến An Đường rất an tĩnh, đã xảy ra chuyện gì, ta thấy bên đó cứ như rùa đen rụt cổ ấy.”
Khương Đường cảm thấy phép so sánh này rất phù hợp: “Chỉ là chút hiểu lầm, đã được giải quyết, nhưng bên kia cảm thấy không còn mặt mũi nên muốn im lặng một thời gian.”
Bạch Vi: “Vị trí thế tử đã lập rồi, chờ Hầu gia thoái vị thì sẽ phân gia. Bọn ta chắc chắn sẽ đi theo đại nương tử, nhưng mà cũng phải mấy năm nữa.”
Năm nay Vĩnh Ninh hầu bốn mươi tám tuổi, cũng phải đến sáu, bảy năm sau mới truyền lại tước vị cho Cố Kiến Phong.
Không biết sáu, bảy năm sau sẽ ra sao.
Khương Đường nói: “Không cần quá để ý đại phòng, chỉ cần che chở đại nương tử thì Yến Kỉ Đương sẽ không xảy ra chuyện.”
Lục Cẩm Dao có mệnh may mắn, có thể gặp dữ hóa lành.
Bạch Vi gật đầu nói: “Thật sự hy vọng có thể trở lại thời điểm ba, bốn tháng trước, lúc ấy Lộ Trúc tỷ tỷ cùng Tinh Tương vẫn chưa đi Điền Nam, ngươi cũng không rời đi, khi đó thật tốt.”
Yến Kỉ Đường bây giờ chắc chắn sẽ tuyển người mới, chưa biết người mới sẽ là người như thế nào.
Bạch Vi: “Đại phòng muốn đưa tám người sang Yến Kỉ Đường nhưng phu nhân không cho, nha hoàn mới sẽ do phu nhân tuyển vào.”
Hơn nữa, phủ Bình Dương hầu còn chưa biết chuyện Khương Đường chuộc thân.
Khương Đường nói: “Đừng cho nha hoàn mới tiếp xúc với thức ăn, phải cẩn thận với các loại hương liệu.”
Bạch Vi ôm Khương Đường: “Ngươi đã chuộc thân thì sẽ không quay lại nữa, ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân cho tốt. Tốt nhất là nuôi hai con chó, buổi tối ít ra ngoài, phải đặt dao phòng thâ.n dưới gối. Nhất định phải sống tốt.”
Khương Đường từ biệt mấy người ở Yến Kỉ Đường xong lại đến chính viện từ biệt Nam Hương và Nam Tuyết.
Nha hoàn xin nghỉ không dễ, Khương Đường dọn đồ cùng với xa phu của Yến Kỉ Đường, nàng cũng quen xa phu này, hắn ta đem đồ đạc của Khương Đường tới nhà mới rồi mới rời đi.
“Khương cô nương có việc gì thì cứ viết thư cho đại nương tử, nếu không còn việc gì khác thì ta đi trước.”
Khương Đường đưa cho xa phu một lượng bạc: “Vất vả tiểu ca đi một chuyến, cầm lấy uống trà nhé.”
Chờ xa phu đi rồi, Khương Đường mới đi xem căn nhà nhỏ của mình.
Sau khi vào cửa sẽ thấy một khoảng sân trống, trên đất đều là hành lý và đồ lặt vặt.
Khương Đường vén tay áo, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc.
Bây giờ xem như đã có nhà của chính mình.
Trong phòng có giường và tủ, không phải loại có chất liệu cực kỳ tốt, không thể so sánh với nội thất gỗ cẩm lai hay gỗ lê ở phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng đồ đạc trong nhà bây giờ đều làm từ gỗ nguyên khối, dù có kém hơn thì cũng không đến nỗi nào.
Tuy bề ngoài không quá đẹp nhưng được cái rắn chắc. Cứ dùng tạm trước, sau này mua thêm vào cũng được, ít nhất phải chờ đến lúc có bạc.
Bàn ghế kệ tủ của Khương Đường ở phủ Vĩnh Ninh hầu không thể mang đi, sau này có nha hoàn khác vào ở sẽ tiếp tục sử dụng.
Nàng có chăn riêng, đúng lúc thời tiết đang trở lạnh nên thay chăn thành loại dày luôn.
Đặt y phục vào tủ, nàng đã mua hai bộ y phục mùa thu, đợi sau đợt này sẽ mua thêm y phục mùa đông.
Khương Đường treo một gói thuốc đuổi côn trùng vào tủ để sâu bọ không chui vào cắn hỏng y phục. Trong tráp vẫn còn một ít bạc vụn và trang sức của nguyên thân. Khương Đường không định bán số trang sức này, giữ lại làm kỷ niệm.
Khương Đường dọn phòng xong thì mở cửa sổ ra.
Căn nhà này không có sân sau, chỉ có một bức tường cao đến ngực, nàng nhớ viện ở Yến Kỉ Đường vẫn có thể bị người ta nhảy vào. Nàng ở trong căn nhà này, cho dù buổi tối đi ngủ có đóng cửa sổ đi chăng nữa, nhưng cửa sổ chỉ được làm từ những thanh gỗ và giấy mỏng thì cũng không an toàn.
Nàng lấy một số mảnh thủy tinh, bôi bùn lên đó rồi rải xung quanh, đầu nhọn hướng lên trên, như vậy có thể đề phòng kẻ gian.
Khương Đường còn muốn nuôi hai con chó, Bạch Vi đã nói nuôi hai con chó sẽ tốt hơn, nghe lời người khác khuyên cũng không có hại, cũng đặt thêm hai con dao dưới gối để phòng thân.
Khương Đường đặt một con dao phay sắc bén vào đó, và một con dao khác đã rỉ sét.
Sức lực nàng có lớn thì cũng không thể đánh lại bọn chúng. Nếu giá trị vũ lực không đủ thì phải sử dụng đồ vật gây uốn ván, giữ mạng là chuyện quan trọng nhất.
Thủy tinh vỡ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, lúc trước Lục Cẩm Dao cũng dán thủy tinh vỡ lên ngăn tủ, nàng biết nơi này, Khương Đường có thể tự đi mua.
Lại thuê thêm một người thợ tới găm số mảnh vỡ này cho đầu nhọn hướng lên trên là được.
Khương Đường tới vùng nông thôn tìm chó, chọn lấy hai chú chó con.
Dần dần ổn định cuộc sống của bản thân.
Căn nhà này tuy nhỏ nhưng nó là nhà của mình.
Khương Đường dọn dẹp đồ vật trong phòng xong, đem nồi niêu xoong chảo vào nhà bếp.
Có ba phòng ở chính, phòng bếp nằm giữa hai gian phòng, nhỏ hơn phòng ở một chút, trái phải có hai chiếc chậu to, bên trên có ống khói. Trong phòng bếp, ngoại trừ chậu còn có một cái tủ chén, Khương Đường chuyển than và nồi niêu vào, lúc này mới có bộ dáng giống nhà bếp.
Dọn nhà từ buổi sáng, tới tận trưa mới gần xong việc.
Khương Đường lau mồ hôi, đang ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Nàng chạy ra mở cửa, vừa mở đã nhìn thấy Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, bãi đất trống trước phòng ở đã không còn thứ gì, xem ra đã thu xếp gần xong. Nàng ấy cười nói: “Sao còn mơ màng ở đó, ta định qua đây để làm tân gia cho ngươi đó.”
Khương Đường vừa mừng vừa sợ: “Đại nương tử!”
Còn có Bạch Vi cùng Lục Anh.
Lục Anh thè lưỡi, ôm một cái tráp trong ngực, Bạch Vi thì ôm mấy khúc vải.
Lục Cẩm Dao nói: “Ở bên ngoài không cần gọi ta là đại nương tử, có không ít đồ đạc, dọn vào trong trước đã.”
Khương Đường mở cửa mời vào: “Ở đây hơi nhỏ nhưng đã thu xếp tương đối rồi, giữa trưa ở lại đây ăn cơm đi.”
Đồ ăn là mấy món mua lúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu chưa ăn hết, Khương Đường mang hết sang đây.
Không đủ thịt thì ra ngoài mua một ít, khu chợ nằm cách đây hai con phố.
Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Ngươi đã dọn dẹp cả nửa ngày rồi, còn nấu nướng cái gì nữa, ngày khác lại qua đây ăn cơm. Qua đây chủ yếu là để tặng ngươi ít đồ.”
Lục Cẩm Dao nhìn thấy căn nhà đã được thu dọn sạch sẽ, không có chỗ trồng rau, có thể dùng hai luống trồng rau để trồng một ít hoa cỏ, khoảng đất trống phía trước không tính là khoảng sân, đặt một cái bàn nhỏ ở đây, đến mùa hè có thể ngồi thưởng trà.
Nàng ấy tới đưa cho Khương Đường mấy thứ đồ vật trong cung ban thưởng, nàng ấy đã giữ mấy thứ này rất lâu. Trước đây Khương Đường là nha hoàn, không thể đưa cho nàng những đồ vật quá quý giá, bây giờ nàng đã sống độc lập, có nhà của mình nên để tự nàng quản lý.
Lục Cẩm Dao dắt đám người Bạch Vi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Có lẽ ngươi đã quên, lần trước làm bánh lương khô không phải Hoàng Thượng đã thưởng cho tam phòng một chức quan đó sao, ngoại trừ cái này thì còn có mười thước tơ lụa, một thanh ngọc như ý cùng với một cụm san hô đỏ. Vì người trình sổ con là Tam gia cho nên mấy thứ này bề ngoài là thưởng cho tam phòng.”